Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 65: Chương 65: Mang thức ăn lên




- Im ngay.

Quân Thiết Anh suýt nữa chết sặc, quát to một tiếng, gương mặt nóng bừng, trừng mắt nhìn Tiêu Dương:

- Không cho phép nhắc lại.

Lúc này, Tiêu Dương giống như hòa thượng sờ không thấy tóc.

Tận thế! Tận thế.

Rốt cuộc là ẩn chứa huyền cơ gì nhỉ?

Cho dù có hiếu kỳ cách mấy, Tiêu Dương cũng đành nuốt lời muốn nói xuống, thầm nghĩ có nên đến tìm Lâm huynh chỉ giáo một chút không.

Tiêu Dương vẫn đang dùng tốc độ cực nhanh để thích ứng xã hội hiện đại. Nhưng từ ngữ “tận thế” mới lạ như vậy, vẫn là làm khó Tiêu đại trạng nguyên.

Lúc này, quán cơm vẫn không nhiều người lắm. Tiêu Dương tranh thủ gọi hai phần cơm, sau đó ăn như hổ đói.

- A, các người có biết không, Phục Đại chúng ta vừa xuất hiện một ngưu nhân.

Bên tai truyền đến tiếng nghị luận.

- Xế chiều nay có trận bóng rổ, nghe nói là có người đã giao đấu với hậu vệ chủ lực của đội bóng rổ La Hạo.

- Đấu một mình với La Hạo? Không phải tự tìm đường chết à?

- Anh sai rồi. Kết quả thế nào anh biết không? Ngưu nhân kia nhảy lên từ đường ném bóng, tạo thành một cú slam dunk. Thậm chí ngay cả vòng rổ cũng bị rớt xuống đất.

- Thôi đi, anh cho rằng mình đang xem giải NBA à?

………

………

Tiếng nghị luận vang lên, Tiêu Dương cảm giác có chút không được tự nhiên, ánh mắt liếc nhìn sang bên kia.

- Tiêu Dương, việc này không phải có liên quan đến anh đấy chứ?

Quân Thiết Anh nhìn Tiêu Dương, không khỏi lên tiếng.

Tiêu Dương a một tiếng:

- Dường như là ta.

- Anh đánh rớt vòng rổ?

Ánh mắt Quân Thiết Anh mở to.

Tiêu Dương cười mỉm, chỉ gật đầu không nói.

Yêu quái.

Khóe miệng Quân Thiết Anh nhếch lên.

Sau khi ăn cơm xong, Quân Thiết Anh nhận điện thoại, sau đó nói với Tiêu Dương;

- Tô lão sư đợi chúng ta ở cổng trường.

Thương thế của Tô Thiên Nam còn chờ Tiêu Dương thi châm thêm vài lần nữa, Tô Tiểu San tất nhiên không dám bỏ lơ.

Tiêu Dương cũng đã có dự kiến, nhẹ gật đầu:

- Đi thôi.

Ngoài cổng trường, một chiếc xe màu đỏ bóng loáng thu hút không ít ánh mắt người nhìn, nhất là lúc này đang có một cô gái tướng mạo xinh đẹp đang dựa vào thân xe, mái tóc màu vàng nhạt xoáy lên trong gió, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên chút lo lắng, thỉnh thoảng lại nhìn về phía trường học.

Xe xịn + mỹ nhân = thu hút rất nhiều ánh mắt.

Khi Tiêu Dương và Quân Thiết Anh xuất hiện trước cửa ra vào, Tô Tiểu San rất nhanh chạy đến.

- Tô lão sư.

Quân Thiết Anh lập tức lên tiếng.

- Lên đường thôi.

Tiêu Dương ngược lại dứt khoát, còn trực tiếp mở cánh cửa xe, ôm Quân Thiết Anh đặt vào trong, bỏ chiếc xe lăn ra sau cốp, rồi mở cửa bước lên xe.

Tô Tiểu San sửng sốt, cũng không dám chần chừ, lập tức bước lên theo. Trong ánh mắt hâm mộ và đố kỵ, chiếc xe màu đỏ hóa thành một đạo lưu quang bay ra ngoài.

Khi chiếc xe biến mất tại một góc rẽ, tại một nơi không ai nhìn thấy, một ánh mắt nhìn thẳng vào phía trước.

- Tiêu Dương dường như có quan hệ rất sâu với Tam tiểu thư. Bọn họ thật sự chỉ là quan hệ chủ tớ?

Quân Thất.

Trải qua điều tra, gã nắm giữ không ít tư liệu về Tiêu Dương. Nhưng Tiêu Dương giống như từ trên trời rơi xuống, mặc kệ Quân Thất vận dụng bao nhiêu sức mạnh cũng không thể tra ra được lai lịch của hắn. Chỉ biết là từ khi hắn gặp Bạch Tố Tâm đến bây giờ thì đã trở thành người bên cạnh Quân Thiết Anh.

- Cho dù quan hệ giữa cậu và Tam tiểu thư không cạn, nhưng đáng tiếc…Quân gia, Tam tiểu thư không có quyền lên tiếng.

Ánh mắt Quân Thất lợi hại nhìn chằm chằm vào hướng biến mất của chiếc xe:

- Nồi tai heo tay gấu mà Quân thiếu gọi cũng đã đến lúc thực hiện rồi.

Thò tay lấy điện thoại, Quân Thất bấm điện thoại gọi cho Quân Vô Ngân, nói sơ qua tình huống bên này.

- Nhu Anh sắp gả vào Thẩm gia rồi, lại còn đi thân mật với người đàn ông như vậy.

Thanh âm Quân Vô Ngân lạnh lùng vang lên bên tai Quân Thất:

- Phải để cho tên tiểu tử này rời khỏi Nhu Anh.

- Quân thiếu…

Quân Thất chần chừ một chút, nhịn không được lên tiếng:

- Công tử Thẩm Thành Văn chắc không biết có sự tồn tại của Tiêu Dương. Nếu không, vì sao anh ta chẳng có động thái gì vậy?

Đầu dây bên kia trầm ngâm một hồi, sau đó Quân Vô Ngân lên tiếng:

- Không cần để ý đến Thẩm Thành Văn. Địa vị của Thẩm Thành Văn ở Thẩm gia cũng chỉ là một cái bình hoa mà thôi, không dũng không mưu lại mãng phu.

- Quân Thất, mang đồ ăn cho tôi đi.

Thanh âm Quân Vô Ngân lại vang lên:

- Ngoại trừ tai heo tay gấu, mang cho tôi luôn giò heo sắc thuốc.

Khuôn mặt Quân Thất có chút co rúm lại.

Một lỗ tai, một tay, bây giờ cộng thêm hai cái đùi. Có thể nói, Quân Vô Ngân triệt để phế đi người này.

- Muốn trách thì trách mày xuất hiện bên cạnh người không nên xuất hiện.

Quất Thất cười lạnh cúp điện thoại, sau đó biến mất tại chỗ.

- Bây giờ đã đến lúc mang thức ăn lên rồi.

……….

………..

Lầu sáu bệnh viện.

Tô Tiểu San đi trước, Tiêu Dương giúp đẩy Quân Thiết Anh nhẹ bước đi đằng sau.

- Lão sư…

Người đầu tiên ra đón chính là Nghiêm Hồng Tịch.

Lão sư?

Quân Thiết Anh ngồi trên xe lăn không khỏi ngạc nhiên.

Nghiêm Hồng Tịch với tư cách là người sáng lập Diệu Thủ Đường, có địa vị cực cao trong giới y thuật, thế mà ông ấy lại gọi Tiêu Dương là lão sư.

Tiêu Dương lạnh nhạt:

- Tình huống Tô bá phụ như thế nào rồi?

- Tương đối ổn định.

Nghiêm Hồng Tịch lập tức nói.

- Vào xem đi.

Tiêu Dương quay mặt nói với Quân Thiết Anh:

- Đại tiểu thư, nàng chờ ta một chút nhé.

Quân Thiết Anh gật đầu.

Vẫn chỉ có Tiêu Dương và Nghiêm Hồng Tịch là vào trong.

- Trong khoảng thời gian ta rời khỏi, có tình huống gì đặc biệt không?

Tiêu Dương đột nhiên hỏi.

Nghiêm Hồng Tịch hơi sửng sốt, lắc đầu nói:

- Bởi vì những chuyện mà Đằng Ưng Thụy đã làm, Tô gia đã kiện lên tòa án. Bây giờ Tô Thiên Nam với thân phận là người bị hại, viện kiểm sát đã phái không ít cảnh sát đến bảo vệ cả lầu sáu này. Cho nên, cũng không có biến cố gì phát sinh.

- Nhưng….

Nghiêm Hồng Tịch chần chừ một chút:

- Trong cục cảnh sát vừa truyền đến một tin tức.

- Tin tức gì?

Tiêu Dương không khỏi giật mình.

- Đằng Ưng Thụy sợ tội tự sát.

Tiêu Dương nheo mắt:

- Làm sao có thể? Đằng Ưng Thụy tuyệt đối không phải người như vậy.

- Việc này đúng thật là kỳ quái. Nhưng đây không phải là chuyện mà chúng ta nên cân nhắc.

Nghiêm Hồng Tịch lắc đầu:

- Chuyện này cứ để cảnh sát xử lý. Lão sư, vũng nước đục này, ta hy vọng người đừng nên dây vào.

Mặc dù Nghiêm Hồng Tịch không hiểu rõ về Thanh Diễm Xã, nhưng ông ta cũng biết tránh được thì nên tránh.

Tiêu Dương cười khẽ, không lên tiếng, bước đến trước giường, bắt mạch cho Tô Thiên Nam, sau đó nhẹ gật đầu.

- Chuẩn bị ngân châm.

- Được.

Nghiêm Hồng Tịch lập tức mang ngân châm đến.

- Nhìn rõ ràng động tác của ta nhé.

Tiêu Dương cũng không quên mình đã đồng ý chỉ điểm cho Nghiêm Hồng Tịch. Huống chi, với tuổi tác, địa vị của Nghiêm Hồng Tịch, ông ấy gọi hắn một tiếng lão sư, đủ để thấy ông rất khát khao học Khí châm.

Nghe xong, tinh thần Nghiêm Hồng Tịch chấn động, vội vàng nhìn chằm chằm Tiêu Dương.

- Cảnh giới cao nhất trong châm cứu chính là Khí châm. Muốn đạt đến cảnh giới như vậy, điều kiện tiên quyết chỉ có một. Trong cơ thể phải có khí.

- Trong cơ thể có khí?

Nghiêm Hồng Tịch thoáng ngạc nhiên.

- Khí chính là cái cơ bản của thiên địa. Con người tạo ra thiên địa chi linh. Cho nên, trong cơ thể của mỗi người đều có khí. Quan trọng là có thể nắm giữ nó và triệu tập nó ra hay không mà thôi.

Từng lời từng chữ của Tiêu Dương đều khắc sâu trong đầu Nghiêm Hồng Tịch. Ông biết rõ, đây có lẽ là cơ hội học Khí châm duy nhất trong đời. Bỏ lỡ, chỉ sợ không còn cơ duyên để học.

- Khí phân ra hai loại, hư khí và thực khí.

Tiêu Dương nhàn nhạt nói:

- Hư khí là cái mà ta vừa nói, tồn tại trong cơ thể của mỗi người. Chỉ cần có kỹ xảo nắm giữ thì có khả năng vận dụng khí. Còn thực khí thì thông qua tu luyện ngày sau mà có.

- Với tạo nghệ châm cứu của ông trong trung y, đối với nhân thể tất hiểu rất rõ. Cho nên, kỹ xảo nắm giữ hư khí sẽ dễ dàng hơn nhiều. Có một số người, cho dù khổ tu cả đời cũng không cách nào chạm đến cánh cửa hư khí.

- Sau đây, ta sẽ thi châm cho Tô Thiên Nam, đồng thời nói rõ chi tiết nắm giữ hư khí. Ông nên ghi nhớ.

Trong phòng bệnh, một người dạy, một người học. Tuy tuổi tác kém nhau rất nhiều, nhưng lại không hề thấy không khí mất tự nhiên.

Đạt giả vi sư.

Có lẽ vì muốn chỉ điểm cho Nghiêm Hồng Tịch, trị liệu cho Tô Thiên Nam mất hẳn một tiếng.

Hơn 7h tối, màn đêm buông xuống, ngọn đèn dưới tầng trệt cũng đã sáng lên. Lúc này, cánh cửa phòng bệnh được mở ra.

Hai người bước ra ngoài.

Tiêu Dương đi đằng trước, khuôn mặt vẫn bình thường như cũ. Còn Nghiêm Hồng Tịch thì đi đằng sau, một tay kẹp lấy ngân châm, vô thức mà đi, hai mắt chỉ nhìn vào ngân châm, trong đầu quanh quẩn những lời Tiêu Dương đã nói.

- Lão sư…

Đám người Tuyết Minh Thành chạy đến.

- Đừng quấy nhiễu Nghiêm lão tiên sinh.

Tiêu Dương nhẹ giọng lên tiếng:

- Hãy cho ông ấy không gian để suy nghĩ.

Nắm giữ Khí châm, ngoại trừ được chỉ điểm, quan trọng hơn là phải dựa vào năng lực cảm ngộ của từng người.

Ba người gật đầu, yên tĩnh đứng bên cạnh Nghiêm Hồng Tịch.

- Tiêu Dương, cha của tôi…

Tô Tiểu San lập tức hỏi.

- Một phút nữa, hãy cho Tô bá phụ uống chén thuốc mà ta đã kê hôm qua.

Tiêu Dương nói.

- Tô cô nương, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn. Sau khi uống thuốc, Tô bá phụ có thể tỉnh lại.

- Thật sao?

Lúc này, Dương thị bên cạnh Tô Tiểu San cũng không khỏi vui mừng, chảy nước mắt cảm ơn Tiêu Dương.

- Bá mẫu không cần khách khí.

Nhìn cảnh tượng này, Tiêu Dương luống cuống tay chân.

- Tô cô nương là lão sư của Thiết Anh. Thiết Anh lại là Đại tiểu thư của ta. Tô cô nương gặp khó khăn, ra tay tương trợ là điều tất nhiên.

Tô Tiểu San ở bên cạnh an ủi mẹ. Từ khi Tô Thiên Nam gặp chuyện không may, mỗi ngày bà đều dùng nước mắt để rửa mặt. Bây giờ nghe nói ông sắp tỉnh lại, tất nhiên khó có thể áp chế cảm xúc trong lòng.

Tiêu Dương cũng an ủi vài câu, sau đó nói:

- Ta đi nhà vệ sinh chút.

Sau đó quay người đến cuối hành lang, quẹo vào nhà vệ sinh nam.

- Xuất hiện đi.

Tiêu Dương nhìn vào tấm gương, mở vòi nước, nhẹ nhàng rửa tay, sau đó nói với không khí.

Trong gương, một thân ảnh xuất hiện trong tầm mắt của Tiêu Dương.

- Là ngươi?

Tiêu Dương thoáng kinh ngạc.

- Tôi đến…là để dọn thức ăn lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.