Đô thị phồn hoa, đèn đuốc sáng trưng.
Vô số mạch nước ngầm bắt đầu khởi động.
Bệnh viện khu Dương Phổ, lầu sáu.
Bên ngoài phòng bệnh, ba đệ tử của Nghiêm Hồng Tịch đứng bên cạnh ông, thở cũng không dám thở mạnh, nhìn Nghiêm Hồng Tịch tay kẹp ngân châm.
Khí châm.
Lão sư có thể thành công đột phá cảnh giới này sao?
Trong lòng đám người Tuyết Minh Thành cũng vô cùng chờ mong. Nếu Nghiêm Hồng Tịch có thể đột phá, điều này đồng nghĩa với việc bọn họ cũng có cơ hội học Khí châm.
Đại sảnh yên tĩnh, Tô Tiểu San bưng một chén thuốc đông y bước nhẹ đến, cùng mẹ đẩy cửa phòng bệnh bước vào.
Cảnh tượng vô cùng im lặng.
Quân Thiết Anh ngồi trên xe lăn, liếc nhìn về cuối hành lang, thoáng cau mày.
Ngân châm dưới ánh đèn ánh lên ánh sáng rực rỡ.
Một lát sau, một tiếng thở dài vang lên.
Nghiêm Hồng Tịch mở mắt.
- Lão sư…
- Lão sư, như thế nào rồi?
Ba người đệ tử lập tức lên tiếng.
Nghiêm Hồng Tịch nhìn ngân chân giữa ngón tay, nhẹ nhàng lắc đầu:
- Cánh cửa khí châm thật sự rất khó khăn. Cho dù ta có kỹ thuật châm cứu vững chắc, nhưng muốn nhất thời lĩnh ngộ kỹ thuật Khí châm, vẫn không cách nào làm được.
- Lão sư, Khí châm khó học như vậy sao?
Tuyết Minh Thành mở to hai mắt.
Nghiêm Hồng Tịch gật đầu, trầm tư nói:
- Đầu tiên là phải cảm nhận được hư khí trong cơ thể, sau đó là khống chế khí. Đây chính là một bước mấu chốt. Tuy lão sư đã nói cho ta biết làm thế nào để khống chế khí đến đầu ngón tay, nhưng nhất thời ta không cách nào làm được. Còn bước cuối cùng là phóng hư khí ra ngoài.
Ánh mắt Nghiêm Hồng Tịch lộ ra sự nghi hoặc:
- Khi lão sư nói đến điểm này, đặc biệt nhấn mạnh nó. Kỹ thuật phóng hư khí ra ngoài chính là bí mật bất truyền của Trung y, mà cũng chỉ có Trung y mới có.
- Ý là, trong lĩnh vực khác cũng tồn tại hư khí?
Tuyết Minh Thành bắt được mấu chốt của vấn đề.
- Tác dụng của khí có thể nói là bác đại tinh thâm. Cũng chỉ có thể lĩnh ngộ được việc phóng hư khí ra ngoài thì mới có thể chính thức sử dụng Khí châm.
- Cái này…
Tuyết Minh Thành chần chừ một chút.
- Lão sư cũng đã dạy ta kỹ thuật phóng hư khí ra ngoài.
Sắc mặt Nghiêm Hồng Tịch ngưng trọng, nhìn ba người đệ tử:
- Sau này, nếu được lão sư đồng ý, ta cũng sẽ đem kỹ thuật này truyền thụ lại cho các người. Nhưng các người phải nhớ, không được lão sư cho phép, không được truyền nó ra bên ngoài, hiểu chưa?
Ba người vội vàng gật đầu.
Nghiêm Hồng Tịch cúi đầu nhìn xuống ngân châm, ánh mắt hiện lên sự kích động.
Ông tin rằng mình tuyệt đối có thể thành công.
Lúc này, không ai biết, trong nhà vệ sinh cuối hành lang đang diễn ra một chuyện.
Không khí vô cùng yên tĩnh.
Chỉ có tiếng nước chảy xuống.
Vô cùng quỷ dị.
Tiêu Dương nhìn thẳng vào gương, ung dung rửa tay, hơn nữa còn rửa rất chăm chú, giống như đang tỉ mỉ chạm khắc một tác phẩm tinh xảo.
Trong gương, một thân ảnh cao khoảng một mét sáu, mặc quần áo màu xanh nhạt, khuôn mặt bình thản, huyết thái dương nhô lên, hai mắt tinh quang lập lòe, nhìn thẳng vào sau lưng Tiêu Dương.
Hai đầu gối hơi cong lại, chẳng khác nào cung nỏ, tùy thời có thể bắn ra.
- Rửa xong chưa?
Quân Thất không sốt ruột cho lắm, nhẹ giọng lên tiếng, giống như một người bạn cũ.
Tiêu Dương nhẹ nhàng khóa vòi nước lại, từ từ xoay người:
- Anh rất có kiên nhẫn.
- Quân thiếu gọi thức ăn, là tai heo tay gấu. Tôi không ngại rửa sạch tay và lỗ tai của cậu.
Quân Thất nhàn nhạt nói, giống như đang gọi món thật sự.
Nghe xong, Tiêu Dương nhướng mày:
- Xem ra, thiếu gia của ngươi rất để mắt đến ta.
Ban đầu, Tiêu Dương đã cảm nhận được một luồng khí tức khác thường tại lầu sáu. Hắn vốn tưởng rằng có sát thủ nhắm vào Tô Thiên Nam, không nghĩ đến lại là người mà Quân thiếu đã từng phát sinh xung đột với hắn phái đến.
Quân thiếu.
Tiêu Dương bình tĩnh cười:
- Không biết thiếu gia của ngươi còn thích ăn món nào nữa không?
- Cậu ngược lại rất thông minh.
Ánh mắt Quân Thất nhìn vào hai chân Tiêu Dương, khóe miệng nhẹ nhếch lên:
- Nếu được, đề nghị cậu rửa sạch hai chân luôn đi. Quân thiếu gọi thêm món, giò heo hầm thuốc.
Tiêu Dương cúi đầu nhìn hai chân của mình, cười khẽ:
- Nếu không thì ngươi giúp ta rửa sạch?
- Cậu rất tự tin?
- Ngươi không đáng để ta sợ hãi.
Bốp.
Khi lời của Tiêu Dương vừa dứt, Quân Thất đã sớm như cao su bắn ra khỏi ná vọt lên.
Vóc dáng không cao, nhưng động tác lại linh hoạt, tốc độ nhanh như mũi tên, giống như tàn ảnh vung đến trước ngực Tiêu Dương.
Sau lưng Tiêu Dương là bồn rửa, không cách nào tránh né, nhưng thần sắc của hắn không có gì lo lắng, mạnh mẽ ra tay, tốc độ cũng không hề chậm.
Phanh! Phanh! Phanh!
Quân Thất trong nháy mắt chém ra ba quyền, còn Tiêu Dương thì dùng bàn tay ngăn được ba quyền này. Độ mạnh yếu không hề thua kém Quân Thất.
Vèo.
Quân Thất nhảy lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiêu Dương, cười lạnh:
- Thực lực ngược lại không kém.
Hai đấm nắm chặt, gân xanh nổi lên.
Quyền phong mạnh mẽ phát ra.
Bốp.
Một thanh âm vang lên.
Quyền ảnh đến gần.
Chân phải Tiêu Dương trượt qua bên cạnh, đến gần sát vách tường.
Dương quyền của Quân Thất mang theo góc độ quỷ dị xông về phía Tiêu Dương.
- Hừ.
Ánh mắt Tiêu Dương bắn ra tinh quang, hơi nghiêng đầu, né được một quyền của Quân Thất, nắm đấm ngay lập tức lướt ngang, thẳng đến yết hầu.
Bốp.
Tiêu Dương đột nhiên ra quyền, bịch một tiếng, hai nắm đấm đụng vào nhau.
Vèo.
Lúc này, khoảng cách của hai người rất gần. Khi hai nắm đấm đụng vào nhau, thân ảnh hơi mượn lực lui về sau một bước, đồng thời chân phải đá lên.
Hưu hưu…
Ánh sáng xẹt qua.
Hàn khí lạnh thấu xương, chẳng khác nào khối băng sắc bén trong hầm băng, lộ ra răng nanh dữ tợn.
- Trong giày dấu dao?
Chân giống như tàn ảnh, trực chỉ đá dưới háng Tiêu Dương.
Tiêu Dương chấn kinh. Cú đánh lén này của Quân Thất quá mức đột ngột.
Vốn đang định dùng đùi phải nghênh đón, giống như phản xạ có điều kiện hạ xuống, cơ thể nhảy dựng lên.
Vèo.
Con dao trong giày của Quân Thất đánh vào khoảng không.
- Phản ứng ngược lại rất nhanh nhẹn.
Quân Thất cười lạnh, thừa dịp cơ thể Tiêu Dương còn chưa rơi xuống, ống tay áo run lên, lộ ra một con dao găm.
Trên người của y lộ ra hết thảy lợi khí sát nhân.
Bản thân Quân Thất vốn là một lợi khí giết người.
Hàn mang xẹt qua ánh sáng có chút âm u trong nhà vệ sinh. Trong không gian chật hẹp, Quân Thất xuất ra thanh chủy thủ đâm thẳng vào dưới háng Tiêu Dương.
- Mẹ nó.
Tiêu Dương nhịn không được mắng một tiếng, lăng không nhảy lên, vỗ vào vách tường bên cạnh, mượn lực phản chấn, cơ thể dùng tốc độ không tưởng tượng được vọt đến phía trước.
Trong nháy mắt liền rơi xuống sau lưng Quân Thất.
Tiêu Dương lập tức quay đầu lại, nổi giận đùng đùng:
- Thiếu gia của ngươi chẳng lẽ gọi luôn món “chuym” của người khác à?
Quân Thất cười lạnh, vuốt con dao trong tay, ánh mắt hung ác:
- Ngoại trừ Quân gia, lão tử hận nhất loại đàn ông “có chuym” dưới háng.
Nghe xong, Tiêu Dương nhịn không được vô thức nhìn xuống dưới hạ thân Quân Thất, nhưng nhìn không ra điều gì khác thường. Nhưng nghĩ lại những lời Quân Thất nói, Tiêu Dương không khỏi nổi da gà. Chẳng lẽ dưới háng của Quân Thất không có “chuym”?
- Trong giày dấu dao, trong ống tay áo giấu chủy thủy.
Tiêu Dương nhìn Quân Thất:
- Xem ra, lợi khí giết người trên người ngươi cũng không ít. Nếu dưới háng ngươi có “chuym”, không phải quấn luôn một cây roi chứ?
Thần sắc Quân Thất lập tức chìm xuống.
- Mày muốn chết?
Ánh mắt xẹt qua sát cơ nồng đậm.
Hưu.
Chủy thủ rất nhanh xuyên thẳng ngực Tiêu Dương.
Lòng bàn chân Tiêu Dương giống như được bôi mỡ, tựa hồ khó khăn lắm mới tránh được, vừa vặn tránh được công kích của chủy thủ.
Giống như một người say rượu nhảy nhót.
Động tác này hoàn toàn giống với bộ pháp khi đối phó với đám huấn luyện viên vây công.
Đây không phải là ngẫu nhiên, mà là một bộ pháp có tên Quý phi say rượu.
Quý phi say rượu, trong rượu có bước, hung hiểm vạn tượng.
Trượt, nghiêng, ngã, lệch.
Bộ pháp nhìn như hỗn loạn, nhưng dường như cất chứa một loại tiết tấu kỳ dị, khiến cho người ta không tự chủ được mà nghĩ đến bước tiếp theo của hắn. Nhưng khi vung chủy thủ công kích, hắn lại trệch sang một hướng khác. Thoạt nhìn thì hung hiểm, nhưng hết thảy lại nằm trong tiết tấu khống chế của hắn.
Trong không gian chật hẹp, Quân Thất phát động công kích như bão tố, nhưng không cách nào chạm vào góc áo Tiêu Dương.
Hưu hưu hưu.
Thần sắc Quân Thất lại càng ngưng trọng, nheo mắt, hoàn toàn không biết bộ pháp thần kỳ mà Tiêu Dương đang thi triển.
Tưởng rằng sẽ đánh trúng, nhưng vẫn bị hắn né tránh.
- Tao ngược lại muốn nhìn xem mày có thể tránh được bao lâu.
Khóe miệng Quân Thất hiện lên nụ cười lạnh.
- Tránh?
Thân ảnh Tiêu Dương lập tức nghiêng lần nữa, thanh âm nhàn nhạt vang lên:
- Đây không phải là tác phong của bổn đại gia.
Lời vừa dứt, cơ thể Tiêu Dương đột nhiên mềm nhũn, giống như mất đi sự cân đối, dán vào khuỷa tay cầm chủy thủ của Quân Thất, chỉ một thoáng rơi vào ngực hắn.
- Túy ngọa mỹ nhân hoài.
Việc dán sát người của Tiêu Dương khiến cho Quân Thất kinh hãi. Sự tàn nhẫn nổi lên trong mắt, cánh tay lộn trở lại, chủy thủy sắc bén đâm vào ngực Tiêu Dương.
- Túy ngọa mỹ nhân…đầu gối.
Thân ảnh Tiêu Dương đột nhiên trượt xuống dưới.
Thanh chủy thủ của Quân Thất vô thức dừng lại.
Vèo.
Lúc này, trong lúc trượt, hai chân Tiêu Dương đá ngược lên.
Nhanh vô cùng.
Phanh.
Mạnh mẽ đá trúng cánh tay Quân Thất.
Bốp bốp bốp.
Đầu óc Quân Thất chấn động, rất nhanh mượn lực lui về phía sau, thanh chủy thủ trong tay suýt chút nữa đâm trúng gã.
Lúc này, Tiêu Dương giống như đang biểu diễn tạp kỹ, hai chân đá ngược, cơ thể xoay người nhảy dựng lên, dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tai, đánh thẳng vào ngực Quân Thất.
Không phản kích thì thôi, phản kích thì chính là lôi đình.
Phanh! Phanh! Phanh!
Liên tục đá ra ba cú, thân ảnh Quân Thất nặng nề bay ra ngoài, đụng thẳng vào vách tường.