Giọng nói của Tiêu Dương vô cùng đạm mạc, giống như một cơn gió nhẹ thổi qua.
Khi màn đêm đã buông xuống, hàn khí lạnh thấu xương lập tức bao trùm.
Không đường về, không bao giờ có người trở về.
- Cũng may mà các người cũng vào theo.
Những lời thốt ra từ miệng tiểu bạch kiểm, lẽ ra phải buồn cười đến cực điểm, nhưng lúc này, toàn thân Liên Trạch Vũ không tự chủ được nổi cả da gà, rùng mình một cái, hai mắt nheo lại nhìn Tiêu Dương.
Y nghĩ mãi mà không rõ, tên tiểu bạch kiểm này lấy đâu ra tự tin mà nói như thế, càng nghĩ mãi không rõ, tại sao bản thân y lại run rẩy.
Liên Trạch Vũ nhìn thẳng vào Tiêu Dương, sau đó cười lạnh, nói:
- Tiểu bạch kiểm, Tô đại tiểu thư bảo mày đi tìm chết, vậy thì tao đành phải thành toàn cho mày.
Giết một người, đối với Liên Trạch Vũ mà nói, quả thật dễ dàng như thái thịt.
Tiêu Dương lạnh nhạt đón nhận ánh mắt của Liên Trạch Vũ, vẫn đứng chắp tay như trước.
Chiếc xe màu đỏ dừng lại cách ba mét. Tiêu Dương đứng ở đây, khí thế tản mát tựa như một kẻ làm quan, cả họ được nhờ.
- Tiêu diệt nó.
Liên Trạch Vũ cũng không chần chừ, lập tức quát khẽ.
Phanh.
Thân ảnh bên cạnh y nhanh chóng vọt lên.
Mười người.
Trong tay cầm theo ống sắt thô dày, hàn khí lạnh như băng tỏa ra từ ống sắt.
Vèo vèo vèo.
Chỉ trong mấy giây, mười người tạo thành một hình vòng cung, bao vây Tiêu Dương.
- A...
Trong xe, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Quân Thiết Anh không khỏi kinh hô một tiếng, hai tay nắm chặt.
- Thiết Anh, không có việc gì đâu.
Tô Tiểu San nhìn chằm chằm vào phía trước. Tuy trong lòng rất lo lắng, nhưng không thể không lên tiếng động viên Quân Thiết Anh.
Quân Thiết Anh cắn môi, ánh mắt vừa khẩn trương vừa tự trách.
Bởi vì mấy câu vừa rồi của cô, Tiêu Dương đã một mình đối mặt với trăm người.
Lấy một địch trăm.
Tuy Quân Thiết Anh biết thân thủ Tiêu Dương lợi hại, hắn có thể lấy một địch mười, nhưng có thể lấy một địch trăm không? Huống chi, đối thủ còn được huấn luyện bài bản.
- Tiêu Dương...
Quân Thiết Anh thầm gọi một câu.
Gió lạnh thổi qua, thân hình thon dài đứng chắp tay, hai mắt giống như ngôi sao sáng nhìn thẳng mười người đang chạy lên.
Bước chân nhẹ nhàng chuyển ra đằng sau.
Bịch bịch bịch bịch.
Giống như mũi tên bay thẳng đến.
- Đi chết đi.
Ánh mắt mười người hiện lên sự giễu cợt, giương côn sắt trong tay. Gió lạnh rét thấu xương phát ra thanh âm vù vù, bất ngờ bay thẳng đến Tiêu Dương.
Côn ảnh hỗn loạn, khí thế khinh người.
Trước sau oanh kích đến.
Ánh mắt Tiêu Dương vẫn bình tĩnh, nhìn thẳng phía trước.
Khi côn ảnh còn cách đầu hắn chưa đầy một cánh tay, Tiêu Dương liền động.
Bước chân giống như say rượu mà bị trượt.
Nương theo sau lưng là tiếng kinh hô trong xe, bước chân và thân ảnh dường như không cân đối. Hắn đang thi triển bộ pháp Quý phi say rượu.
Bịch bịch bịch.
Luồng côn ảnh đầu tiên đánh vào khoảng không.
Bốp.
Tiêu Dương nghiêng người, ánh mắt lóe lên tinh mang, chân phải mạnh mẽ phát lực, cơ thể giống như đại bác xông về phía trước, trực tiếp giơ nắm đấm. Quyền kình mang theo gió lạnh thấu xương lập tức đánh tới sườn của một người.
Thế không thể đỡ.
Oành.
Quyền ảnh nặng nề đánh xuống.
Sắc mặt người này kịch biến, kêu thảm một tiếng, nhẹ buông tay, ống sắt rơi xuống mặt đất.
Hô.
Lúc này, một ống sắt bất ngờ vung đến Tiêu Dương.
- Hừ.
Khóe miệng Tiêu Dương nhếch lên, nhanh như chớp tránh được, sau đó mạnh mẽ nghiêng người sang một bên.
Phanh.
Ống sắt trực tiếp nện vào lưng người này.
- Hắc Tử.
Một tiếng thét kinh hãi, sắc mặt người này thay đổi mãnh liệt.
Loảng xoảng.
Ống sắt rơi xuống mặt đất, vang lên thanh âm thanh thúy.
- Nhanh lên.
- Phế hắn đi.
Mấy chiêu không trúng, sắc mặt giận dữ của đám người càng lúc càng đậm, côn ảnh trọng điệp đập xuống.
Chẳng khác nào lưới ánh sáng dày đặc bao trọn Tiêu Dương vào bên trong.
Cơ thể Tiêu Dương ngã ra đằng sau, mũi chân điểm nhẹ, ống sắt rơi trên mặt đất nhanh chóng rơi vào trong tay Tiêu Dương. Bắt được ống sắt, Tiêu Dương lập tức vung mạnh lên.
Loảng xoảng.
Loảng xoảng.
Loảng xoảng.
Côn ảnh xé rách tấm lưới ánh sáng, Tiêu Dương nhảy lên, ánh mắt lóe hung quang, côn ảnh trong tay lại vung xuống.
Oành.
Rầm rầm.
Va chạm trước đó, mấy người kia chỉ cảm thấy cổ tay chấn động, mơ hồ phát ra cơn đau, căn bản còn chưa kịp phản ứng, công kích của Tiêu Dương đã đánh xuống lần nữa.
Nhanh.
Côn ảnh như mưa rơi xuống.
Hung hăng đập vào cánh tay.
Oành.
Két.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, phá rách bầu trời xanh, hơn nữa còn vang vọng rất có tiết tấu.
Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!
Loảng xoảng.
Tất cả ống sắt trong tay đều rơi xuống, cánh tay bị đánh gãy, kêu thảm thiết lui về phía sau.
Bốp.
Thân ảnh Tiêu Dương rơi xuống, nhưng lại như con hạc ngàn ngàn dặm vọt thẳng lên.
Giơ cao ống sắt trong tay, mạnh mẽ phát lực, trực tiếp đánh vào
Tạch.
Nương theo tiếng xương gãy và tiếng kêu thảm thiết, một đạo thân ảnh ngã xuống.
Mấy người còn lại căn bản khó có thể kip phản ứng, toàn bộ bị đánh ngã.
Mười đạo thân ảnh lăn qua lăn lại trên mặt đất.
Cảnh tượng này phát sinh chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Đừng nói là người trong cuộc, cho dù đám người Liên Trạch Vũ đứng ngoài quan sát cũng không kịp phản ứng. Tay chân của mười người bị đánh gãy, ngã xuống đất không động đậy nổi.
Tiêu Dương tay nắm ống sắt lạnh như băng, lặng yên đứng giữa mười người, ánh mắt lườm Liên Trạch Vũ.
- Phế vật thì đừng phái lên đây.
Nghe xong, khuôn mặt Liên Trạch Vũ chìm xuống, hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Dương.
- Hừ, thân thủ cũng không tệ. Xem ra, lão hồ ly Tô Thiên Nam vẫn chưa hết thực lực.
Liên Trạch Vũ cho rằng, Tiêu Dương chỉ sợ là do Tô Thiên Nam an bài đến bảo vệ Tô Tiểu San.
- Nhưng hôm nay mày phải chết là không thể nghi ngờ.
Thanh âm Liên Trạch Vũ lạnh như băng, ánh mắt chăm chú nhìn Tiêu Dương, đồng thời còn nhìn sang Tô Tiểu San, cười lạnh:
- Tao ngược lại muốn nhìn xem, bị trăm người vây công, mày còn bảo vệ Tô Tiểu San được không?
Thanh âm lạnh lẽo triệt để vang lên.
Ánh mắt Tiêu Dương lại ánh lên hào quang lợi hại.
Liên Trạch Vũ biết Tiêu Dương không phải là loại dễ giải quyết. Cho nên, y chọn vừa đối phó Tiêu Dương, vừa đối phó Tô Tiểu San. Có như vậy, Tiêu Dương mới không thể toàn tâm toàn ý chiến đấu.
Hắn nhất định phải bảo vệ tốt người trong xe.
Hành động của Liên Trạch Vũ có thể nói là cách làm thích đáng nhất.
- Ngươi rất cẩn thận.
Tiêu Dương lạnh nhạt lên tiếng.
Nếu là người bình thường, trong tình huống trăm người đối chiến một, chưa chắc sẽ không từ thủ đoạn như vậy.
Liên Trạch Vũ giương mắt nói:
- Mày tự chặt một tay, hoặc tao và mày quang minh chính đại chiến một trận.
Tiêu Dương lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào Liên Trạch Vũ.
Liên Trạch Vũ không thèm để ý, khóe miệng vểnh lên:
- Đáng tiếc, tao chỉ là lưu manh, không phải anh hùng.
Thần sắc Tiêu Dương giống như lưỡi đao, bỗng nhiên nở nụ cười.
Két.
Ống sắt ma sát mặt đất, vang lên thanh âm chói tai trong bầu trời đêm.
Ống sắt trong tay Tiêu Dương kéo lên một đoạn.
Rõ ràng chướng mắt.
Lúc này, Liên Trạch Vũ khẽ nheo mắt lại, không hiểu ý tứ của Tiêu Dương.
Tiêu Dương cầm ống sắt trong tay, thân ảnh thẳng tắp, giọng nói bình thản, nhưng lại ẩn chứa sát cơ mãnh liệt đến cực điểm.
Sát ý tàn bạo tuôn ra.
Mấy chữ lạnh như băng vang vọng.
- Người vượt qua ranh giới…chết.
Chữ “chết” giống như con dao nhọn quét qua khuôn mặt của tất cả mọi người. Lúc này, không ai hoài nghi lời nói của Tiêu Dương. Đương nhiên, bọn họ càng thêm tin tưởng, cho dù Tiêu Dương có sát ý, cũng chưa chắc có thể giết chết bọn họ.
- Lên.
Liên Trạch Vũ cầm một thanh đại đao, ngân quang lập lòe, mạnh mẽ giương lên.
- Giết.
Cuộc chiến hết sức căng thẳng.
Liên Trạch Vũ cầm đầu trăm người, uyển chuyển như thiên quân vạn mã trên con đường “không đường về” chật hẹp.
Sát khí ngất trời.
Côn ảnh, đao ảnh.
Tiếng gào thét vang lên.
Hô.
Tiêu Dương cầm một ống sắt trong tay, ánh mắt bình tĩnh đến cực điểm.
Bốp.
Một bước bay thẳng về phía trước.
Một người đối một trăm người.
Ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng, không hề có nửa điểm sợ hãi.
Bịch bịch bịch.
Bóng người xông vào đầu tiên cách Tiêu Dương chưa đến 2m.
- Giết.
- Tiêu diệt hắn.
- Chém hắn thành thịt vụn.
Tiếng gào rú vang lên, lưỡi đao lợi hại vung xuống đầu Tiêu Dương.
Loảng xoảng.
Tiêu Dương giơ ống sắt ngăn cản một kích, nhưng hắn lại không có bất kỳ nương tay, côn ảnh va vào thân đao, sau đó trượt xuống phía dưới.
Phanh! Phanh!
Nặng nề đập vào yết hầu của hai người.
- A…
Tiếng kêu thảm thiết bị bao phủ bởi tiếng chém giết.
Dùng trăm đối một.
Tiêu Dương cầm ống sắt, như cá gặp nước, du tẩu giữa khe hở trong đám người, tiếng kêu thảm không ngừng vang lên.
Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!
Không biết cố ý hay là vô tâm, khi Tiêu Dương đánh vào một người, đều đánh vào chân của người đó.
Két.
Chân gãy.
Nương theo bộ pháp Quý phi say rượu và sức mạnh cường đại, nhất thời, Tiêu Dương đã chiếm cứ thượng phong.
Đây là cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi.
Lấy một địch trăm mà không rơi vào thế hạ phong.
- Quái vật này từ đâu xuất hiện vậy?
Liên Trạch Vũ kinh ngạc. Có nhiều lần, nếu không phải y tránh né nhanh chóng, chỉ sợ đã ngã trên mặt đất rồi.
- Xông lên.
Một kẻ làm quan, cả họ được nhờ.
Nhưng Tiêu Dương đã triệt để phong kín đường đi của tất cả mọi người. Muốn xông lên là không thể nào.
Hai đạo thân ảnh thuận lợi xông qua Tiêu Dương, căn bản không nhìn vạch dưới chân, mang theo dao bầu lao thẳng đến.
- Vượt qua ranh giới người chết.
Ánh mắt Tiêu Dương bắn ra sát khí mãnh liệt.
Sát cơ lạnh thấu xương, giống như bông tuyết mùa đông rét lạnh.
Hưu, hưu.
Hai đạo hào quang nhanh như thiểm điện từ trong tay Tiêu Dương phát ra.
Phụt, phụt.
Tốc độ nhanh đến mức khiến cho người ta không tưởng tượng được. Trong khoảnh khắc, ngân quang đâm vào ót hai người.
Thân ảnh theo quán tính lao về phía trước vài bước rồi ngã xuống.
- Đây mới thật sự là không đường về.
Thanh âm Tiêu Dương lạnh như băng.