Đối phương muốn hai món ăn trên người hắn, Tiêu Dương đáp lễ lại hai món.
Không nhiều lắm, chỉ là chấn nhiếp thôi.
Tiêu Dương bình tĩnh trở về bệnh viện. Lúc này cảnh sát đã hỏi cung xong đám người Tô Tiểu San.
Đằng Ưng Thụy đột ngột chết đi, quả thật làm cho Tô gia trở tay không kịp. Vốn cho rằng mình là nguyên cáo, bây giờ lại biến thành bị cáo.
Quân Thiết Anh kinh ngạc nhìn Tiêu Dương từ đầu cầu thang đi đến, không khỏi liếc nhìn sang hướng cuối hành lang.
Hắn không phải đang ở trong nhà vệ sinh sao? Tại sao lại xuất hiện ở đầu cầu thang?
Trong lúc Quân Thiết Anh đang nghi hoặc, Tiêu Dương đã mỉm cười nói:
- Các vị vẫn còn ở đây sao?
……………
Tất cả mọi người đều nhìn Tiêu Dương, không lên tiếng. Câu nói đầu tiên của hắn khiến người ta không nói được lời nào.
- Tiêu Dương, anh sang đây, tôi có việc cần nói với anh.
Một lát sau, Bạch Khanh Thành trầm giọng nói một câu, quay người đi lên sân thượng.
- Đại tỷ, nàng tìm ta có việc gì?
Tiêu Dương lập tức đi tới.
- Bên chỗ anh và chú Lan có manh mối gì không?
Bạch Khanh Thành lên tiếng nói.
Nghe xong, thần sắc Tiêu Dương không khỏi cổ quái.
Nửa ngày sau, hắn thăm dò Bạch Khanh Thành:
- Đại tỷ, nàng xác định Lan thúc thật sự là…cảnh sát?
Bạch Khanh Thành giật mình, kinh ngạc nhìn thoáng qua Tiêu Dương:
- Hai mươi năm trước, chú Lan là đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự, nổi danh Khoái Thương Thủ. Tuy tôi không hiểu rõ về ông ấy lắm, nhưng thân phận của ông ấy tuyệt đối không thể nghi ngờ.
- Nhưng mà…
- Anh cảm thấy hành vi của ông ấy không giống cảnh sát?
Tiêu Dương gật đầu.
- Như vậy mới chứng tỏ chú Lan đã thành công.
Bạch Khanh Thành mỉm cười:
- Nhiệm vụ chủ yếu của chú Lan bây giờ là che giấu thân phận của mình. Trong cục cảnh sát có không ít những cảnh sát tồn tại vô danh như chú ấy. Thân phận của bọn họ không thể quang minh chính đại ghi trong hồ sơ cảnh sát. Nhưng, chúng tôi không bao giờ quên những cống hiến mà bọn họ đã làm.
- Đúng rồi, trải qua thẩm vấn sơ bộ đã xác định được danh sách khả nghi. Nhưng manh mối mà chúng ta nắm giữ lại có hạn, người bị loại trừ không nhiều lắm.
Bạch Khanh Thành đưa cho Tiêu Dương một bản danh sách. Tiêu Dương nhìn lướt qua, thấy trong danh sách có đến gần một nửa bảo vệ cổng của Phục Đại. Ngoại trừ những người này, còn có nhân viên bảo an một số quán rượu gần đó.
Tiêu Dương mở to hai mắt, ngây người, nhìn Bạch Khanh Thành:
- Đại tỷ, đây là những nhân vật đã được xác định?
Khụ. Bạch Khanh Thành không khỏi cảm thấy xấu hổ, một lát sau mới khôi phục lại bình thường, nghiêm mặt nói với Tiêu Dương:
- Trong Phục Đại có anh và chú Lan, cho nên chúng tôi tập trung vào những nơi khác. Tiêu Dương, anh hãy chú ý người danh sách nhiều hơn một chút. Nhất là mấy ngày qua, dựa theo quy luật hành động của hung thủ, có lẽ hai ngày nữa gã sẽ ra tay.
Tiêu Dương gật đầu, nhìn những cái tên trong danh sách lần nữa, sau đó trả lại cho Bạch Khanh Thành:
- Ta sẽ chú ý.
Khóe miệng Bạch Khanh Thành vểnh lên, trừng mắt nhìn Tiêu Dương:
- Anh không cầm danh sách, làm sao mà chú ý?
Bạch Khanh Thành đang hoài nghi Tiêu Dương có phải làm việc qua loa cho xong hay không.
- Ghi nhớ trong này hết rồi.
Tiêu Dương chỉ vào đầu mình.
Nghe xong, ánh mắt Bạch Khanh Thành hiện lên sự kinh ngạc, còn có hoài nghi.
- Đúng rồi.
Tiêu Dương chuyển chủ đề:
- Đại tỷ, nàng không phải vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây chứ?
- Bởi vì chuyện của Tô Thiên Nam. Đằng Ưng Thụy chết rồi.
Bạch Khanh Thành cũng không giấu diếm.
- Chết?
Đồng tử Tiêu Dương co lại.
Bạch Khanh Thành tóm tắt cái chết của Đằng Ưng Thụy và chuyện người nhà của ông ta kiện lên viện Kiểm sát.
Tiêu Dương cau mày.
- Tiêu Dương, anh cảm thấy có điều gì đáng ngờ bên trong không?
- Có.
Tiêu Dương quả quyết gật đầu.
- Nói nghe một chút đi.
Bạch Khanh Thành hơi chấn động.
- Điểm đáng ngờ chính là, cả câu chuyện không có nửa điểm đáng ngờ.
Tiêu Dương nói.
……..
Chân phải Bạch Khanh Thành nhúc nhích, suýt chút nữa nhịn không được mà đá một cước.
- Quá trùng hợp rồi.
Tiêu Dương không biết cố ý hay là không, bỏ thêm một câu.
Ánh mắt Bạch Khanh Thành nheo lại, đầu óc nhanh chóng lướt qua những chuyện phát sinh sau khi Đằng Ưng Thụy bị bỏ tù.
Vẻ khiếp sợ trong mắt không khỏi càng lúc càng nhiều hơn.
Trùng hợp.
Quá trùng hợp rồi.
Đằng Ưng Thụy tự sát, người nhà ông ta báo án.
- Ý của anh là…
Trong lòng Bạch Khanh Thành dường như đã thấu hiếu được chuyện gì đó, nhưng vẫn còn hơi mơ hồ, không khỏi lên tiếng hỏi.
Tiêu Dương trầm ngâm hồi lâu, rồi nói:
- Nàng xác định Đằng Ưng Thụy là uống thuốc độc tự sát?
Bạch Khanh Thành hơi giật mình, cau mày nói:
- Khi tôi trở về, người trong cục nói rằng, người nhà của ông ta đã mang thi thể về hỏa táng.
- Đây cũng là một trong những sự trùng hợp.
Tiêu Dương mỉm cười, chợt quay người, một thanh âm nho nhỏ truyền vào trong tai Bạch Khanh Thành:
- Có một chiêu, gọi là ve sầu thoát xác.
Bạch Khanh Thành lẳng lặng trầm tư thật lâu, đột nhiên ánh mắt sáng lên, quyết đoán cất bước trở về:
- Thu đội.
Tiêu Dương đã chỉ ra được điểm đáng ngờ, và Bạch Khanh Thành cho rằng đó chính là mấu chốt phá án.
- Đại tiểu thư.
Tiêu Dương trực tiếp bước đến bên cạnh Quân Thiết Anh.
Ánh mắt Quân Thiết Anh hiện lên thần sắc phức tạp, cả nửa ngày vẫn không nói gì.
- Tỉnh rồi, Tiểu San, cha của con tỉnh rồi.
Đột nhiên cánh cửa phòng bệnh mở ra, giọng nói của Dương thị vang lên.
Tô Tiểu San vội vàng chạy vào. Tiêu Dương cũng phụ giúp đẩy Quân Thiết Anh vào trong.
Trên giường, toàn bộ phần đầu của Tô Thiên Nam được băng gạc màu trắng, chỉ chừa hai con mắt, mũi và miệng. Lúc này, hai mắt đang khó khăn mở ra.
- Cha…
Tô Tiểu San cũng không có biểu hiện quá mức kích động.
Tô Thiên Nam nhìn Tô Tiểu San, hai mắt đục ngầu không khỏi có chút ánh sáng.
- San…San nhi…
Tô Thiên Nam khàn giọng gọi, đồng thời đưa tay ra.
Tô Tiểu San cắn môi, đưa tay nắm lấy tay cha của mình, còn Dương thị bên cạnh thì quá đỗi vui mừng.
- Cha, con xin giới thiệu với cha, người này tên Tiêu Dương. Mạng của cha là do cậu ấy cứu về.
Nghe xong, ánh mắt Tô Thiên Nam nổi lên ánh sáng lần nữa, nhìn Tiêu Dương, đồng thời mang theo vài phần kinh ngạc.
Tô Thiên Nam vốn cho rằng mình đã phải chết, không nghĩ đến lại được lôi về từ Quỷ Môn Quan.
Chàng thanh niên trước mắt đã cứu ông?
Tuy có chút kinh ngạc, nhưng ông không nghi ngờ lời nói của con gái, nhẹ gật đầu:
- Tiểu huynh đệ, ân cứu mạng, ngày sau tôi nhất định sẽ báo.
Tiêu Dương mỉm cười lắc đầu, thò tay bắt mạch cho Tô Thiên Nam, sau đó nói:
- Bây giờ Tô bá phụ đã thoát khỏi nguy hiểm, chỉ cần thi châm thêm vài lần, tranh thủ thời gian điều dưỡng là khỏi bệnh ngay.
Nói xong, tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
Cửa phòng bệnh được đẩy ra.
Một số người đàn ông mặc âu phục xông vào, dẫn đầu là Vệ Chính Tín.
- Đại ca.
Vệ Chính Tín bước thẳng đến, kinh hỉ nói:
- Anh đã tỉnh?
- Tam đệ.
Ánh mắt Tô Thiên Nam bắt đầu chuyển động:
- Nhớ, đề phòng Đằng Ưng Thụy. Nó là gian tế.
- Thiên Nam, anh không biết, trong lúc anh hôn mê, Tiêu thần y đã khám phá ra âm mưu của Đằng Ưng Thụy. Hơn nữa còn bắt ông ta giao cho cảnh sát. Ông ta đã sợ tội tự sát trong tù rồi.
- Giao cho cảnh sát? Sợ tội tự sát?
Tô Thiên Nam nghi hoặc, nhưng thần sắc lại có chút kích động, ảnh hưởng đến vết thương, nhịn không được rên lên một tiếng.
- Tô bá phụ, bây giờ ngài mới từ Quỷ Môn Quan trở về, không nên nói nhiều, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều hơn.
Tiêu Dương lên tiếng.
- Chuyện còn lại, tin rằng Tô cô nương và Vệ tam thúc sẽ xử lý thỏa đáng.
- Đúng, đại ca, anh hãy yên tâm đi.
Vệ Chính Tín lên tiếng:
- Có em ở đây, Thanh Diễm Xã nhất định sẽ không xảy ra biến cố gì.
Tuy Tô Thiên Nam vẫn còn lời muốn nói nhưng vẫn quyết định im lặng.
Xử lý xong thương thế cho Tô Thiên Nam, Tiêu Dương cáo từ Tô Tiểu San.
- Để tôi tiễn hai người về.
Tô Tiểu San đứng lên.
Ba người xuống bãi đậu xe. Chiếc xe màu đỏ lại hóa thành cơn gió xông ra ngoài.
Màn đêm đen như mực, dòng xe cộ bắt đầu khởi động.
Trong xe phát ra tiếng nhạc du dương.
Dưới ánh sáng lờ mờ, Tiêu Dương và Quân Thiết Anh ngồi ở phía sau.
Không khí yên tĩnh.
Quân Thiết Anh ngả đầu, lâm vào trầm tư.
Thật lâu sau.
Dường như đã hạ quyết tâm, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt gợn sóng.
- Tiêu Dương…
Bờ môi động đậy, thốt ra hai chữ.
Tiêu Dương nghiêng mặt nhìn Quân Thiết Anh:
- Đại tiểu thư, có việc gì sao?
Quân Thiết Anh nhẹ nhàng cắn môi, nhìn thẳng vào Tiêu Dương:
- Anh…
Ánh mắt hiện lên chút do dự, sau đó nói:
- Tiêu Dương, anh có nhớ chị Tố Tâm bảo anh ký hợp đồng bao lâu không?
- Ba tháng.
Sau khi trả lời, Tiêu Dương sợ run lên, nhìn Quân Thiết Anh:
- Đại tiểu thư, ý của nàng là…
- Tôi…anh…
Quân Thiết Anh thấp giọng mở miệng:
- Tiêu Dương, tôi biết, với bản lãnh của anh, nhất định có thể thi triển quyền cước ở nhiều hơn, không cần phải làm thư đồng bên cạnh tôi.
Quân Thiết Anh kéo dài danh tự mà Tiêu Dương hay nói.
- Cho nên….
Tiêu Dương nhìn chằm chằm Quân Thiết Anh, nhàn nhạt nói:
- Vì chuyện tối nay?
Quân Thiết Anh im lặng không nói.
Tiêu Dương mỉm cười.
- Trong mắt Quân gia các người, Tiêu Dương ta đã trở thành cái gai?
- Tiêu Dương…
Quân Thiết Anh vừa muốn lên tiếng, Tiêu Dương đã khoát tay, thanh âm trầm thấp vang lên:
- Đại tiểu thư, nếu hợp đồng quá thời hạn, nàng bảo ta rời khỏi, ta tuyệt đối không nhiều lời. Nhưng…
Ánh mắt Tiêu Dương sáng lên:
- Bây giờ Tiêu Dương ta vì chút uy hiếp này là lùi bước, đó không phải phong cách làm người của ta. Huống chi, đại tiểu thư, bây giờ là lúc nàng cần chăm sóc nhất, ta lại càng không có lý do rời khỏi.
- Tôi…tôi có thể chăm sóc bản thân.
Quân Thiết Anh thấp giọng nói.
- Ví dụ như…bây giờ…
Ánh mắt Tiêu Dương đột nhiên nhìn về phía trước.
Chiếc xe vừa rẽ vào một ngã rẽ, đi thêm một đoạn nữa là đến Phục Đại. Con đường này ít xe cộ, đèn đường cũng không được sáng lắm.
Khi Tiêu Dương vừa dứt lời, phía trước con đường…
Một loạt ánh đèn chói mắt chiếu tới.