- Vũ Phong Quán?
Tiêu Dương khẽ giật mình.
Cái tên này hắn nghe qua không chỉ một lần. Hơn nữa, bây giờ hắn còn là quản lý của quán café Túy Vũ, cũng có thể nói là làm việc dưới trướng Vũ Phong Quán.
- Vì là mừng lễ kỷ niệm thành lập trường, ban lãnh đạo cũng chịu khó xuất máu ra.
Bạch Tố Tâm nói:
- Giá thuê phòng nhảy của Vũ Phong Quán rất đắt. Nhưng những trường học quý tộc tư nhân này cũng không thiếu tiền.
Tiêu Dương cũng không nói gì thêm. Hắn đối với Vũ Phong Quán ngược lại rất hiếu kỳ, trong đầu cũng có ý định đến đó tham quan một lần.
Ba người rời khỏi nhà trọ Thu Tâm, lái xe đến một quán cơm bình thường, sau đó Tiêu Dương lái xe chở Quân Thiết Anh về trường.
- Tiêu ca, anh mặc bộ đồ này đẹp mê người.
Vừa bước vào ký túc xá nữ, bên tai liền truyền đến tiếng kêu sợ hãi.
Tiêu Dương nhìn sang, lúc này, Lâm Tiểu Thảo đang ở trong phòng bảo vệ, nhìn Tiêu Dương nháy mắt ra hiệu.
Tiêu Dương im lặng:
- Lâm huynh, tại sao huynh lại ở đây?
- Tiêu ca, không phải anh đã nói đêm nay tôi trực ở đây sao?
Ánh mắt Lâm Tiểu Thảo sáng lập lòe.
Hóa ra là nắm chặt cơ hội đến sớm một chút.
Tiêu Dương đưa Quân Thiết Anh về phòng ngủ, quay người trở ra. Khi bắt gặp thần sắc mê say của Lâm Tiểu Thảo, trong đầu xẹt qua hình ảnh một người bụng cao bằng ngực, rồi nhớ đến một câu “đêm nay canh ba, không gặp không về”, Tiêu Dương thình lình nổi da gà, yên lặng cầu nguyện cho Lâm Tiểu Thảo, sau đó bước nhanh ra khỏi cổng trường.
Khi Tiêu Dương mở cửa xe bước vào, Bạch Tố Tâm đang nghịch một chiếc điện thoại màu đen. Thấy Tiêu Dương trở lại, tiện tay ném điện thoại cho hắn.
- Chuẩn bị cho anh nè. Để thuận tiện liên lạc với nhau. Bên trong có số điện thoại của tôi, đại tỷ, còn có số của Thiết Anh.
Bạch Tố Tâm nói:
- Đúng rồi, đây cũng không phải tặng không. Tiền mua điện thoại tôi sẽ trừ vào tiền lương của anh.
Tiêu Dương im lặng tiếp nhận điện thoại.
Khởi động xe, dựa vào Bạch Tố Tâm chỉ đường, hai người rất nhanh đến một tiệm uốn tóc tương đối cao cấp. Kiểu tóc của Tiêu Dương rất nhanh được cắt tỉa xong, đưa tới vô số ánh mắt.
- Đẹp trai.
- Rất đẹp trai.
Tiêu Dương làm bộ bình tĩnh, cầm một quyển tạp chí, qua một bên chờ Bạch Tố Tâm.
Ước chừng bảy giờ ba mươi, một đôi tuấn nam mỹ nữ sóng vai nhau bước ra.
Tối nay Bạch Tố Tâm mặc một bộ trang phục dạ hội màu đen qua gối. Cách ăn mặc rất bảo thủ, nhưng lại mang đến hơi hướng cổ điển.
- Biết đường đến Vũ Phong Quán không?
Bạch Tố Tâm lên tiếng.
Tiêu Dương suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Ban ngày đi xe bus, hắn có đi ngang qua Vũ Phong Quán. Với trí nhớ của Tiêu Dương, tất nhiên có thể nhớ được vị trí cụ thể.
Xe không nhanh không chậm chạy đến Vũ Phong Quán.
Buổi tối, đèn bên ngoài Vũ Phong Quán hiển thị khí thế rầm rộ, khiến không ít người đi đường phải dừng chân, ánh mắt hâm mộ nhìn vào bên trong. Đối với rất nhiều người mà nói, đến Vũ Phong Quán chính là một hành vi xa xỉ.
Chỉ khi nào cần thiết lắm, bọn họ mới có thể cam lòng vào bên trong tiêu xài một lần.
Nhìn từng chiếc xe lái vào, ánh mắt mọi người càng hiện lên sự hâm mộ.
Lúc này chiếc QQ màu đỏ cũng chạy đến. So với những chiếc xe khác, chiếc xe của Tiêu Dương thật bình thường. Nhưng khi hai người trong xe xuất hiện, ánh mắt mọi người liền mở to.
- Kim Đồng Ngọc Nữ.
- Đẹp trai quá.
- Không phải hai minh tinh nào đó chứ?
Bạch Tố Tâm tự nhiên kéo Tiêu Dương đến cửa chính Vũ Phong Quán.
- Thời gian cũng không còn nhiều.
Khi Bạch Tố Tâm gật đầu, bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên.
Bạch Tố Tâm móc điện thoại:
- Chị…
- Nhanh, bảo Tiêu Dương nghe máy.
Thanh âm Bạch Khanh Thành vô cùng dồn dập.
Nghe xong, Bạch Tố Tâm giật mình, vội vàng đưa điện thoại cho Tiêu Dương:
- Đại tỷ có việc tìm anh.
- Tìm tôi?
Tiêu Dương khẽ giật mình, tiếp nhận điện thoại.
- Tiêu Dương…
Đầu dây bên kia, Bạch Tố Tâm cố gắng đè thấp âm thanh nói mấy câu.
Sắc mặt Tiêu Dương đột biến:
- Đại tỷ, nàng cố gắng chống đỡ. Ta nhanh chóng đến ngay.
Lúc này, trong lòng Bạch Tố Tâm cũng dâng lên dự cảm bất thường:
- Tiêu Dương, làm sao vậy?
- Đại tỷ gặp nguy hiểm.
Tiêu Dương quay đầu, rất nhanh lao vào xe lái đi.
Qua một hồi lâu, tiếng chuông điện thoại của Bạch Tố Tâm vang lên.
- Tố Tâm cô nương, nàng vào trước đi. Ta sẽ vào sau.
Tiêu Dương vội vã cúp điện thoại, sau đó ánh mắt nhìn thẳng phía trước, trong đầu chỉ có một cái tên.
Cao ốc Lam Ấn.
Đây là một cao ốc bị bỏ hoang, bình thường ít có người đến.
Hôm nay, Bạch Khanh Thành nhận được một tin tức, 7h tối nay, đám người buôn lậu thuốc phiện sẽ tiến hành giao dịch ở đây.
Bạch Khanh Thành lập tức chạy về gặp đại đội trưởng đội hình sự, hơn nữa còn bố trí một kế hoạch đuổi bắt.
Nhưng vạn lần không nghĩ đến, kế hoạch lại xuất hiện một lỗ thủng trí mạng. Cảnh sát nằm vùng mà đội hình sự cài vào bị bại lộ, từ đó đối phương đã biết được kế hoạch của cảnh sát. Trước khi đội cảnh sát đến, vị cảnh sát nằm vùng đã bị thủ tiêu. Hơn nữa, còn tiến hành tập kích đội cảnh sát hình sự ở cao ốc Lam Ấn.
Bạch Khanh Thành liều chết yểm hộ một số cảnh sát hình sự chạy ra ngoài. Nhưng vẫn còn một số bị nhốt trong cao ốc Lam Ấn. Hơn nữa, đối phương còn bắt mười mấy thường dân làm con tin.
Bọn họ không lo lắng cảnh sát có tiếp viện. Tối nay mạo hiểm sống mái với cảnh sát, mục tiêu chỉ có một: Bạch Khanh Thành.
- Đội trưởng.
Tại một phòng chứa đồ lầu sáu cao ốc Lam Ấn.
Bạch Khanh Thành cắn răng, tay trái của cô đã bị thương, trước mắt chỉ dùng tạm một mảnh vải băng lại.
Bên cạnh cô là hai cảnh sát hình sự. Lúc này, tay người nào cũng nắm chặt khẩu súng, cảnh giác nhìn bên ngoài.
- Đội trưởng, còn có thể chống cự được nữa không?
- Tôi không sao.
Bạch Khanh Thành đè thấp âm thanh, trầm giọng nói:
- Cao ốc Lam Ấn rất lớn. Bọn chúng muốn tìm chúng ta cũng không dễ. Nhưng nếu chúng ta ở cùng một chỗ, mục tiêu sẽ rất lớn. Các người lui về phía sau đi.
- Đội trưởng, cô đang bị thương.
Một người nói:
- Nếu bây giờ chúng tôi rời đi…
- Đừng nói nhảm,
Bạch Khanh Thành lạnh lùng nói:
- Tay phải của tôi chưa bị thương, tôi còn có thể cầm súng. Khâu Chí Thành muốn mạng của tôi, không dễ như vậy đâu.
- Đội trưởng, cô và Khâu Chí Thành có ân oán, lần này để gã nắm được cơ hội, chắc chắn sẽ không buông tha cho cô. Nếu không, đêm nay cũng sẽ không có hành động điên cuồng như vậy. Một mình cô ở lại sẽ rất nguy hiểm.
- Ba người thì không nguy hiểm sao?
Bạch Khanh Thành nhướng mày, lạnh giọng nói:
- Bên ngoài đang có đội ngũ tiếp viện của chúng ta bao vây. Nhưng bởi vì mười người dân bị bắt làm con tin, không ai dám tự tin xông vào. Chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.
- Cái này…
- Nghe lệnh của tôi đi.
Ngữ khí Bạch Khanh Thành cường ngạnh hơn vài phần:
- Bây giờ các anh em chúng ta đang có bảy người. Súng của chúng ta tuyệt đối không thể đối bính với đối phương. Cho nên chúng ta phải xé chẵn ra lẻ, chia thành từng tốp nhỏ, phân tán kéo dài thời gian chờ cứu viện, hiểu chưa?
- Vâng.
- Hai người các người đi mau đi.
Bạch Khanh Thành trầm giọng nói:
- Nếu không, sẽ không còn kịp nữa đâu.
Hai người nhìn nhau:
- Đội trưởng, cô nhất định phải cẩn thận.
- Ừm.
Bạch Khanh Thành gật đầu:
- Tôi sẽ phát tín hiệu cứu viện, hoặc là hắn có thể cứu chúng ta.
Trong đầu Bạch Khanh Thành xẹt qua một thân ảnh.
Ấn tượng đầu tiên của cô với Tiêu Dương không tốt lắm. Hơn nữa, mâu thuẫn giữa hai người lại không ít. Nhưng trong thời khắc nguy hiểm nhất, trong đầu Bạch Khanh Thành lại xuất hiện hình ảnh Tiêu Dương. Mấy ngày qua, Bạch Khanh Thành cũng không bỏ qua sự chú ý đối với Tiêu Dương. Khi biết Tiêu Dương một đường đối chiến trăm người, ánh mắt Bạch Khanh Thành chỉ còn lại sự khiếp sợ.
Nếu như nói có người còn có thể cứu cô ra khỏi khốn cảnh, người đầu tiên mà Bạch Khanh Thành chọn chính là Tiêu Dương. Quan trọng hơn, trước khi cô xuất phát, Tiêu Dương đã nói với cô bốn chữ.
Trái hung phải cát.
Trước khi phát sinh chuyện, trong đầu Bạch Khanh Thành lại xẹt qua bốn chữ này của Tiêu Dương.
Cô liền hạ mệnh lệnh trốn sang bên phải.
Nhưng tình huống quá mức đột ngột, có mấy cảnh sát hình sự không kịp nghe mệnh lệnh của Bạch Khanh Thành, trốn sang bên trái, kết quả toàn bộ mất mạng.
Dù là như vậy, Bạch Khanh Thành đã bị thương ở vai trái.
- Ừm.
Bạch Khanh Thành đứng lên, động vết thương trên vai, cố nén sự đau đớn.
- Tiêu Dương sẽ đến không?
Bạch Khanh Thành thậm chí không nghĩ đến, khi cô lâm vào tuyệt cảnh, người cầu xin giúp đỡ đầu tiên lại là Tiêu Dương.
Bịch bịch.
Tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến.
Bạch Khanh Thành giật mình, thân ảnh vừa mới đứng lên vội ngồi xổm xuống. Nhưng vì ngồi xuống quá gấp, vết thương trên vai lại đau, không khỏi chúi sang bên cạnh.
Két.
Đụng phải một cái thùng giấy, phát ra tiếng vang rất nhỏ.
- Ai?
Lập tức có tiếng hét lớn.
Bạch Khanh Thành cắn răng, tay phải nắm chặt khẩu súng.
- Đi ra.
Lại là tiếng quát lạnh.
Trong tình huống nguy cấp, ánh mắt Bạch Khanh Thành lại càng trấn định, ngồi xổm xuống, dựa lưng vào vách tường, âm thầm đếm tiếng bước chân.
- Ba người.
Bạch Khanh Thành lặng yên đếm. Từ tiếng bước chân, cô nghe ra được có ba người đang chạy về phía bên này.
Tạch.
Cửa phòng mở ra.
Vèo vèo vèo.
Ba người mang kính râm, trong tay cầm khẩu súng vọt lên, họng súng chỉ vào bên trong.
Trong phòng trống trải, vô số rương hòm bày biện mất trật tự.
Bạch Khanh Thành đang ẩn núp sâu bên trong nhất, lưng dựa vào vách tường lạnh như băng, nhìn thoáng qua khẩu súng của mình.
- Ba người…nhưng chỉ còn lại hai viên đạn.