Không đường về, không người về.
Hai thân hình nằm rạp trên mặt đất, ót bị đánh trúng. Ngân châm dài nhỏ chỉ để lại một đoạn, run rẩy vài cái rồi không còn hơi thở.
Động sát tâm, khởi sát ý, hạ sát thủ.
Liên tục.
Cục diện vốn đang hỗn loạn thoáng cái yên tĩnh.
Khu vực cách Tiêu Dương hai mét không có người nào dám đến gần.
Ánh mắt mọi người mang theo sự kinh hãi.
Vượt qua ranh giới người chết.
Cho đến bây giờ bọn họ mới hiểu được sự khủng bố của những chữ này.
Bước lên con đường đó, bất luận ngã xuống như thế nào, không người nào nhìn rõ. Chỉ là tầm mắt xẹt qua một đạo ngân quang nhanh như thiểm điện.
Ngay cả Liên Trạch Vũ cũng phải mở to mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn Tiêu Dương.
Khiếp sợ. E ngại. Sợ hãi.
Khí tức như vậy lan tràn trong đám người.
Gió lạnh gào thét, giống như mang theo chi khí âm lãnh. Bất quy lộ đã có hai người bước vào.
Vượt qua ranh giới?
Ai còn dám vượt qua ranh giới?
Đám người gần với ranh giới nhất cũng nhịn không được mà vô thức bước lui trở về điểm xuất phát, không nghĩ đến việc vượt qua ranh giới.
Vượt qua ranh giới, chính là chết.
Không có người nào nắm chắc có thể tránh thoát được đạo ngân quang kia.
Không khí yên lặng giống như tử địa.
Khuôn mặt kịch liệt run rẩy, do dự hồi lâu, ánh mắt hiện lên hung quang, giơ thanh đại đao trong tay lên, thấp giọng gào rú.
- Giết hắn đi, báo thù cho huynh đệ.
- Giết.
- Lão tử không tin tà. Một người làm sao có thể ngăn cản được trăm người.
Thanh âm Liên Trạch Vũ rơi xuống, lập tức chung quanh vang lên giọng nói phụ họa. Chỉ một thoáng, công kích phô thiên cái địa xông đến Tiêu Dương.
Phanh! Phanh! Phanh!
- Hừ.
Tiêu Dương tay cầm ống sắt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn quét qua, không lùi mà còn tiến tới, cơ thể giống như con báo lao thẳng vào đám người.
Hôm nay, hắn nhất định phải chứng minh một việc.
Trăm người trước mặt, đối với Tiêu Dương, có thể nói chỉ là xuất hiện quá kịp thời rồi.
Đã đến rồi, dù sao cũng phải lưu lại chút gì đó.
Bốp.
Thân ảnh Tiêu Dương lướt nhẹ sang bên cạnh, len lỏi trong khe hở, ống sắt trong tay còn tàn nhẫn hơn nện xuống.
Phanh.
Két.
Một chân rớt xuống.
Từng người mặc áo màu xanh trước sau ngã xuống, giống như gió thu đảo qua, nổi lên từng đợt gợn sóng.
Thế như chẻ tre.
Không người nào có thể ngăn cản.
Lúc này, Tiêu Dương đã triển lộ thực lực khủng bố, khiến cho người ta không thể tin nổi.
Rất nhanh, còn chưa đến một nửa thành viên còn sót lại khó khăn phòng ngự. Trên con đường “không người về”, tiếng kêu rên vang lên từng hồi.
Lúc này, Liên Trạch Vũ may mắn tránh được Tiêu Dương, ánh mắt hiện lên sự hoảng sợ, thân ảnh không ngừng lui về phía sau, vội vàng hét lớn.
- Rút lui.
Câu nói này đối với các thành viên Thanh Diễm Xã mà nói, chẳng khác nào một ánh rạng đông.
Không nói hai lời, chỉ một thoáng liền như nước thủy triều lui về phía sau.
- Rút lui?
Khóe miệng Tiêu Dương nhếch lên, cười lạnh nói:
- Đã bước vào “không đường về”, cũng đừng hy vọng có thể bình yên rời khỏi đây.
Vèo vèo.
Tiêu Dương tiến thẳng lên, đối phương lui một bước, hắn tiến hai bước, ống sắt trong tay vung lên, mang theo sức mạnh hủy diệt cường đại. Một côn khiến cho người ta không còn năng lực phản kháng, một côn hai chân bị đánh gãy ngã xuống.
Tiêu Dương nhìn thẳng vào Liên Trạch Vũ đứng cách hắn không xa, cánh tay không biết mệt mỏi vung ống sắt lên.
Côn ảnh trọng điệp, lực sát thương rất mạnh.
Liên Trạch Vũ rất nhanh lui về phía sau, nhưng rồi đột nhiên cảm thấy sau lưng mình có một luồng gió lạnh xâm nhập đến.
- Không ổn rồi.
Liên Trạch Vũ lập tức kinh hãi, vội vàng lăn sang một bên, tránh được một kích.
- Lăn à?
Tiêu Dương cười lạnh, bước vọt lên:
- Đúng là đồ con lừa.
Phanh.
Ống sắt hung hăng nện xuống, đại đao trong tay Liên Trạch Vũ vang lên tiếng vỡ.
Liên Trạch Vũ hít một hơi khí lạnh. Với tư cách là tay chân dưới trướng Đằng Ưng Thụy, sức mạnh của Liên Trạch Vũ trước nay là đánh đâu thắng đó. Nhưng tối nay, y rốt cuộc đã hiểu được thế nào là Đại Vu gặp Tiểu Vu.
Cái mà y gọi là sức mạnh, so với người trước mặt, quả thật không chịu nổi một kích.
Cổ tay đau nhức.
Loảng xoảng.
Đại đao bị đánh rơi xuống mặt đất.
Trong lòng Liên Trạch Vũ kinh hãi, tay phải đau nhức, nhưng không cam lòng bị phế, cắn răng, thối ảnh nhanh chóng đá thẳng Tiêu Dương.
- Đến cũng tốt.
Hưu.
Ống sắt mang theo khí tức băng hàn đến gần.
Phanh.
Liên Trạch Vũ kêu thảm một tiếng, ngã xuống đất, ôm chặt chân phải của mình. Sự đau đớn khiến cho y không khỏi lăn lộn thống khổ trên mặt đất.
- Vượt qua ranh giới thì phải chết. Không vượt thì bị tàn phế.
Tiêu Dương nắm chặt ống sắt, nhàn nhạt nói:
- Các người tự chọn đi.
Toàn thân ba bốn chục người còn lại run lẩy bẩy, ánh mắt hoảng sợ nhìn Liên Trạch Vũ đang lăn qua lăn lại dưới chân Tiêu Dương, không tự chủ được mà cảm thấy rùng mình.
- Các người muốn ta động thủ hay là…tự mình động thủ?
Tiêu Dương nhẹ nhàng lên tiếng.
Mọi người nhìn nhau, ánh mắt sợ hãi.
Tiêu Dương động thủ, sức mạnh khủng bố tuyệt đối không chỉ là gãy chân.
Nhưng ai có thể nhẫn tâm động thủ với mình?
Gương mặt hiện lên sự chần chừ.
Nửa ngày sau, bỗng nhiên có người cắn răng, gầm lên một tiếng, cầm ống sắt hung hăng đánh vào chân của mình.
Tạch.
Thanh âm xương cốt đứt lìa đặc biệt chói tai trong bầu trời đêm.
Một tiếng kêu đau đớn, thống khổ ngã xuống.
- Còn các người?
Thần sắc Tiêu Dương vẫn không thay đổi, lạnh lùng lên tiếng.
Mọi người lại nhìn nhau, sau đó côn ảnh trước sau vung lên.
Có người nện vào chân của mình. Có người nện vào lẫn nhau.
Tóm lại, tất cả vẫn còn tốt hơn để ác ma này động thủ.
Cảnh tượng trước mắt hoang đường đến cực điểm.
Tiêu Dương mặt không biểu tình nhìn cảnh tượng trước mặt. Cho đến khi người cuối cùng ngã xuống, tiếng kêu rên khắp nơi, côn ảnh xuất hiện khắp “bất quy lộ”.
Loảng xoảng.
Tiêu Dương buông ống sắt trong tay, lạnh nhạt cất bước đi về phía chiếc xe, nhưng rồi đột nhiên xoay người lại.
- Đúng rồi.
Tiêu Dương quay đầu lại khiến mọi người không khỏi giật thót mình, ánh mắt hoảng sợ nhìn ác ma.
- Đừng khẩn trương.
Tiêu Dương mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
- Các vị, thuận tiện tránh đường được không? Nếu không, bất quy lộ này sẽ khó đi lắm.
Lời nói vừa xong, các thành viên của Thanh Diễm Xã nhất thời kinh hãi, cố gắng nhích thân hình sang hai bên.
Bọn họ không chút nghi ngờ, nếu còn ngáng đường, Tiêu Dương có thể trực tiếp lái xe cán ngang qua người họ.
Ác ma.
Hắn là ác ma.
Cố nén đau đớn, giữa đường rốt cuộc trống ra được một con đường.
Lúc này Tiêu Dương mới thỏa mãn quay người trở về.
Khi mở cửa xe bước vào, ánh mắt của hai cô gái kinh hãi nhìn hắn.
Một hồi im lặng.
Qua một hồi lâu, Tiêu Dương nhịn không được ho nhẹ một tiếng:
- Ta ra tay nặng quá?
Trong đầu Quân Thiết Anh đã nghĩ đến vô số kết quả đêm nay. Tốt nhất chính là Tiêu Dương đẫm máu chiến đấu, cuối cùng đánh cho bọn chúng lưỡng bại câu thương. Còn kết quả xấu nhất…
Tô Tiểu San cũng không sai biệt lắm.
Nhưng như thế nào cũng không nghĩ ra kết cục lại như vậy.
Đối phó trăm người, nhẹ nhàng thoải mái.
Thực lực như vậy, văn sở vị văn.
Hơn nữa, Tiêu Dương thi triển sự quyết đoán tàn nhẫn của hắn, khiến cho hai cô gái nhất thời có chút không được thích ứng.
Bình tĩnh hồi lâu, Tô Tiểu San lên tiếng trước tiên:
- Chúng ta vẫn nên rời khỏi nơi này trước.
Chiếc xe được khởi động.
Chiếc xe quay đầu, từ từ chạy ra khỏi “bất quy lộ”.
Một đường đi thẳng.
Quân Thiết Anh vẫn im lặng. Khi về đến gần Phục Đại, cô nhịn không được nhìn Tiêu Dương, khẽ cắn môi:
- Tiêu Dương, thật xin lỗi.
Tiêu Dương mỉm cười lắc đầu:
- Đại tiểu thư, chuyện đêm nay không chỉ vì nàng không. Ác nhân cần có ác nhân trị. Đối với đám ác nhân, ta chỉ có thể ác hơn bọn họ thôi.
Quân Thiết Anh im lặng.
- Thiết Anh, việc này không cần em quan tâm nhiều nữa.
Lúc này, Tô Tiểu San lên tiếng:
- Cứ thuận theo tự nhiên đi. Ít nhất, Tiêu Dương ở bên cạnh chăm sóc cho em là một chuyện tốt. Đêm nay cậu ấy cũng đã chứng minh, cậu ấy có thể bảo vệ bản thân, cũng như bảo vệ em.
Ánh mắt Tiêu Dương mang theo sự cổ vũ nhìn Quân Thiết Anh. Hắn hiểu được tâm tư của cô. Nếu Quân Thiết Anh không xem hắn là một người bạn, cô cũng sẽ không bảo hắn rời khỏi.
Quân Thiết Anh cúi đầu, trong lòng dâng lên một cảm xúc không hiểu, nhẹ nhàng dựa vào vai Tiêu Dương.
Mùi thơm từ mái tóc của cô khiến nội tâm Tiêu Dương không khỏi run lên.
………….
…………..
Sau khi đưa Quân Thiết Anh trở về phòng ngủ, lúc này đã là 10h tối.
Tiêu Dương ngồi trong phòng trực bảo vệ, yên tĩnh dò lại những chuyện đã xảy ra mấy ngày qua, rồi giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ những nữ sinh đang đùa nhau.
Một lát sau, hắn nặng nề thở ra.
Tiêu Dương duỗi người, đột nhiên cảm giác có chút khác thường, liền thò tay sờ, phát hiện một cây súng ngắn.
- Suýt chút nữa đã quên thứ đồ chơi này rồi.
Tiêu Dương thuận tay đóng cửa sổ lại, chỉ chừa lại một khe hở nhỏ.
Vuốt vuốt cây súng ngắn, hắn kéo ngăn kéo, bên trong vẫn còn cây chủy thủ hàn ngọc nằm lặng yên.
Tiêu Dương không khỏi cười khổ một tiếng.
Hắn đến bệnh viện hai lần, mang về hai vũ khí khác nhau. Lần sau đi nữa, không biết có mang theo đao kiếm búa gì về không.
- Thu thập toàn bộ mười tám loại vũ khí?
Tiêu Dương nhịn không được nói một tiếng.
Đối với Võ Trạng Nguyên, tinh thông mười tám loại vũ khí là yêu cầu cơ bản nhất.
Cất khẩu súng, Tiêu Dương thoáng nhìn qua khe hở cửa sổ. Một thân ảnh quen thuộc xuất hiện.
- Lăng cô nương?
Tiêu Dương đứng lên, mở cửa phòng bảo vệ. Lăng Ngư Nhạn vừa lúc đi đến cổng bảo vệ.
- Lăng cô nương….
Tiêu Dương không khỏi kêu lên.
Bước chân Lăng Ngư Nhạn dừng lại, ánh mắt nhìn Tiêu Dương, khuôn mặt có chút tái nhợt, cố gắng miễn cưỡng cười.
Tiêu Dương cau mày, nhịn không được hỏi:
- Lăng cô nương, đã khuya rồi mà cô nương còn muốn ra ngoài?
Lăng Ngư Nhạn nhẹ gật đầu.
Tiêu Dương lắc đầu, gọi Lăng Ngư Nhạn vào phòng bảo vệ.
- Lăng cô nương, sắc mặt của nàng rất kém. Tốt nhất không nên ra ngoài.
Lăng Ngư Nhạn khẽ giật mình, cắn môi nói:
- Tôi không sao.
- Nàng nằm xuống đi.
Tiêu Dương nghĩ nghĩ, rồi chỉ vào chiếc giường bên cạnh.
Nghe xong, Lăng Ngư Nhạn cả kinh, do dự hồi lâu liền lắc đầu:
- Tiêu Dương, tôi thật sự không có việc gì. Ta chỉ là “đến tháng” thôi.
- Dì cả, di phu đến thì cũng phải nằm xuống.
Tiêu Dương dứt khoát nói.