Y cứu người, nhưng cũng sẽ giết người?
Nghiêm Hồng Tịch ngây người.
Lúc này Tiêu Dương đã xoay người, trực tiếp bước ra ngoài phòng bệnh.
Nghiêm Hồng Tịch nhìn theo bóng lưng Tiêu Dương, rồi quay lại nhìn đỉnh đầu và bảy ngân châm đâm vào bảy tử huyệt trên người bệnh nhân, sau đó vội vàng bước theo.
Cửa phòng bệnh mở ra.
Tiêu Dương lạnh nhạt xuất hiện.
Tầm mắt mọi người đều tập trung tới.
Kết quả như thế nào rồi?
Nội tâm căng thẳng.
Tất cả đều chờ đợi Tiêu Dương lên tiếng.
Hắn thật sự giống như lời Nghiêm Hồng Tịch đã nói, cao nhân có y thuật cao thâm? Ngày hôm nay, tất cả các chuyên gia được mời đến chẩn bệnh cho cha Tô Tiểu San, trước khi đến đều rất tự tin, nhưng sau khi bước ra đều lắc đầu.
Tô Tiểu San cắn môi, nắm chặt tay Dương thị, ánh mắt nhìn thẳng Tiêu Dương.
Lúc này, Nghiêm Hồng Tịch cũng đi ra, nhẹ đóng cửa phòng bệnh lại.
-Tiêu Dương...
Thanh âm Tô Tiểu San nhỏ như tiếng muỗi kêu vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh. Cô muốn biết kết quả, nhưng rồi lại không có can đảm muốn biết.
Cô sợ.
Không khí lạnh như băng.
Đám người Đằng Ưng Thụy thần sắc khác nhau tập trung đến, ánh mắt tràn đầy sự khẩn trương.
Tiêu Dương nhẹ thở ra một hơi, nhìn Tô Tiểu San, khóe miệng bỗng nhếch lên một chút vui vẻ:
-Cũng may không làm nhục sứ mệnh! Nếu không ngoài dự đoán, tính mệnh lệnh tôn đã không còn nguy hiểm.
Nói xong, tất cả mọi người đều chấn động.
Kịch liệt chấn động!
-Cái...cái gì? Tiêu Dương...cậu nói cái gì? Ý của cậu là...
Tô Tiểu San cảm giác mình nói năng có chút lộn xộn. Sự kích động khó có thể ngăn được. Ánh mắt tuyệt vọng như ao tù nước đọng dần dần nổi lên lớp hào quang.
Tiêu Dương tiến lên vài bước, đến trước người Tô Tiểu San, mỉm cười nói:
-Tô cô nương, lệnh tôn có thể nói là đã tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng ta còn cần phải thi châm thêm vài lần nữa, phối hợp với trị liệu bằng dược vật mới có thể hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm.
-Thật sao?
Tô Tiểu San kinh hỉ, kích động muốn nhảy dựng lên, toàn thân không áp chế nổi sự hưng phấn, nhịn không được tiến lên một bước, nhón chân nhanh chóng hôn lên má Tiêu Dương một cái.
Hành động diễn ra trong một khoảng thời gian ngắn.
Tiêu đại gia như nằm mộng, nụ cười cứng ngắc, ánh mắt mở thật lớn, tay phải theo bản năng đưa lên sờ mặt của mình.
Trạng nguyên lang vô cùng thuần khiết, đến bàn tay thiếu nữ cũng chưa từng nắm qua, Tiêu Dương tự hỏi mình có chút khó tiếp nhận da thịt gần gũi như vậy.
Ngây ra như phỗng.
Bổn đại gia bị cường hôn rồi sao?
Ánh mắt Tiêu Dương sâu kín nhìn Tô Tiểu San.
Lúc này, Tô Tiểu San mới phản ứng lại, gương mặt ửng đỏ, nhưng rất nhanh đã bị sự vui mừng thay thế, thanh âm kích động:
-Tiêu Dương, cha của tôi thật không sao chứ? Thật không sao chứ?
Hôm nay, tâm trạng của Tô Tiểu San giống như có một tảng đá đè xuống, ngay cả thở cũng không thở được. Nhưng khi nghe được một tin mừng, cũng khó trách cô mừng như điên, hưng phấn mà chiếm tiện nghi Tiêu đại gia.
Đầu óc Tiêu Dương hỗn loạn, vô thức gật đầu.
-Y thuật của Tiêu Dương Tiêu huynh đệ, lão phu thật sự hổ thẹn vô cùng.
Nghiêm Hồng Tịch lại tán dương lần nữa, thậm chí là sùng bái.
-Với Khí Vận Châm, Quỷ Y Thất Khấu Châm, thời gian trị liệu tuy rằng không dài, nhưng Tô tiểu thư, hai y kỹ này của Tiêu Dương, chị sợ tìm hết toàn bộ giới Trung y của Viêm Hoàng cũng chưa chắc tìm được.
Nghiêm Hồng Tịch cũng không khuếch đại. Cảnh giới Khí Vận Châm, có lẽ có vài người có thể làm được. Nhưng Quỷ Y Thất Khấu Châm lại là tuyệt kỹ châm cứu sớm thất truyền từ lâu.
-Tiêu tiểu ca, cảm ơn, cảm ơn rất nhiều. Lần này nhờ có cậu rồi.
Mẹ Tô Tiểu San cũng nhịn không được mà vui đến phát khóc. Tô Tiểu San vội vàng an ủi bà.
BA~! BA~!
Vài tiếng bước chân dồn dập vang lên.
-Tiêu...bác sĩ Tiêu, thương thế của đại ca tôi thật sự không sao?
Chính là Đằng Ưng Thụy vừa rồi đã ngăn cản Tiêu Dương. Nhưng lúc này, hai mắt ông ta mang theo thần sắc khó có thể tin.
Tiêu Dương nhìn Đằng Ưng Thụy, nhẹ nhàng gật đầu.
-Vậy thì tốt quá.
Gương mặt Đằng Ưng Thụy lộ ra sự cuồng hỉ.
-Tiêu huynh đệ đúng thật là thần y.
Vệ Chính Tín cũng bước lên, kích động mở miệng.
-Không có việc gì là tốt rồi. Đại ca không có việc gì là tốt rồi.
-Đúng rồi, khi nào thì đại ca có thể tỉnh lại?
Đằng Ưng Thụy vội hỏi.
Tiêu Dương trầm ngâm một hồi, sau đó đáp:
-Trong vòng ba ngày.
-Vậy thì tốt quá.
Đằng Ưng Thụy kích động nắm chặt nắm đấm:
-Để tôi vào xem đại ca.
-Không được.
Trong lúc Đằng Ưng Thụy đang muốn bước về phía phòng bệnh, Tiêu Dương khẽ quát nhẹ.
Đằng Ưng Thụy lập tức quay người nhìn Tiêu Dương.
-Người bệnh bây giờ vẫn còn đang trong tình trạng nghiêm trọng, tuyệt đối không thể bị quấy nhiễu. Ngoại trừ ta và Nghiêm lão tiên sinh, chỉ cần nhân viên hộ lý đúng hạn đi vào chăm sóc là được.
Lúc này, lời nói của Tiêu Dương tất nhiên không có bất kỳ người nào làm trái.
Đằng Ưng Thụy muốn nói nhưng lại thôi, thành thật đứng sang một bên.
-Đại ca đã không còn việc gì, chúng ta cũng nên tính sổ với đám con rùa kia.
Vệ Chính Tín lạnh giọng, sát khí xuất hiện trên gương mặt.
-Vệ tam ca, anh có biết là ai đã hạ độc thủ với đại ca không?
Lập tức có người hỏi.
-Hừ, ngoại trừ đám người kia, tuyệt đối không có người khác.
Vệ Chính Tín đáp.
Tô Tiểu San cau mày, thanh âm mang theo vài phần bất thiện, chậm rãi nói:
-Các người có thể không nói mấy chuyện này ở đây không?
Vệ Chính Tín giật mình, quay sang gật đầu với Tô Tiểu San. Sáu bảy người đàn ông mặc âu phục đưa mắt nhìn nhau, sau đó đi về phía cuối hành lang.
Nói xong, Tiêu Dương giống như một câu cũng không nghe thấy. Đợi những người kia rời đi, Tiêu Dương nhìn Nghiêm Hồng Tịch:
-Phiền nghiêm lão tiên sinh giúp tại hạ ghi lại phương thuốc.
Tiêu Dương thuật lại, Nghiêm Hồng Tịch ghi chép. Sau khi viết xong phương thuốc, Tô Tiểu San lập tức cầm đơn thuốc xông thẳng đến quầy thuốc bệnh viện.
Mẹ của cô, Dương thị cũng vội vàng đi theo.
Tiêu Dương qua một bên ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.
Ba thầy trò Nghiêm Hồng Tịch cũng bước sang một bên nghỉ ngơi. Nghiêm Hồng Tịch muốn bước đến chỗ Tiêu Dương, nhưng rồi lại thôi.
-Nghiêm lão tiên sinh có việc gì sao?
Tiêu Dương nhàn nhạt hỏi.
Gương mặt Nghiêm Hồng Tịch hiện lên sự do dự, lông mày cau chặt, dường như đang làm ra một quyết định rất khó khăn, thở sâu một hơi, trầm giọng nói:
-Tuy rằng có chút đường đột, nhưng...
Khóe miệng Nghiêm Hồng Tịch nhướng lên:
-Lão phu...không, tôi...tôi thật sự nhịn không được.
-Về Khí Vận Châm?
Tiêu Dương đột nhiên mở mắt, ánh mắt sáng như gương nhìn Nghiêm Hồng Tịch.
Một khắc này, Nghiêm Hồng Tịch rùng mình, sau đó khôi phục lại bình thường, thành khẩn nhìn Tiêu Dương.
-Với y thuật của Nghiêm lão tiên sinh, muốn nắm giữ Khí Vận Châm cũng không khó.
Tiêu Dương nhẹ giọng nói.
-Thật sao?
Nghiêm Hồng Tịch áp chế không được sự phấn chấn trong lòng, hai tay có chút run rẩy không biết đặt vào đâu.
Giọng nói hơi run, nhưng rồi không biết làm cách nào để mở miệng.
Không thể nghi ngờ, ông vô cùng khát khao nắm giữ được Khí Vận Châm. Đây chính là cảnh giới mà ông cả đời khát vọng đạt đến. Nhưng cảnh giới châm cứu thần kỳ như vậy, ông không thể nào không biết xấu hổ, tùy tiện mở miệng bảo người ta dạy.
Mâu thuẫn, giãy dụa...
-Nếu Nghiêm lão tiên sinh muốn học, ta có thể truyền thụ một...hai...
Tiêu Dương nhìn ông cụ mái tóc bạc trắng, nghiêm túc nói.
Nghe xong, cơ thể Nghiêm Hồng Tịch không khỏi run lên một cái, nhìn Tiêu Dương thật sâu:
-Tiêu...Tiêu huynh đệ...Không.
Nghiêm Hồng Tịch vội vàng đổi giọng, cung kính hô lên một tiếng:
-Lão sư.
Điều này đối với Nghiêm Hồng Tịch mà nói, không thể nghi ngờ là một kinh hỉ thật lớn.
Chẳng khác nào một miếng bánh từ trên trời rơi xuống.
Mộ tiếng “lão sư”, chính là cam tâm tình nguyện mà gọi.
-Lão sư...
Nghiêm Hồng Tịch dường như nhớ đến điều gì, không khỏi hỏi:
-Vừa rồi, câu nói kia trong phòng bệnh của người là có ý gì?
Tiêu Dương đứng lên, đột nhiên hỏi:
-Nhà xí ở đâu?
Nghiêm Hồng Tịch giật mình, chỉ vào phía bên cạnh.
Tiêu Dương trực tiếp bước đi.
-Y có thể cứu người, nhưng cũng có thể giết người?
Nghiêm Hồng Tịch cau mày, không hiểu thấu mấy lời nói của Tiêu Dương.
Trước cửa phòng bệnh khôi phục lại sự yên tĩnh.
Ba người Tuyết Minh Thành bận rộn một ngày một đêm, cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi. Đương nhiên, tất cả đều tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, còn Nghiêm Hồng Tịch thì trầm tư ngồi trên ghế.
Một lát sau, một người mặc áo blouse trắng, đẩy một chiếc xe con từ từ đi đến.
Bước chân nhẹ nhàng, đeo khẩu trang màu trắng, trực tiếp đi về phía phòng bệnh.
Nghiêm Hồng Tịch giương mắt nhìn, cũng không quá để ý.
Khi người mặc áo khoác trắng chuẩn bị đẩy cửa phòng bệnh.
-Là ai?
Nghiêm Hồng Tịch đột nhiên ngẩng đầu:
-Chờ một chút.
Người mặc áo khoác trắng hơi chấn động một cái, từ từ quay người lại.
-Nhớ kỹ, không được cử động cơ thể người bệnh. Còn nữa, dọn dẹp hết mấy thứ trong phòng ra ngoài.
Nghiêm Hồng Tịch dặn dò.
Người mặc áo khoác trắng nhẹ gật đầu, sau đó bước vào trong phòng bệnh.
Cửa phòng bệnh đóng lại thật chặt.
Không ai để ý đến, nguy hiểm tiềm ẩn đang đến gần người nằm trong phòng bệnh.
Người mặc áo khoác đẩy chiếc xe đến gần bên giường, sau đó cúi đầu xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người đang nằm trên giường bệnh.
Sát cơ xẹt qua!
Người khoác áo trắng để tóc dài, khuôn mặt mang khẩu trang, nhưng yết hầu lại nhô cao, rõ ràng là hầu kết.
Giả gái.
Tuyệt không phải là hộ lý của bệnh viện.
Đôi tay đeo găng trắng mở thùng xe, tay phải nhấc lên một tấm bố sa màu trắng.
Môt con dao găm!
Hàn khí sắc bén thoáng cái tràn ngập cả căn phòng.
Bước chân nhẹ bẫng, vô thanh vô tức bước về phía trước.
-Ông rất may mắn. Nhưng tiếc là...cũng rất không may mắn.
Con dao sắc bén từ từ giơ lên, sát cơ trong mắt bắt đầu chuyển động.
Lúc này, bên cạnh cửa sổ, một thanh âm nhẹ nhàng vang lên.
-Cô nương, chơi dao rất nguy hiểm đấy.