Dưới ngọn đèn có chút u ám, ánh mắt Tiêu Dương rơi xuống bên dưới cửa sổ đen kịt.
Khí tức ôn hòa sớm biến mất không thấy tăm hơi.
Mặc dù hắn không biết “ám khí” trong tay Quân Thất có bao nhiêu uy lực, nhưng cảm giác vừa rồi khiến cho Tiêu Dương cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Nhất là trước khi Quân Thất đi còn quăng lại một câu nói vừa uy hiếp vừa trào phúng, càng khiến cho Tiêu trạng nguyên cảm thấy khó chịu.
Bước chân nhẹ nhàng tiến lên. Khi đến gần cửa sổ, thân ảnh Tiêu Dương nhảy lên, sau đó biến mất ngoài cửa sổ.
Trên hành lang, Bạch Khanh Thành giúp đẩy Quân Thiết Anh đi.
Vừa rồi, khi nhìn thấy Quân Thiết Anh đẩy xe lăn chuyển động về hướng bên này, Bạch Khanh Thành liền chú ý đến. Vì lo lắng cho Quân Thiết Anh nên mới đi theo, vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng kia.
- Thiết Anh.
Bạch Khanh Thành trầm ngâm một lát, đột ngột dừng bước:
- Em rất quan tâm đến Tiêu Dương?
Nghe xong, ánh mắt Quân Thiết Anh không khỏi gợn sóng.
Nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Bạch Khanh Thành thở dài:
- Nếu em thật sự để ý đến an toàn của Tiêu Dương, như vậy…Tiêu Dương thường xuyên ở bên cạnh em, đối với hắn, tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Quân Thiết Anh khẽ cắn môi. Cô tất nhiên hiểu được ý tứ của Bạch Khanh Thành.
- Mặc dù thân thủ của Tiêu Dương không tệ, nhưng một mình hắn làm sao mà đấu được với Quân gia.
Mặc dù biết nói thẳng ra có lẽ sẽ rất tàn khốc, nhưng Bạch Khanh Thành không thể không lên tiếng:
- Hơn nữa còn có một Thẩm gia.
Nếu hai đại gia tộc liên thủ với nhau, muốn đối phó một Tiêu Dương, Bạch Khanh Thành nghĩ, giết chết Tiêu Dương chẳng khác nào giết chết một con kiến.
Có đôi khi, trong những tình huống đặc biệt, cho dù thân thủ có mạnh cũng chẳng được gì. Huống chi, hai đại gia tộc chưa hẳn không có người mạnh hơn Tiêu Dương.
Ánh mắt Quân Thiết Anh triệt để ảm đạm.
Giữ Tiêu Dương bên cạnh, không thể nghi ngờ là mang đến áp lực từ hai đại gia tộc đến cho hắn.
Chẳng lẽ cô đã làm không đúng?
Theo như lời đại tỷ nói, nếu cô thật sự quan tâm Tiêu Dương, như vậy…
Quân Thiết Anh cảm giác toàn thân run lên, nắm chặt nắm đấm, bờ môi cắn đến bật máu.
Một bàn tay đặt lên vai cô.
- Thiết Anh, mặc kệ em lựa chọn như thế nào, đại tỷ vẫn luôn ở bên cạnh em.
Bạch Khanh Thành kiên định nhìn Quân Thiết Anh.
Quân Thiết Anh cúi thấp đầu, không nói gì, trong lòng đang có sự giãy dụa.
…………
………….
Trong màn đêm, đô thị phồn hoa, ngựa xe như nước, đèn đuốc sáng trưng.
Một chiếc xe bình thường hòa vào dòng xe cộ, chạy đến một khu ngoại ô vắng vẻ.
Quân Thất chạm nhẹ vào vùng ngực đang bị đau, ánh mắt không cam lòng.
- Đây là lần thất bại nhiệm vụ đầu tiên.
Quân Thất khẽ thở ra một hơi. Nhưng cũng không thể tránh được.
Quân Thiết Anh xuất hiện trước mặt Tiêu Dương. Bạch Khanh Thành dùng súng chỉa vào gã.
Dưới tình huống như vậy, chính gã không cách nào động thủ.
- Cứ xem như hắn gặp may đi.
Quân Thất hừ lạnh, móc điện thoại từ trong túi ra, gọi cho Quân Vô Ngân.
- Quân Thất, có đồ ăn chưa?
Giọng nói đạm mạc của Quân Vô Ngân vang lên.
- Quân thiếu, xin lỗi…nhiệm vụ thất bại rồi.
- Lý do?
Giọng nói thoáng cái lạnh xuống.
Quân Thất đem chuyện xảy ra nói qua một lần.
Đầu dây bên kia im lặng. Quân Thất cũng không dám lên tiếng, yên lặng chờ đợi ý kiến của Quân Vô Ngân.
- Tùy thời mà động.
Bốn chữ đơn giản vang lên, đầu dây bên kia cúp máy.
Quân Thất cất điện thoại sang một bên, nặng nề thở ra một hơi, lúc này mới phát hiện sau lưng của mình ướt đẫm.
Nói chuyện với Quân Vô Ngân, cho dù chỉ là nói qua điện thoại, Quân Thất cũng cảm giác một áp lực không hiểu. Tuy Quân Thất chưa từng nhìn thấy Quân Vô Ngân ra tay, nhưng gã tuyệt đối tin tưởng, thực lực của Quân Vô Ngân vượt xa gã.
Chiếc xe vững vàng chạy đi.
Bỗng nhiên.
Phanh.
Một sự chấn động thật nhẹ.
Quân Thất giật mình, vô thức ngẩng đầu lên.
Gã cảm giác có vật gì đó đang rơi xuống đầu xe của mình.
Mở cửa, Quân Thất bước ra ngoài, đồng tử co rụt lại:
- Là mày?
Giống như phản xạ có điều kiện, Quân Thất thò tay sang bên hông.
Tuy gã không biết tại sao Tiêu Dương lại xuất hiện trên trần xe của gã, nhưng hắn đã xuất hiện, gã tuyệt đối không thể sai sót được.
Không chút do dự mà nổ súng.
Quân Thất đột nhiên hiểu ra, so về tốc độ, gã đã thua người này.
Gã nhanh, Tiêu Dương còn nhanh hơn.
Đã dám đuổi theo, hơn nữa còn xuất hiện trên trần xe, Tiêu Dương tất nhiên đã có sự chuẩn bị kỹ càng.
Hưu.
Trong bóng đêm, một đạo ngân quang nhanh như thiểm điện đâm thẳng vào cổ tay Quân Thất.
- A.
Quân Thất hét thảm một tiếng, cảm giác tay của mình đau vô cùng, hai chân liên tục lui về phía sau, còn chưa kịp nhìn kỹ ngân châm trên cổ tay của mình, người trước mặt đã như cuồng phong lướt đến.
Vèo.
Tiêu Dương lăng không nhảy lên, một cước đá ra ngoài.
Phanh.
Cổ của Quân Thất bị đá trúng, thân ảnh bay ra ngoài, nện thẳng xuống mặt đất.
Bốp.
Khẩu súng bên hông văng ra vài mét.
Quân Thất rơi xuống đất, toàn thân đau đớn kịch liệt, nhưng không thể không cắn răng cố nén, bổ nhào đến khẩu súng.
Đó chính là cơ hội lật bàn duy nhất của gã.
Vèo.
Ánh mắt Quân Thất lộ ra thần sắc tuyệt vọng.
Một thân ảnh hiện ra trước mặt gã, đứng chắp tay.
Khẩu súng nằm dưới chân của hắn.
Đã không còn cơ hội.
Quân Thất dừng bước, cố nén cơn đau, nhìn thẳng Tiêu Dương.
Tiêu Dương cúi người nhặt khẩu súng lên, sau đó chỉa thẳng vào Quân Thất. Một khắc này, toàn thân Quân Thất đại chấn, hai chân mềm nhũn, co quắp ngồi trên mặt đất.
- Uy lực của ám khí này dường như không tệ.
Tiêu Dương tò mò nhìn khẩu súng trong tay, chỉa vào Quân Thất, mỉm cười nói:
- Vừa nãy ta có hai nữ nhân bảo hộ, còn ngươi thì sao?
Tiêu Dương nói:
- Ta thật sự muốn biết có hai nữ nhân nào bước ra bảo vệ ngươi hay không?
Sắc mặt Quân Thất đã trở nên tái nhợt, bờ môi run rẩy, không lên tiếng.
Tiêu Dương từng bước tiếp cận.
- Như thế nào, còn chưa nhận thua à?
Tiêu Dương cảm thấy chẳng có chút thú vị.
Quân Thất nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương:
- Được làm vua, thua làm giặc. Có bản lĩnh thì giết tao đi.
- Giết người, nhất định phải đền mạng.
Tiêu Dương nghiêm túc trả lời.
Thấy Quân Thất không hề sợ hãi khẩu súng trong tay mình, Tiêu Dương cầm cũng không thấy có ý nghĩa, liền cất súng vào.
Trong chớp mắt, ánh mắt Quân Thất lại ánh lên sự tàn bạo.
Đột nhiên phất tay.
Hưu.
Một đạo hàn quang xé rách hư không, đâm thẳng vào ngực Tiêu Dương.
Tiêu Dương rất nhanh nghiêng người, mạnh mẽ thò tay ra.
Bốp.
Tiêu Dương chuẩn xác bắt được thanh chủy thủ.
- Làm sao có thể?
Quân Thất giật mình, một cảm giác vô lực bao trùm toàn thân.
Nhờ có thanh chủy thủ trong tay, gã đã thành công đánh lén không biết bao nhiêu người, chưa từng có người nào có thể chuẩn xác bắt trúng thanh chủy thủ với tốc độ nhanh như vậy.
- Chủy thủ rất sắc bén.
Tiêu Dương cầm thanh chủy chủ, xẹt qua vài cái trong không khí, ánh mắt rơi xuống người Quân Thất.
Toàn thân Quân Thất nổi da gà.
- Ngươi rất thích ăn đồ ăn?
Tiêu Dương nhẹ giọng lên tiếng.
Sắc mặt Quân Thất kịch biến, cơ thể cứng ngắc.
Trên đường không có người nào đi ngang, Quân Thất không hy vọng có người xuất hiện cứu mình.
- Ngươi nói, Quân thiếu gọi tai heo, tay gấu, còn có giò hầm thuốc bắc?
Giọng nói của Tiêu Dương vô cùng hờ hững.
Quân Thất mơ hồ hiểu ra ý định của Tiêu Dương, sắc mặt càng thêm trắng bệch, bờ môi run rẩy, vô thức lắc đầu.
- Ta cũng muốn mang thức ăn lên.
Tiêu Dương quả nhiên nói ra một câu khiến Quân Thất suýt ngất đi.
Chủy thủ sắc bén khẽ động đậy trước mắt Quân Thất, hào quang không ngừng lập lòe.
Quân Thất đã dùng thanh chủy thủ này dọn lên không biết bao nhiêu đồ ăn. Đêm nay, trái lại mình bị người ta gọi món.
- Ngươi chọn đi.
Tiêu Dương mở miệng:
- Ngươi muốn gọi món gì?
- Không…không…
Quân Thất vô thức chống tay xuống đất, thối lui về phía sau, nhưng bây giờ Quân Thất đã biết mình không có khả năng thoát khỏi Tiêu Dương.
Gọi món?
Quân Thất xác định nếu gã gọi món gì, bộ phận đó trên người gã sẽ rơi xuống ngay.
- Đừng khẩn trương.
Tiêu Dương tận khả năng ôn nhu:
- Chỉ bảo ngươi gọi món thôi mà. Chẳng lẽ ngươi lại sợ trả không nổi?
Tiêu Dương nở nụ cười sáng lạn.
- Yên tâm đi, cho dù nói trên đời này không có bữa cơm trưa nào miễn phí.
Tiêu Dương nhàn nhạt nói.
- Nhưng lúc này lại có bữa cơm tối miễn phí.
Khuôn mặt Quân Thất đã không còn huyết sắc, thảm đạm vô cùng, toàn thân run rẩy, không ngừng lui về phía sau.
- Không…không…
- Ngươi đã không gọi, như vậy, ta giúp ngươi gọi.
Tiêu Dương cười nhạt, con dao trong tay lóe lên trước mắt Quân Thất.
- Nếu không…
- Năm ngón tay luộc?
Lời nói vừa dứt, ánh mắt Tiêu Dương hiện lên ánh sáng lạnh, thanh chủy thủ trảm xuống cổ tay Quân Thất.
Hưu.
Năm ngón tay liền đứt.
Quân Thất kêu lên thảm thiết.
Máu từ ngón tay rơi xuống.
Mồ hôi to như hạt đậu không ngừng chảy xuống. Khuôn mặt Quân Thất triệt để trắng bệch.
- Còn có…
Tiêu Dương hờ hững nhìn Quân Thất, dường như không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết.
Hưu hưu.
Liên tục hai dao chém xuống.
Hai lỗ tai Quân Thất bay mất.
- Chẳng muốn đặt tên.
Tiêu Dương đứng lên, không nhìn Quân Thất, khuôn mặt lạnh lùng nhìn phía xa, khóe miệng vểnh lên.
- Quân gia…
Ngươi không phạm ta, ta không phạm ngươi.
Cử động kia của Quân gia đã triệt để chọc giận Tiêu Dương. Lúc này đừng nói là Quân Thất, cho dù Quân Vô Ngân xuất hiện trước mặt hắn, hắn cũng sẽ không do dự mà động thủ.
Nên chém thì phải chém thôi.
Dưới ánh đèn đường lờ mờ, thân ảnh Tiêu Dương từ từ biến mất trong bóng đêm.
Máu chảy xuống đường, Quân Thất kêu thảm lên, sau đó chật vật rút điện thoại, cố nén đau, bấm gọi Quân Vô Ngân.