Buổi sáng cuối tuần, học sinh ra vào trường học cũng không nhiều.
Tiêu Dương bước về phía phòng trực ban bảo vệ.
Cửa sổ thủy tinh còn chưa lắp lại. Cửa chính vẫn còn dấu vết bị đánh.
- Tiêu ca.
Trong phòng trực ban, Lâm Tiểu Thảo vốn đang ngủ gật, nhìn thấy Tiêu Dương bước vào, vội lắc đầu đứng dậy.
- Tiêu ca…
Tiểu Vũ cũng vội vàng đứng lên.
Tiêu Dương khoát tay, ý bảo hai người ngồi xuống.
- Tối hôm qua các huynh đệ không sao chứ?
Nhắc đến chuyện tối hôm qua, ánh mắt Lâm Tiểu Thảo không che giấu được sự hưng phấn, nắm chặt nắm đấm:
- Tiêu ca, tối hôm qua là thời điểm mà tôi đánh nhau thống khoái nhất.
Lâm Tiểu Thảo cười nói.
- Bên phía trường học có tin tức gì không?
Tiêu Dương hỏi thăm.
- Cũng kỳ lạ.
Lâm Tiểu Thảo lắc đầu:
- Chúng tôi đều đã chuẩn bị sẵn tâm lý cuốn gói lên đường. Nhưng từ tối hôm qua đến giờ, tuy lãnh đạo trường có đến, nhưng không ai có ý định đuổi việc chúng tôi, ngược lại còn an ủi.
- Có thể lãnh đạo trường không biết chuyện chúng ta tấn công quán bar Thiên Đường?
Tiểu Vũ chần chừ nói.
Tiêu Dương suy nghĩ một chút rồi cười khẽ:
- Đừng suy nghĩ nhiều quá. Tóm lại, trường học không truy cứu là chuyện tốt. Cơn tức này chúng ta cũng đã trút được rồi. Từ nay về sau, không ai còn dám khi dễ bảo vệ cổng Phục Đại chúng ta nữa.
- Đúng vậy.
Lâm Tiểu Thảo nắm chặt nắm đấm:
- Tiêu ca, tất cả là nhờ anh. Huynh đệ chúng tôi rất cảm ơn anh về điều này.
Tiêu Dương khoát tay, lắc đầu nhìn Lâm Tiểu Thảo, cười nói:
- Huynh…thật sự muốn cảm ơn ta?
Lâm Tiểu Thảo vỗ ngực:
- Chỉ cần Tiêu ca ra lệnh, có xông pha khói lửa tôi cũng không từ chối.
- Xông pha khói lửa thì không cần. Tối nay, huynh đến ngủ với ta nhé.
Nghe xong, Lâm Tiểu Thảo cảm thấy toàn thân căng cứng, trợn mắt, yếu ớt nói:
- Tiêu ca, cái này…tôi…
Tiêu Dương nhìn Lâm Tiểu Thảo, nói:
- Nghĩ gì vậy? Ý của ta là, huynh đến phòng bảo vệ của ta ngủ. Còn ta đến phụ trách nhiệm vụ gác cổng chính.
- À?
Lâm Tiểu Thảo khẽ giật mình:
- Điều này sao được?
- Quyết định như vậy đi.
Trong đầu Tiêu Dương vẫn còn nhớ rõ khuôn mặt đầy tàn nhang, toàn thân sợ run lên.
Đêm nay canh ba, không gặp không về.
Tiêu Dương đêm nay nào dám ở lại phòng bảo vệ chứ?
Tiêu sái bước ra khỏi phòng trực cổng chính, hắn đến căn tin mua ba phần ăn sáng, thoải mái trở về ký túc xá nữ A.
Nhờ có bữa ăn sáng nóng hổi, lần này Tiêu Dương không bị Tiếu Tiêu đối xử lạnh nhạt. Sau khi đưa ba phần ăn sáng cho ba cô gái, hắn trở về phòng bảo vệ của mình.
Vẫn là chén cháo nóng tràn ngập hương thơm.
Tiêu Dương ăn xong bữa sáng của mình, một lần nữa trở lại phòng 106.
- Hôm nay cuối tuần, không về nhà sao?
Tiêu Dương hỏi Quân Thiết Anh.
- Tiêu lục lang, chẳng lẽ anh không biết, hôm nay là thời gian diễn tập bữa tiệc đón người mới sao? Thiết Anh được mời tham gia diễn tập.
Tiếu Tiêu ở một bên khinh thường nhìn Tiêu Dương.
- Tiêu lục lang?
Tiêu Dương nghi ngờ. Hắn không biết mình có cái tên này từ bao giờ.
Tiếu Tiêu nhếch miệng:
- Chữ sắc không phải có sáu nét sao?
………..
Ba cô gái ăn xong bữa sáng. Bởi vì Hà Tú cũng đăng ký tham gia một tiết mục trong bữa tiệc, cho nên Tiếu Tiêu xem như đi cổ vũ, cùng với hai cô gái đến phòng tập.
- Nghe nói lần diễn tập này sẽ loại bỏ một số tiết mục. Nhưng Thiết Anh và Tú Tú khẳng định sẽ không có vấn đề gì.
Tiếu Tiêu rất tự tin nói.
- Tiếu Tiêu, điều này cũng không chắc. Đến giai đoạn xét cuối cùng, tiết mục nào cũng xuất sắc. Thực lực của ai cũng rất mạnh.
Bốn người trực tiếp đến phòng tập lớn nhất của trường.
Khi bước vào, bên trong đã có không ít người đang chuẩn bị, thần sắc phấn chấn. Cũng có người đang rất lo lắng.
Bốn người Tiêu Dương bước vào, đưa tới không ít sự chú ý.
Nhất là Quân Thiết Anh đang ngồi trên xe lăn.
Nhưng tiếng xì xào bàn tán xung quanh cũng không khiến sắc mặt Quân Thiết Anh thay đổi, nhất là trên vai cô còn có một bàn tay ấm áp, Quân Thiết Anh lại càng cảm thấy yên tâm hơn.
Trong đám người, một ánh mắt hận thù nhìn sang.
Tôn Thiến Thiến.
Cô và Đan Mộng Nhi vẫn như hình với bóng.
- Thiến Thiến, bạn có biết cô ta biểu diễn tiết mục gì không?
Đan Mộng Nhi nhẹ giọng hỏi.
- Hừ, tối qua tôi điều tra rồi, cô ta sẽ khảy một tiết mục đàn tranh. Nghe nói là tự sáng tác.
Khóe miệng Tôn Thiến Thiến nhếch lên, cực kỳ khinh thường:
- Chỉ bằng một thủ khúc mà cũng dám khiêu chiến với tôi?
- Thiến Thiến, chúng ta cũng đừng nên khinh thường.
Đan Mộng Nhi nói:
- Trước đây, cô ta nhiều lần biến nguy thành an. Lần này chính là một cơ hội khó có được.
- Tất nhiên rồi.
Tôn Thiến Thiến cười lạnh:
- Tôi không những muốn cô ta thất bại, mà còn phải thất bại thảm hại trước mặt mấy vạn thầy trò của trường.
- Xem ra bạn đã chuẩn bị xong?
Đan Mộng Nhi mỉm cười nói.
- Ừm.
Tôn Thiến Thiến gật đầu:
- Mông Nhi, sau khi trời tối, bạn đợi xem kịch vui đi.
- Tôi sợ nhất là cô ta không thông qua được buổi xét duyệt cuối cùng này. Ngay cả tư cách bước lên sân khấu cũng không có.
Tôn Thiến Thiến lạnh nhạt nhìn qua hướng Quân Thiết Anh, hừ lạnh một tiếng, sau đó quay người bước vào bên trong:
- Thời gian cũng đã đến rồi, tôi đi thay quần áo trước.
Đan Mộng Nhi đưa mắt nhìn theo Tôn Thiến Thiến rời khỏi, khuôn mặt hiện lên nụ cười nghiền ngẫm.
- Mối thù giữa Quân gia và Tô gia xem như đã triệt để kết nối. Bây giờ chỉ hy vọng, địa vị của Quân Thiết Anh tại Quân gia có thể cao một chút.
- Kính thưa các thầy cô, các bạn sinh viên…
Lúc này, một nam một nữ bước lên sân khấu, trong tay cầm micro, khuôn mặt nở nụ cười thật tươi.
Diễn tập bắt đầu.
Lớp 3 khoa Lịch sử, ngoại trừ thủ khúc đàn tranh Túy Vũ Địa Phủ của Quân Thiết Anh, chỉ có tiết mục biểu diễn ảo thuật của lớp trưởng Dương Hoàn Nghị. Sau một vòng biểu diễn, MC chương trình đã gọi tên Dương Hoàn Nghị lớp ba khoa Lịch sử.
Đây là tiết mục biểu diễn ảo thuật với lửa.
Tiêu Dương vốn có chút nhàm chán nhìn các tiết mục. Nghe nói Dương Hoàn Nghị biểu diễn ảo thuật, hai mắt liền tỏa sáng.
- Đúng là rất thần kỳ.
Lúc này, Quân Thiết Anh cũng không khỏi than nhẹ:
- Một người biểu diễn ảo thuật nghiệp dư cũng có thể biểu diễn không chút sơ suất như vậy, đúng là khó có được.
- Đúng rồi.
Tiếu Tiêu cũng không khỏi mở to mắt:
- Mình chẳng nhìn ra được cậu ấy lấy lửa từ đâu ra.
Hà Thú cười nhạt:
- Nếu để cho bạn nhìn ra, thế thì không phải là ảo thuật rồi.
Ánh mắt Tiêu Dương nhìn chằm chằm về phía trước, nửa ngày sau cũng không khỏi thở dài. Đúng là hắn không nhìn ra được chỗ sơ suất.
Tiết mục biểu diễn ảo thuật của Dương Hoàn Nghị nhận được vô số tiếng vỗ tay hoan hô nhiệt liệt. Từ trên sân khấu bước xuống, Dương Hoàn Nghị bước thẳng đến chỗ đám người Quân Thiết Anh.
- Bạn học Thiết Anh, bạn cũng cố gắng lên nhé.
Dương Hoàn Nghị mỉm cười:
- Lớp ba khoa Lịch sử của chúng ta chỉ còn lại tiết mục của hai chúng ta thôi.
Quân Thiết Anh mỉm cười, nói khẽ:
- Có lẽ là không có vấn đề.
Quân Thiết Anh rất có niềm tin với thủ khúc Túy Vũ Địa Phủ của mình. Nhất là sau khi được Tiêu Dương chỉ điểm, thủ khúc lại càng thêm hoàn mỹ.
- Đúng rồi, bạn học Thiết Anh.
Dương Hoàn Nghị trầm giọng nói:
- Sau bữa tiệc đón người mới, một thời gian ngắn nữa là ngày nghỉ Quốc khánh. Tập thể lớp chúng ta dự định đi du lịch. Đây là hoạt động tập thể đầu tiên của lớp chúng ta. Mình hy vọng tất cả mọi người đều có thể tham gia. Không biết bạn học Thiết Anh…
Quân Thiết Anh im lặng hồi lâu, sau đó nói:
- Lớp trưởng Dương, mình sẽ cân nhắc việc này.
- Được.
Dương Hoàn Nghị cũng không nói gì thêm.
Từng tiết mục diễn tập liên tục xuất hiện. Không cái nào thua kém cái nào. Tiết mục ca hát của Hà Tú cũng có nét đặc biệt, xác thực không màu mè, khiến cho hai mắt người ta phải tỏa sáng.
Quân Thiết Anh tiến lên sân khấu. Dù chỉ là khảy một khúc đàn tranh, nhưng vẫn đưa tới không ít thanh âm ủng hộ.
Tiết mục múa của Tôn Thiến Thiến cũng vô cùng nóng bỏng. Kỹ thuật nhảy thành thạo, đưa tới hàng loạt sự ủng hộ.
Mãi cho đến 12h trưa, buổi diễn tập mới kết thúc, loại bỏ không ít các tiết mục. Tiết mục của Hà Tú khó khăn lắm mới qua được, khiến cho cả ba cô gái đều đổ mồ hôi lạnh. Sau khi ăn cơm trưa xong, Quân Thiết Anh nhận được điện thoại của Bạch Tố Tâm. Hai người chuẩn bị trở lại nhà trọ Thu Tâm.
Điều khiến cho Tiêu Dương kinh ngạc chính là, đại tỷ Bạch Khanh Thành vốn rất bận rộn vậy mà cũng có mặt ở nhà.
- Tiêu Dương, tối qua thủ bút lớn nhỉ.
Trong lúc Tiêu Dương đang cẩn thận ngồi xuống ghế sofa, thanh âm nhàn nhạt của Bạch Khanh Thành vang lên.
Quả nhiên đến rồi.
Tiêu Dương không khỏi giật mình, vội thăm dò:
- Đại tỷ, ý của nàng là…
- Hừ, cấu kết Thanh Diễm Xã, suất lĩnh bảo vệ cổng Phục Đại đến tấn công quán bar Thiên Đường.
Bạch Khanh Thành liếc Tiêu Dương:
- Anh còn giả ngu?
Nghe vậy, Quân Thiết Anh ở bên cạnh nhẹ run lên, ánh mắt nhìn Tiêu Dương.
Tiêu Dương sờ mũi, ho nhẹ một tiếng, nói:
- Đại tỷ, nàng có lẽ cũng biết nguyên nhân mà.
- Hừ, mặc kệ là nguyên nhân gì, hành động mang tính ác liệt như vậy tuyệt đối là sai lầm. Các người nên giao cho cảnh sát chúng tôi xử lý.
- Cảnh sát?
Tiêu Dương không khỏi mỉa mai:
- Đại tỷ, ta ngược lại muốn hỏi một chút, đêm hôm qua, khi người của Bích Lân Đường đến tấn công Phục Đại lâu như vậy, cảnh sát ở đâu?
- Anh…
- Được rồi, tại sao hai người cứ hở thấy mặt nhau là cãi nhau vậy?
Bạch Tố Tâm mang trà nóng đến:
- Chuyện của hắc bạch hai nhà trước giờ đều thị phi không rõ ràng. Các người tranh cãi đến trăm năm cũng vô dụng thôi.
Bạch Tố Tâm cầm một tách trà nóng đưa cho Tiêu Dương:
- Nào, uống trà đi.
Tiêu Dương có chút cảnh giác tiếp nhận tách trà. Thấy Bạch Tố Tâm nhìn thẳng vào mình, không khỏi sợ hãi, bưng tách trà nóng mà vẫn không có cảm giác gì, nửa ngày sau, vẻ mặt cầu xin:
- Tố Tâm cô nương, có việc gì thì cứ nói thẳng đi.
Bạch Tố Tâm kinh hãi:
- Làm sao anh biết tôi có việc tìm anh?
- Nàng viết ngay trên mặt luôn kìa.
Tiêu Dương nghiêm túc trả lời.
Việt