Thanh âm trầm ổn, ngữ khí kiên định.
Chỉ một thoáng liền vang vọng.
-Cậu không thể vào.
Bịch bịch...
Chiếc giày da bóng loáng đạp trên sàn bệnh viện, phát ra thanh âm lạnh lẽo.
Trong đám người mặc âu phục có hai người đàn ông trung niên.
Người lên tiếng là một trong số đó.
Đầu đinh, bộ âu phục bằng da, thắt cà vạt màu xanh đậm, thể hiện được sự trầm ổn của người mặc. Dáng người cao ngất, mũi ưng, mắt hẹp dài, tùy thời có thể phát ra chi ý rét lạnh.
Thân ảnh ngăn đằng trước Tiêu Dương.
-Đằng nhị ca, anh đây là...
Một người đàn ông khoảng ba lăm tuổi vội vàng lên tiếng, thần sắc có chút nghi hoặc.
Người đàn ông trung niên tên Đằng Ưng Thụy, là người đứng thứ hai trong xã đoàn, sau cha của Tô Tiểu San. Còn người lên tiếng hỏi là người xếp thứ ba, Vệ Chính Tín.
Lúc này, Đằng Ưng Thụy nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, trầm giọng nói:
-Thương thế đại ca nghiêm trọng, tôi không thể tùy tiện cho phép cậu vào, làm thương thế của anh ấy chuyển biến xấu hơn.
Vệ Chính Tín chần chừ nhìn thoáng qua Tiêu Dương.
Trước khi Tiêu Dương đến, bọn họ đã nghe được tin tức Tô Tiểu San đi mời cao nhân đến trị liệu cho cha. Nhưng khi Tiêu Dương xuất hiện, tuổi tác của hắn nằm ngoài dự liệu của mọi người, căn bản không thể tin được một gã thanh niên miệng còn hôi sữa lại là thế ngoại cao nhân.
Tiêu Dương cũng không e sợ, lạnh nhạt đứng chắp tay, ánh mắt bình tĩnh nhìn thoáng qua Đằng Ưng Thụy.
Chuyện này không cần hắn giải quyết.
Nếu như đối phương không tín nhiệm hắn, hắn cũng chẳng cần đi nịnh bợ hoặc chứng minh làm gì.
-Đằng nhị thúc.
Tô Tiểu San bước lên:
-Tiêu Dương là cao nhân Nghiêm lão tiên sinh đề cử.
Nghiêm Hồng Tịch cũng lên tiếng:
-Đằng tiên sinh cứ yên tâm đi, y thuật của Tiêu Dương tuyệt không thấp hơn lão phu.
-Nghiêm lão tiên sinh, ngài quá đề cao người trẻ tuổi rồi.
Khuôn mặt Đằng Ưng Thụy hiện lên nụ cười ôn hòa:
-Tôi đã liên hệ với một bác sĩ não khoa rất nổi tiếng ở Mỹ, chậm nhất ngày mai là có thể đến đây. Đến lúc đó, thương thế của đại ca sẽ có cơ hội được chữa trị.
Nghe xong, Tô Tiểu San cau mày, lo lắng nhìn lướt qua Tiêu Dương. Nếu đổi lại là cô, bị người ta kéo đến, sau đó lại bị người khác ngăn cản, hơn nữa biểu hiện còn không tín nhiệm cô, cô tuyệt đối sẽ tức giận, thậm chí khoát tay bỏ đi. Nhưng điều khiến cho Tô Tiểu San yên tâm chính là, thần sắc của Tiêu Dương vẫn không có biến hóa gì lớn.
-Đằng nhị thúc, cháu tin tưởng Tiêu Dương.
Thanh âm trầm thấp của Tô Tiểu San vang lên:
-Xin chú hãy tránh ra.
Đằng Ưng Thụy do dự một chút, lưng thẳng lên, kiên định nói:
-Xin lỗi, chú không thể đem tính mạng của đại ca ra đùa giỡn.
-Chú...
Tô Tiểu San lại càng cau mày chặt hơn.
-Ý của ngươi là, y thuật của ta hèn mọn, không đủ để các người yên tâm cho ta vào trị thương?
Lúc này, Tiêu Dương đột nhiên lên tiếng.
-Tiêu Dương...
Trong lòng Tô Tiểu San xiết chặt, nhưng bị Tiêu Dương khoát tay ngăn lại.
Đằng Ưng Thụy nhìn Tiêu Dương:
-Tôi thì lại có khuynh hướng tin vào bác sĩ não khoa của Mỹ hơn.
-Người đó có thể làm cho ngươi cười?
Nghe xong, Đằng Ưng Thụy ngạc nhiên, không rõ ý tứ của Tiêu Dương.
-Người đó có thể làm cho ngươi khóc?
Tiêu Dương hỏi lần nữa.
-Cậu có ý gì?
Đằng Ưng Thụy cau mày nói.
-Ta có thể khiến cho ngươi cười.
Hưu.
Một đạo ngân sắc hiện lên.
Trong tay Tiêu Dương chẳng biết xuất hiện một cây ngân châm từ lúc nào, hơn nữa còn dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tai, đâm vào một huyệt vị của Đằng Ưng Thụy.
-Cậu...hahaha...
Ánh mắt Đằng Ưng Thụy mang theo vài phần khiếp sợ, khuôn mặt không chế trụ được nụ cười.
Cảnh tượng cực kỳ quái đản. Đằng Ưng Thụy vừa cười, ánh mắt vừa thể hiện sự hoảng sợ.
-Ta có thể khiến cho ngươi khóc.
Lúc này, thanh âm của Tiêu Dương nhàn nhạt vang lên.
Hưu.
Ngân châm một lần nữa đâm vào một huyệt vị khác trên người Đằng Ưng Thụy.
Rầm rầm.
Mắt Đằng Ưng Thụy ứa nước.
Cảnh tượng này khiến cho những người chung quanh phải sợ hãi.
-Ta còn có thể làm ngươi...
-Dừng tay. Cậu làm gì Nhị ca tôi thế?
Vệ Chính Tín vội vàng bước lên.
Ngón tay Tiêu Dương kẹp lấy ngân châm, quang mang ngân sắc chớp động trong tầm mắt, liếc nhìn Vệ Chính Tín, cũng không thèm nhìn Đằng Ưng Thụy đã bị hắn khống chế, trực tiếp bước ngang qua, lạnh nhạt đi về phía phòng bệnh, đồng thời quăng lại một câu:
-Nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, nửa nén hương, ông ta sẽ khôi phục lại bình thường.
Lúc này, một người đàn ông đứng đằng sau Đằng Ưng Thụy vốn định xông lên ngăn cản Tiêu Dương. Nghe xong, lập tức không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn thì khôi phục bình thường, nhưng nếu có chuyện ngoài ý muốn thì sao?
Nghiêm Hồng Tịch vội đuổi theo Tiêu Dương.
Không ai dám ngăn cản.
Tô Tiểu San cảm kích nhìn Tiêu Dương đẩy cửa phòng bệnh bước vào.
Sau đó biến mất.
Rầm.
Cánh cửa đóng thật chặt.
Tầm mắt mọi người đều rơi xuống cửa phòng bệnh.
Vị cao nhân trẻ tuổi này có thể cướp lại tính mạng của một người sắp bước vào Quỷ Môn Quan hay không?
Ngoại trừ Đằng Ưng Thụy đang rơi lệ bên ngoài, tất cả mọi người đều im lặng.
Trong phòng bệnh, Tiêu Dương bước nhẹ đến bên cạnh giường bệnh.
Hắn nhìn thấy, đầu người bệnh được băng bằng băng gạc màu trắng, trên người có rất nhiều vết thương.
Tuy bên cạnh đặt không ít dụng cụ hiện đại, nhưng Tiêu Dương nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp đặt một cái ghế bên cạnh, dùng tay bắt mạch người bệnh.
-Mạch rất yếu. Bệnh nhân hiện tại chỉ có thể dùng chữ “hơi thở mỏng manh” để hình dung, tùy thời có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Nghiêm Hồng Tịch lên tiếng:
-Thương thế trên người của bệnh nhân không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ có phần đầu...
Tiêu Dương bình tĩnh bắt mạch khoảng một phút, sau đó quan sát ánh mắt còn lộ ra của người bệnh.
Trầm ngâm hồi lâu.
-Trước phải tháo băng ra.
Tiêu Dương trầm giọng nói, đồng thời lấy hộp ngân châm mang theo bên người, đặt lên trên bàn.
-Tháo ra?
Nghiêm Hồng Tịch khẽ giật mình:
-Như vậy sẽ khiến cho thương thế của người bệnh chuyển biến xấu.
-Tháo thôi.
Tiêu Dương quyết đoán nói, đồng thời bàn tay như ảo ảnh rút một cây ngân châm, kẹp giữa hai ngón tay. Ngân sắc lóe lên, khiến phòng bệnh tràn ngập hào quang chói mắt.
Ông.
Khi Nghiêm Hồng Tịch còn chưa chuẩn bị tâm lý, ngân châm bén nhọn đã kịch liệt rung lên.
Một khắc này, ánh mắt Nghiêm Hồng Tịch mở thật lớn, không ngăn được sự kích động trong lòng, thanh âm run rẩy:
-Đúng là...Khí châm. Là Khí châm thật rồi.
Mặc dù đã nghe Tuyết Minh Thành nói, nhưng tận mắt nhìn thấy, quả thật còn rúng động hơn.
Kỹ thuật châm cứu của Nghiêm Hồng Tịch đã đạt đến cảnh giới vận châm cao nhất, nhưng vẫn không cách nào bước vào cánh cửa Khí vận.
Hiện tại, ông đã bước qua tuổi thất tuần, khát vọng trong lòng còn vội vàng hơn bất luận kẻ nào.
Nghiêm Hồng Tịch thoáng cái ngốc trệ.
-Nhanh tháo đi.
Thanh âm Tiêu Dương một lần nữa vang lên, đồng thời ngân châm trong tay bất ngờ đâm thẳng vào ngực người bệnh, vị trí trái tim.
-Một châm Quỷ Môn Quan.
Hào quang ngân châm lướt qua trong tầm mắt.
Nghiêm Hồng Tịch giật mình. Nhưng đã là tiền bối chìm đắm trong y thuật mấy chục năm, tâm trạng đã không còn dễ dàng bị kích động, nhanh chóng khôi phục lại bình thường, thở sâu một hơi, hai tay duỗi ra, cẩn thận tháo từng lớp vải băng bó.
Một chi tiết nhỏ nhặt nhất cũng khiến cho người bệnh đi đời nhà ma.
-Nhị châm Hoàng Tuyền Lộ.
Tiêu Dương ra châm rất quyết đoán, ngay lập tức đã đâm xuống vị trí bên cạnh yết hầu của người bệnh.
Nghiêm Hồng Tịch vẫn duy trì bình tĩnh, nhưng đồng tử vẫn không khỏi co rụt lại.
-Quỷ Y Thất Khấu Châm. Cửu đại thần châm trong truyền thuyết thật sự còn lưu truyền đến ngày nay.
Ánh mắt Nghiêm Hồng Tịch vội nhắm lại ba giây. Thời điểm này tuyệt đối không thể phân tâm, cố gắng cưỡng ép sự kích động, từ từ mở mắt, bắt đầu tháo lớp băng bó của người bệnh.
-Tam châm Nại Hà Kiều.
-Tứ châm Diêm Vương Điện.
Hưu, hưu, hưu.
Ngân châm như ảo ảnh đâm xuống bốn đại tử huyệt của người bệnh.
Nghiêm Hồng Tịch cũng đã cởi xong lớp băng trên đầu người bệnh.
Vô cùng thê thảm.
Đầu người bệnh giống như bị người ta đục lỗ, máu ra rất nhiều, đông cứng lại, biến thành màu đen.
-Thương thế trên đầu, ngay cả miệng vết thương cũng không dám xử lý.
Nghiêm Hồng Tịch lắc đầu:
-Quá nghiêm trọng, tôi đã dùng hết toàn lực. Hơn nữa, tất cả các chuyên gia não khoa của tất cả các bệnh viện lớn đều đã áp dụng một số biện pháp cấp cứu, tạm thời cũng chỉ có thể duy trì tính mạng của người bệnh một ngày mà thôi.
Tiêu Dương nhìn phần đầu bị thương, thần sắc cũng ngưng trọng.
Thương thế như vậy, chèo chống đến bây giờ cũng đã là một kỳ tích.
Hưu, hưu, hưu.
Ba cây ngân châm đồng thời xuất hiện trên tay Tiêu Dương.
Ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, mơ hồ mang theo một luồng khí tức cường đại.
Ông.
Ba cây ngân châm kịch liệt run rẩy.
Nghiêm Hồng Tịch ở một bên cũng không dám thở nhiều, chăm chú nhìn ba cây ngân châm kẹp giữa ngón tay của Tiêu Dương.
-Quỷ Y Thất Khấu Châm.
Trong thời điểm mấu chốt nhất, Tiêu Dương càng bình tĩnh, tay nhẹ quơ lên, ngân châm mang theo ngân sắc đâm xuống.
Tay còn lại nhẹ nhàng nâng đầu người bệnh.
-Ngũ châm Địa Ngục Hỏa.
-Lục châm Phá Sinh Tử.
-Thất châm Chuyển Luân Hồi.
Hưu, hưu, hưu.
Ba châm liên tiếp, hào quang màu trắng phát ra.
Bách Hội, Thông Thiên, Thừa Quang.
Đâm thẳng vào ba huyệt vị nguy hiểm nhất trên đầu.
Phụt.
Ngân châm dài mấy cm chui tọt vào trong đầu.
Thủ pháp không thể tưởng tượng nổi.
Không hề giống với lý thuyết châm cứu trong y lý.
Đây là chi thuật Quỷ Y châm cứu, cũng là Quỷ Y Thất Khấu Châm.
Ba châm đâm xuống, trán Tiêu Dương đổ mồ hôi to bằng hạt đậu. Nghiêm Hồng Tịch vội vàng dùng khăn lau mặt đã được khử trùng lau giùm cho hắn.
Ánh mắt Tiêu Dương vẫn chăm chú nhìn đầu của người bị thương.
Hắn đặt tay lên cổ tay người bệnh, lặng yên dò mạch đập.
Một lát sau, lông mày có chút giãn ra:
-Tạm thời duy trì được tính mạng.
Nghe xong, Nghiêm Hồng Tịch giật mình, vội vàng thò tay bắt mạch, sau đó mắt sáng lên:
-Đúng vậy, mạch đập xác thực đã tăng trở lại.
-Chỉ là, ngân châm phải để lại trong đầu. Thương thế của ông ấy quá nặng, muốn nhất thời cứu về là không thể nào.
-Có thể đạt được hiệu quả như vầy đã là kỳ tích rồi.
Ánh mắt Nghiêm Hồng Tịch phấn chấn, nhìn Tiêu Dương:
-Dân gian Viêm Hoàng quả nhiên ngoại hổ tàng long. Tiểu huynh đệ có được y thuật cao thâm mạt trắc như vậy, nhưng không hề hiển lộ sơn thủy. Đây mới chính là cao nhân.
Nghiêm Hồng Tịch không chút keo kiệt từ vựng của mình mà ca tụng Tiêu Dương.
Tiêu Dương cười nhạt, ánh mắt hơi run lên, nhưng chỉ một thoáng liền khôi phục bình thường, nói ra một câu khiến Nghiêm Hồng Tịch không hiểu ra sao.
-Y của tôi cứu người, nhưng cũng sẽ giết người.