- A.
Bạch Tố Tâm hô lên một tiếng, lập tức ý thức được Tiêu Dương đang đùa cô, không khỏi trừng mắt nhìn hắn. Nhưng nhớ đến chuyện cô cần nhờ Tiêu Dương xử lý, Bạch Tố Tâm liền mỉm cười ôn hòa:
- Tiêu Dương, uống trà đi.
Tiêu Dương cố nén sự sợ hãi, bưng tách trà lên uống một ngụm.
- Chị Tố Tâm, chị tìm Tiêu Dương có việc gì không?
Lúc này, Quân Thiết Anh nhịn không được mà tò mò hỏi.
- Ừm.
Bạch Tố Tâm gật đầu:
- Để Tiêu Dương làm bạn trai của chị.
Phụt.
Một ngụm trà nóng như vòi nước phun lên mặt Bạch Tố Tâm.
Trong phòng khách, Bạch Khanh Thành và Quân Thiết Anh cũng đồng thời trợn tròn mắt.
Tiêu Dương triệt để bất động.
Nửa ngày sau.
- A.
Kêu lên, Bạch Tố Tâm như mũi tên vọt thẳng đến nhà vệ sinh.
Rầm.
Cánh cửa đóng chặt.
Quân Thiết Anh nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, nhẹ giọng lên tiếng:
- Tiêu…Dương, anh cố ý phun vào mặt chị Tố Tâm?
Lúc này Tiêu Dương đã bình tĩnh trở lại, nghe xong, liền thở phào một hơi:
- Cũng may không phải bắn vào…
- Anh nói cái gì?
Hai cô gái nhất thời nghe không rõ.
- Không có gì.
Tiêu Dương vội khoát tay.
Năm phút sau, Bạch Tố Tâm mở cửa bước ra, ánh mắt mang theo lãnh ý, nghiến răng nghiến lợi nhìn Tiêu Dương, như muốn xé xác hắn.
- Tố Tâm cô nương…
Tiêu Dương ngượng ngùng lên tiếng;
- Cái mà nàng mới nói, ta ….ta còn phải cân nhắc lại.
- Anh im miệng đi.
Bạch Tố Tâm nhịn không được gầm lên một tiếng.
- Chị Tố Tâm, chị thích Tiêu Dương hồi nào vậy?
Khi Quân Thiết Anh nói ra những lời này, trong lòng dường như có một cảm giác là lạ, lại có chút áp lực.
- Có quỷ mới thích anh ta.
Bạch Tố Tâm nhếch miệng;
- Chị chỉ muốn anh ta giả làm bạn trai chị mà thôi.
- Giả?
Tiêu Dương mở to hai mắt, không hiểu nhìn Bạch Tố Tâm. Ban đầu cô cũng nói hắn là bạn trai cô, về sau mới có nhiều chuyện phát sinh.
Bạch Tố Tâm thở ra mấy hơi, cố gắng bình ổn tâm trạng:
- Chẳng qua tôi chỉ mượn anh một đêm thôi. Có lẽ không có vấn đề gì chứ?
- Mượn một đêm?
Tiêu Dương bi thương rồi. Một đêm đủ để phát sinh rất nhiều chuyện, vứt bỏ rất nhiều thứ. Ví dụ như trinh tiết của hắn.
- Tiêu Dương, anh hãy nghe hết ý của chị Tố Tâm đã.
Quân Thiết Anh nhẹ giọng lên tiếng.
Bạch Tố Tâm gật đầu, bất đắc dĩ nói:
- Hôm nay trường học của chị kỷ niệm ngày thành lập trường. Tối nay ban lãnh đạo trường sẽ tổ chức một buổi vũ hội chúc mừng. Tất cả các giáo viên không thể vô cớ vắng mặt.
- Em bảo Tiêu Dương đi cùng em tham gia vũ hội này, làm bạn nhảy của em?
Bạch Khanh Thành lập tức lên tiếng.
- Đúng vậy.
Bạch Tố Tâm vẫn cố gắng duy trì thần sắc ôn nhu, nhìn Tiêu Dương, mỉm cười nói:
- Tiêu Dương, không có vấn đề gì chứ?
Tiêu Dương có chút khó khăn:
- Nhưng ta không biết khiêu vũ.
- Không sao đâu. Bây giờ còn thời gian, để tôi dạy anh vài vũ đạo đơn giản. Đến lúc đó có thể ứng phó được.
Bạch Tố Tâm nói.
Tiêu Dương nhìn thoáng qua Bạch Tố Tâm:
- Là để tránh cho vị Thiệu lão sư kia quấy rối?
Bạch Tố Tâm cũng không giấu diếm, ánh mắt hiện lên chút chán ghét:
- Đúng vậy.
- Chị Tố Tâm, nếu chị lộ ra thân phận Nhị tiểu thư Bạch gia, gã Thiệu lão sư đó làm sao dám đến quấy rối chị?
Quân Thiết Anh nói.
- Không được.
Bạch Tố Tâm trầm giọng nói:
- Khi chị và đại tỷ rời khỏi Bạch gia, đã kiên quyết không dùng đến danh nghĩa Bạch gia làm bất cứ chuyện gì.
- Đúng vậy, không có gia đình đứng phía sau, tụi chị có thể làm tốt được nhiều việc.
Bạch Khanh Thành mỉm cười nói:
- Chị em chúng ta đồng tâm, nhất định sẽ được.
- Đúng.
Tiêu Dương mở miệng phụ họa.
…….
Ba cô gái đều trừng mắt nhìn Tiêu Dương.
Mắc mớ gì đến anh? Anh cũng là chị em?
- Tiêu Dương, dù sao tối nay anh cũng chẳng bận gì, coi như đi cùng chị Tố Tâm một chút rồi về.
Quân Thiết Anh lên tiếng.
Tiêu Dương cũng không chậm trễ, vỗ ngực nói:
- Yên tâm đi, tối nay ta nhất định sẽ hoàn thành chức trách của một bạn trai. Ai cũng đừng mơ tưởng đến gần Tố Tâm cô nương.
- Anh đừng khoe khoang khoác lác. Trước hãy học lễ nghi của vũ hội đi, còn có mấy điệu nhảy cơ bản nữa.
- Chị có chút việc đi trước, mọi người cứ chậm rãi nghiên cứu.
Sau khi nhận điện thoại, Bạch Khanh Thành đứng lên.
- Đại tỷ, có phải là vụ án năm ngày ba mạng có tiến triển gì không?
Tiêu Dương lập tức hỏi.
Bạch Khanh Thành khẽ cau mày:
- Hung thủ thật sự quá giảo hoạt. Ngoại trừ ba người hiềm nghi tại trường Phục Đại, những chỗ còn lại có có hai người. Nhưng hai ngày trôi qua, năm người hiềm nghi này lại không có bất kỳ hành động nào khác thường.
- Có cần đoán một quẻ hay không?
Tiêu Dương lấy bảy đồng tiền trong người ra.
Bạch Khanh Thành im lặng nhìn thoáng qua Tiêu Dương. Một giây trước còn nói chuyện đứng đắn, một giây sau liền biến thành thầy bói đoán mò.
- Anh tự bói cho mình đi.
Bạch Khanh Thành nói xong, đến trước cửa mang giày vào rồi bước ra ngoài.
- Tiêu Dương, anh có thể đoán được vận mạng?
Quân Thiết Anh lên tiếng. Cô cảm giác Tiêu Dương giống như một kho tàng di động, lúc nào cũng có thể lấy ra một bảo bối.
- Hiểu biết chút ít.
Tiêu Dương mỉm cười trả lời.
- Thôi đi, xạo vừa thôi.
Bạch Tố Tâm bĩu môi:
- Nếu có bản lĩnh, bói thử đại tỷ ra ngoài sẽ như thế nào.
- Không thành vấn đề.
Tiêu Dương gật đầu tự tin, cầm bảy đồng tiền thảy lên trên bàn. Sau vài tiếng leng keng, bảy đồng tiền rơi vào những vị trí khác nhau. Hơn nữa úp ngửa cũng không giống.
Tiêu Dương suy nghĩ một chút. Ánh mắt của hai cô gái đều chăm chú nhìn hắn.
- Huyết quang tai ương.
Một lát sau, Tiêu Dương đột nhiên lên tiếng.
- Cái gì?
Sắc mặt Bạch Tố Tâm trầm xuống:
- Tiêu Dương, anh đừng nói năng lung tung.
- Tiêu Dương, đây là ý gì?
Trong lòng Quân Thiết Anh không khỏi lo lắng:
- Anh nói đại tỷ ra ngoài lần này…
- Có huyết quang tai ương.
Tiêu Dương gật đầu khẳng định, mắt nhìn ra cửa:
- Hơn nữa, đại tỷ sẽ trở về nhanh thôi.
- Lừa gạt.
Bạch Tố Tâm tức giận nói:
- Lần nào đại tỷ ra ngoài mà không phải nửa ngày sau mới về.
Vừa dứt lời, ngoài cửa ra vào lập tức vang lên tiếng mở cửa.
Hai cô gái trợn mắt há mồm, Bạch Khanh Thành đẩy cửa bước vào.
- Đại tỷ…
Bạch Khanh Thành cũng không trả lời, bước chân nhanh chóng chạy về phòng, sau đó cầm một cái bao gì đó vọt vào trong nhà vệ sinh.
- Đây là…
- Nguyệt sự đến rồi.
Tiêu Dương khẳng định.
………
Hai cô gái đồng thời bó tay.
Quân Thiết Anh nhịn không được hỏi:
- Tiêu Dương, anh nói huyết quang tai ương chính là chỉ cái này?
- Đúng vậy.
Tiêu Dương cười ha hả.
Bạch Tố Tâm cố nén, không cầm giày cao gót nện vào đầu Tiêu Dương.
Nhưng trong lòng hai cô gái cũng cảm thấy kỳ quái. Ít nhất Tiêu Dương đã nói trúng. Đại tỷ quả nhiên nửa đường trở về, hơn nữa còn có “huyết quang tai ương”.
- Không đúng, trước đó anh vừa xem bệnh cho đại tỷ. Đương nhiên biết rõ tình huống sức khỏe của chị ấy.
Bạch Tố Tâm đột nhiên nói. Cô từ trước đến nay không tin vào bói toán.
Tiêu Dương cũng không tranh cãi. Xem bói, tin thì có, không tin thì không. Lúc này, hắn nhìn đồng tiền phân bố, trầm ngâm hồi lâu, không khỏi cau mày. Một lát sau, khi Bạch Khanh Thành đẩy cửa bước ra, Tiêu Dương đột nhiên ngẩng đầu:
- Đại tỷ, ta có một lời khuyên.
- Cái gì?
Bạch Khanh Thành dừng bước.
- Trái hung phải cát.
Tiêu Dương trịnh trọng nói ra bốn chữ.
Bạch Khanh Thành cân nhắc một chút, nhìn Tiêu Dương, sau đó gật đầu.
- Đại tỷ.
Quân Thiết Anh lên tiếng:
- Lo trước khỏi họa.
- Chị nhớ rồi.
Bạch Khanh Thành nói một câu, sau đó bước ra ngoài.
- Tiêu Dương, cất đồng tiền của anh đi.
Bạch Tố Tâm đứng lên, bước vào một gian phòng, lấy ra một bộ âu phục:
- Thử xem có vừa không.
Toàn bộ buổi trưa, Tiêu Dương ở lại nhà trọ Thu Tâm tiếp nhận đặc huấn của Bạch Tố Tâm. Trước là thử trang phục, sau là lễ nghi vũ hội, rồi đến quy củ, cuối cùng là vũ bộ cơ bản.
Tiêu Dương có năng lực tiếp thu rất nhanh. Thậm chí khi Bạch Tố Tâm mang đôi giày thật dày, chuẩn bị để Tiêu Dương giẫm lên, không nghĩ đến, từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc, Tiêu Dương không hề giẫm lên chân cô. Ngược lại, Bạch Tố Tâm bởi vì kinh ngạc vì biểu hiện của Tiêu Dương, không khỏi phân tâm, không cẩn thận giẫm vào chân hắn.
Năn giờ chiều.
Nhà trọ Thu Tâm, âm nhạc phát lên, hai thân ảnh quyện vào nhau nhảy múa. Người nam thì anh tuấn nhẹ nhàng, người nữ thì yểu điệu động lòng người. Kỹ thuật nhảy tiêu sái, hoàn toàn không giống như tạm thời hợp lại.
Quân Thiết Anh ngồi trên xe lăn, nhìn cảnh tượng trước mặt. Đợi đến khi âm nhạc dừng lại, không khỏi vỗ tay.
- Tiêu Dương, không nghĩ đến chỉ mất có buổi chiều, vũ đạo của anh đã không thua kém chị Tố Tâm rồi.
Tiêu Dương khiêm tốn nói:
- Đại tiểu thư quá khen rồi.
- Thời gian cũng không còn nhiều. Tiêu Dương, tranh thủ thay quần áo. Chúng ta chuẩn bị xuất phát.
Bạch Tố Tâm lau mồ hôi trên trán.
- Nhanh như vậy sao?
Tiêu Dương khẽ giật mình:
- Không phải vũ hội bắt đầu vào lúc 8h à?
- Đúng là 8h, nhưng chúng ta còn phải ra ngoài ăn cơm. Sau đó còn phải đưa Thiết Anh về trường. Cuối cùng còn đi làm tóc. Tôi lo là ba tiếng còn lại không đủ nữa là.
Bạch Tố Tâm nói.
Tiêu Dương cũng không dám chần chừ, rất nhanh thay bộ âu phục màu trắng mà Bạch Tố Tâm đã chọn. Với thân hình thon dài, Tiêu Dương mặc cái gì cũng hợp. Bộ âu phục này nghiễm nhiên biến hắn trở thành một bạch mã hoàng tử, anh tuấn suất khí.
- Tiêu Dương, tôi thật đúng là hoài nghi anh có phải xuất thân công tử của một đại gia tộc nào đó, tạm thời mất trí nhớ nên mới bị như vầy không.
Bạch Tố Tâm nhịn không được nói. Tục ngữ nói, có người mặc long bào vào cũng chưa chắc giống vua. Còn tên Hai lúa trước mắt, chỉ cần thay đổi trang phục trên người, hắn cũng có thể phát ra khí chất tương ứng, không có chỗ nào khiến người ta không được tự nhiên. Hơn nữa, năng lực học tập của hắn vô cùng kinh người, giống như đã từng tiếp xúc qua những lễ nghi này rồi.
Tiêu Dương có chút không khiêm tốn cười nói:
- Đúng rồi, Tố Tâm cô nương, địa điểm vũ hội tối nay là ở đâu?
- Vũ Phong Quán.