Bịch bịch bịch.
Lầu sáu, tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Hai mẹ con Tô Tiểu San mới từ phòng bệnh bước ra, đang đóng cửa, lập tức nghe được tiếng bước chân, vội nhìn về phía cầu thang.
Khuôn mặt lãnh diễm, một thân đồng phục cảnh sát, lôi lệ phong hành bước thẳng đến.
Sau lưng là mấy vị cảnh sát.
- Đại tỷ?
Quân Thiết Anh kinh ngạc kêu lên.
Bạch Khanh Thành nghe tiếng nhìn sang, không khỏi giật mình:
- Thiết Anh, tại sao em lại ở đây?
Bạch Khanh Thành quét mắt nhìn thêm vài lần. Có Quân Thiết Anh ở đây, Tiêu Dương cũng phải đi cùng mới đúng chứ. Khi nhìn vào phòng bệnh, lúc này Bạch Khanh Thành mới nhớ Tiêu Dương chính là bác sĩ điều trị cho Tô Thiên Nam. Hai người xuất hiện ở đây cũng chẳng có gì lạ.
- Bạch cảnh quan.
Lúc này, Tô Tiểu San cất bước tiến lên:
- Bên Viện kiểm sát có tin tức gì không?
Vốn chuẩn bị đưa Đằng Ưng Thụy ra xử án, kết quả Đằng Ưng Thụy sợ tội tự sát. Vụ án giết người tất nhiên không cần thẩm vấn. Tô Tiểu San cho rằng, hẳn là Viện kiểm sát đến thông báo.
- Xác thực là có tin tức.
Bạch Khanh Thành nhìn Tô Tiểu San, trầm giọng nói:
- Chính là bây giờ các người đã trở thành bị cáo.
- Cái gì?
Dương thị bên cạnh Tô Tiểu San lập tức lắp bắp, kinh hãi nói:
- Có chuyện gì thế?
- Là như thế này.
Bạch Khanh Thành mở miệng:
- Trải qua điều tra của cảnh sát, nguyên nhân tử vong của Đằng Ưng Thụy là do người ta hạ độc. Người nhà nạn nhân hoài nghi các người hạ thủ. Cho nên đã kiện các người đến viện Kiểm sát. Từ hôm nay trở đi, hy vọng các người tích cực phối hợp với điều tra của cảnh sát.
- Cái này…sao có thể? Cho dù chúng tôi hận Đằng Ưng Thụy thấu xương, cũng không thể giết chết ông ta ngay trong tù.
Dương thị bối rối nói.
- Mẹ, đừng lo lắng.
Tô Tiểu San ngược lại rất bình tĩnh, nhìn Bạch Khanh Thành:
- Tôi hy vọng pháp luật sẽ không oan uổng một người tốt nào.
Bạch Khanh Thành gật đầu, mắt nhìn Tô Tiểu San:
- Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt. Pháp luật sẽ không bỏ qua bất kỳ người xấu nào. Tôi hy vọng, việc này không phải do các người làm.
- Bởi vì tình huống các người đặc biệt, cho nên tôi sẽ lấy khẩu cung các người ở đây, mong các người tích cực phối hợp.
- Không thành vấn đề.
Tô Tiểu San bình tĩnh trả lời.
Bạch Khanh Thành hoài nghi Tô gia cũng là chuyện bình thường, cũng phù hợp lẽ thường. Bởi vì Đằng Ưng Thụy mưu hại Tô Thiên Nam mà bị tống vào tù. Kết quả ngày hôm sau liền tử vong mà chết. Bây giờ người nhà nạn nhân kiện Tô gia, về tình về lý, Bạch Khanh Thành phải điều tra cho rõ ràng.
Quân Thiết Anh nhịn không được nhìn về cuối hành lang, trầm ngâm hồi lâu, sau đó di chuyển xe lăn về phía đó.
- Mày rất mạnh.
Quân Thất ôm lấy ngực, hô hấp nặng nề. Gã thật sự cảm giác được một sự đau đớn.
Liên hoàn cước của Tiêu Dương khiến Quân Thất trọng thương đâm vào vách tường. Một khắc này, Quân Thất đã thất bại.
Bị bại một cách đột ngột.
Trước đó, Quân Thất thi triển thế công hùng hổ dọa người, Tiêu Dương vẫn luôn tránh né.
Sờ ngực của mình, Quân Thất nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương.
- Cho dù mày mạnh, nhưng…
Quân Thất bỗng nhiên thò tay sang bên hông. Khi rút tay ra, một khẩu súng đen kịt xuất hiện, trực chỉ Tiêu Dương, lạnh lùng nói:
- Tao còn một khẩu súng. Hôm nay, mày định ngày tử rồi.
Tiêu Dương cau mày.
- Súng?
Cái này đối với Tiêu đại trạng nguyên xác thực là một từ ngữ lạ lẫm, ánh mắt nhìn khẩu súng trong tay Quân Thất.
Khẩu súng phát ra hàn quang chói mắt, khí tức u lãnh lập tức tràn ngập.
- Đây là ám khí gì vậy?
Tiêu Dương dường như rất hứng thú, tò mò nhìn khẩu súng trong tay Quân Thất.
- Ám khí?
Quân Thất cười lạnh, ngón tay nhẹ nhàng bóp cò.
- Tiêu Dương, anh có ở bên trong không?
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gọi.
Là giọng của Quân Thiết Anh.
Trong chớp mắt, Tiêu Dương và Quân Thất đều giật mình.
- Không được phép lên tiếng.
Quân Thất chỉ súng vào Tiêu Dương, giọng nói đè thấp đến mức chỉ có Tiêu Dương mới nghe được.
Tiêu Dương khoát tay, không lên tiếng.
Ngoài cửa yên tĩnh.
Bỗng nhiên, một người ngồi xe lăn xuất hiện trước tầm mắt hai người.
Quân Thiết Anh không nghe Tiêu Dương đáp lại, tự mình đẩy xe lăn tiến vào nhà vệ sinh nam.
Điều này cần dũng khí lớn đến cỡ nào.
Sắc mặt Quân Thất nhất thời trầm xuống.
- Đại tiểu thư, sao nàng lại vào đây?
Tiêu Dương sợ run lên.
Quân Thiết Anh không trả lời Tiêu Dương, ánh mắt nhìn chằm chằm Quân Thất, tầm mắt gợn sóng, sau đó khôi phục lại sự bình tĩnh, đẩy xe lăn tiến lên:
- Ai phái anh đến đây?
Khuôn mặt Quân Thất co rúm lại, sau đó thở ra một hơi, trầm giọng nói:
- Tam tiểu thư, tôi đang chấp hành nhiệm vụ.
- Tôi không cho phép bất cứ ai tổn thương Tiêu Dương.
Giọng nói bình tĩnh mà kiên định của Quân Thiết Anh vang lên.
Trong chớp mắt, câu nói này hoàn toàn tương tự với Tiêu Dương khi nói với đám người Trương Mông trong lớp học.
Lúc đó, trong đầu Tiêu Dương chỉ có một ý niệm, ai dám động đến đại tiểu thư, nhất định phải trả một cái giá thật lớn.
Quân Thất biến sắc, nửa ngày sau mới nói:
- Thật xin lỗi, tôi phải thi hành mệnh lệnh.
Quân Thất lập tức lên nòng, phát ra thanh âm ken két.
Lúc này, ánh mắt Quân Thiết Anh lộ ra sự phẫn nộ, chuyển động xe lăn, đứng chắn trước người Tiêu Dương.
Ánh mắt bình tĩnh đến đáng sợ nhìn chằm chằm vào Quân Thất.
- Nếu anh có bản lĩnh, nổ súng bắn tôi luôn đi.
Quân Thiết Anh nhàn nhạt nói.
Nổ súng vào Quân Thiết Anh.
Có cho Quân Thất ngàn vạn lá gan, gã cũng không dám.
Tuy địa vị của Quân Thiết Anh ở Quân gia không cao, nhưng dù sao cô cũng là người của Quân gia, là Tam tiểu thư của Quân gia. Còn Quân Thất gã chỉ là một sát thủ do Quân Vô Ngân đào tạo mà thôi.
- Tam tiểu thư.
Sắc mặt Quân Thất triệt để trầm xuống.
- Nổ súng đi.
Giọng nói của Quân Thiết Anh càng thêm bình tĩnh.
Bịch.
Toàn thân Quân Thất run lên, cơ thể lui về sau một bước.
- Nổ súng.
Thanh âm Quân Thiết Anh lại vang lên.
- Tam tiểu thư, cô nên biết, cô càng che chở cho tiểu tử này, Quân gia lại càng không để cho hắn hiện hữu.
Nghe xong, Tiêu Dương đứng đằng sau Quân Thiết Anh không khỏi cau mày.
Lòng bàn tay trượt nhẹ, một cây ngân châm lặng yên xuất hiện.
- Nổ súng.
Thanh âm Quân Thiết Anh tăng thêm vài phần.
Bịch.
Quân Thất lui tiếp về sau.
Khuôn mặt run rẩy:
- Tam tiểu thư, đừng ép tôi.
- Ép anh thì thế nào?
Lúc này, một giọng nói lạnh băng vang lên.
- Nếu như tôi cũng bức anh thì sao?
Quân Thất nhìn sang, sắc mặt tái nhợt.
- Bạch Khanh Thành.
Sức nặng của Bạch Khanh Thành trong lòng Quân Thất hoàn toàn vượt xa Quân Thiết Anh.
Ánh mắt Bạch Khanh Thành mang theo lãnh ý nhìn chằm chằm vào Quân Thất, cười lạnh:
- Quân gia từ lúc nào trở nên không quy củ như vậy? Quân Thất, rốt cuộc là ai cho anh quyền lợi kháng nghịch với Tam tiểu thư?
Bịch.
Quân Thất lại lui thêm bước nữa, cảm giác sau lưng lạnh buốt. Nhưng lúc này thân hình đã kề sát vách tường.
Trong lúc gã đang chấn động, cánh tay Bạch Khanh Thành vô cùng nhanh, rút cây súng bên hông trực chỉ Quân Thất.
Trong khoảnh khắc họng súng đen kịt nhắm vào Quân Thất, gã đã triệt để rối loạn. Nhưng tố chất tâm lý của Quân Thất vẫn được xem là mạnh, chỉ trong giây phút thất thần ngắn ngủi, họng súng đã chỉ vào phía Tiêu Dương.
Đây là hy vọng duy nhất của gã.
- Anh có muốn nghĩ xem súng của anh nhanh hay là của tôi nhanh?
Bạch Khanh Thành lên tiếng.
Trên trán Quân Thất lúc này đã đổ mồ hôi đầm đìa, bàn tay cầm súng run nhè nhẹ, cơ thể chậm chạp di chuyển về hướng cửa sổ.
Cả một quá trình, cây súng vẫn chỉa vào Tiêu Dương.
Quân Thất di chuyển, Quân Thiết Anh cũng di chuyển xe lăn theo, ngăn trước người Tiêu Dương.
- Tiêu Dương, mày rất may mắn khi tối nay có đến hai ả đàn bà bảo vệ mày.
Ánh mắt Quân Thất không cam lòng nhìn thoáng qua Tiêu Dương, tay trái vung bột phấn, thân ảnh nhảy ra khỏi cửa sổ. Sau khi bột phấn tan đi, thân ảnh của Quân Thất cũng biến mất không còn.
Tiêu Dương nhìn theo hướng Quân Thất biến mất, ngân châm trong tay cũng thu lại.
- Tiêu Dương, anh không sao chứ?
Quân Thiết Anh lập tức quay đầu, ân cần hỏi thăm Tiêu Dương.
- Ta không sao.
Tiêu Dương mỉm cười lắc đầu, ánh mắt nhìn vào khẩu súng trong tay Bạch Khanh Thành. Khi chuẩn bị hỏi, Bạch Khanh Thành đã thu khẩu súng vào, lời ra đến miệng cũng phải nhịn xuống.
Họa là từ miệng mà ra. Tiêu Dương nhớ kỹ chân lý này.
- Tiêu Dương, anh đã có gặp qua Quân Thất?
Bạch Khanh Thành cau mày hỏi.
Tiêu Dương nói:
- Cũng xem như là vậy.
Trong vụ tông xe với Quân Vô Ngân, Quân Thất cũng xuất hiện ở đó.
Bạch Khanh Thành nhìn Quân Thiết Anh, lúc này, ánh mắt Quân Thiết Anh hiện lên chút cô đơn, ảm đạm.
Trong lòng nhẹ nhàng thở dài.
- Tiêu Dương, anh không có việc gì là tốt rồi. Nhưng lần sau phải chú ý.
Bạch Khanh Thành ý tại ngôn ngoại, tất nhiên là ám chỉ Quân Thất còn có thể đến nữa.
Lần này cô và Quân Thiết Anh có thể xuất hiện kịp thời, nhưng không thể có lần thứ hai.
- Ta…ta còn có việc.
Tiêu Dương có chút khó xử lên tiếng.
- Chuyện gì?
Hai cô gái đều nhìn Tiêu Dương.
Tiêu Dương khó xử rồi. Chuyện này làm sao mà mở miệng, nhưng vẫn phải cố lấy hết dũng khí để nói ra.
- Hai vị cô nương, ta muốn đi tiểu.
………..
Hai cô gái nhìn nhau.
Bạch Khanh Thành trừng mắt nhìn Tiêu Dương, sau đó đẩy Quân Thiết Anh ra ngoài.
Cô khó có được lúc tâm bình khí hòa nói chuyện với tiểu tử này. Trong lúc đang lo lắng an toàn cho hắn, hắn lại đề cập đến chuyện đi tiểu.
Nơi này là nhà vệ sinh nam, chẳng lẽ lão nương không chịu đi, nhìn ngươi đi tiểu?
Khi hai cô gái biến mất khỏi nhà vệ sinh.
Tiêu Dương nhìn cửa sổ mà Quân Thất biến mất, ánh mắt bắn ra sát khí.