Tiếng còi cảnh sát vang lên chói tai.
Gió rét đảo quanh.
Bên ngoài cao ốc Lam Ấn.
Tại một nơi bị bỏ hoang từ lâu, ánh đèn không ngừng lập lòe. Không khí khẩn trương tràn ngập chung quanh.
- Nhanh lên.
- Nhanh.
Thanh âm dồn dập, bước chân dồn dập.
Vô số cảnh sát cầm súng trong tay bao vây toàn bộ tòa cao ốc.
- Báo cáo cảnh quan, hỏa lực trong tay đám người đó rất mạnh. Hơn nữa còn cẩn thận canh gác từng cửa vào cao ốc. Bọn chúng tuyên bố, chỉ cần có một cảnh sát bước vào, bọn chúng sẽ giết một người.
Một nhân viên cảnh sát bước đến.
Chỉ huy hiện trường là Phó trung đoàn trưởng, đại đội trưởng hình sự khu Dương Phổ, Dương Nham Điền.
Lúc này, lông mày Dương Nham Điền cau lại, nhìn cao ốc Lam Ấn đen như mực:
- Bên trong có bao nhiêu người?
- Nhân số đối phương thì không rõ. Nhưng con tin tổng cộng có mười sáu người. Nhân viên đội cảnh sát hình sự…
Ánh mắt người này hiện lên sự bi thương:
- Căn cứ vào số lượng cảnh sát hình sự đến đây, bốn người đã hy sinh, còn tám người vẫn còn bị nhốt bên trong, bao gồm đội trưởng Bạch Khanh Thành.
- Bạch Khanh Thành?
Sắc mặt Dương Nham Điền lại càng thay đổi.
- Nhanh, sau khi bố trí cảnh lực, gọi chuyên gia đàm phán đến đây. Còn nữa…
Dương Nham Điền nhìn thoáng qua kiến trúc hai bên:
- Thêm vài tay súng bắn tỉa mai phục hai bên.
- Nghe nói thủ lĩnh của đối phương là trùm buôn bán thuốc phiện Khâu Chí Thành. Thời gian trước, khi đội trưởng Bạch Khanh Thành chấp hành nhiệm vụ, đã từng tự tay đánh gục đại ca của Khâu Chí Thành. Lúc này, hành động điên cuồng của y, chỉ sợ là nhắm vào đội trưởng Bạch Khanh Thành.
Sắc mặt Dương Nham Điền càng thêm âm trầm:
- Bạch Khanh Thành tuyệt đối không được xảy ra chuyện. Mau tranh thủ thời gian bố trí, giải quyết sự việc nhanh chóng.
Lúc này, chung quanh đã có không ít người vây xem, hơn nữa còn nhao nhao nghị luận.
Nếu không còn cách nào xử lý thích đáng chuyện này, Dương Nham Điền tự biết kết quả của mình.
Nhưng muốn bảo đảm tính mạng an toàn cho mười sáu con tin, lại còn cứu được Bạch Khanh Thành, nói dễ như vậy sao?
Vào lúc này, lầu sáu cao ốc Lam Ấn.
Yên tĩnh đến cực điểm.
Ba đạo thân ảnh dừng bước, dường như đang lắng nghe động tĩnh.
Tòa cao ốc bị bỏ hoang không có đèn. Ngay cả cửa sổ cũng bị hư. Ánh trăng cứ thế mà chui vào bên trong, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng người.
Nhưng trong tay ba người có đèn pin. Ánh đèn xuyên thẳng qua, càng lúc càng đến gần vị trí của Bạch Khanh Thành.
Lúc này, lòng bàn tay Bạch Khanh Thành đã đổ đầy mồ hôi. Cơn đau ở vai trái cũng không còn.
Ba người, hai viên đạn, cô nên xử lý như thế nào?
Bạch Khanh Thành cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại. Trong tình huống trước mắt, cô đã không thể nào do dự được nữa.
Trầm ngâm hồi lâu, Bạch Khanh Thành nghiến răng, cẩn thận cởi áo khoác của mình ra.
Bịch bịch.
Tiếng bước chân rất nhỏ vọng đến. Đèn pin nhiều lần xẹt qua đỉnh đầu Bạch Khanh Thành.
Liều mạng.
Bạch Khanh Thành nhẹ nhàng đặt khẩu súng lên mặt đất, cầm áo khoác, ánh mắt xẹt qua một vòng tinh mang, trong thời gian ngắn quăng áo khoác ra ngoài cửa sổ bên cạnh.
Đoàng đoàng đoàng.
Trong khoảnh khắc, tiếng súng lập tức xé toang sự yên lặng của màn đêm.
Ba người đều là phản xạ có điều kiện, đem họng súng chỉ vào vị trí cửa sổ, ngọn lửa phun trào.
Bạch Khanh Thành như thiểm điện cầm khẩu súng lên, mãnh liệt bắn về phía trước.
Đoàng đoàng.
Hai tiếng súng vang lên.
Hai người cách Bạch Khanh Thành xa nhất liền gục xuống.
Người cuối cùng thấy tình thế không ổn, đang chuẩn bị giương súng, Bạch Khanh Thành lại bộc phát sức mạnh cường đại, duỗi mạnh cánh tay phải bắt được cánh tay kia, ra chân như gió, hung hăng quật ngã đối phương.
Oành.
Đầu gối nặng nề đập vào yết hầu của người này.
Công kích trí mạng.
Trong tình huống này, đối phương không chết thì là cô chết.
Bạch Khanh Thành hiểu rất rõ, càng không nương tay.
Hữu kinh vô hiểm đánh gục ba người.
Bạch Khanh Thành không dám có bất kỳ do dự, nhặt một khẩu súng trên mặt đất, nhảy qua cửa sổ, chạy thục mạng đến một nơi khác. Nơi Bạch Khanh Thành vừa mới thoát đi, mấy thân ảnh cầm súng bước nhanh vào, đèn pin chiếu xạ bốn phía.
- Khốn kiếp, để cho người trốn thoát rồi.
Một gã đàn ông trung niên râu ria thô kệch, ánh mắt tràn đầy âm lệ, lạnh lùng nhìn về phía cửa sổ:
- Tiện nhân Bạch Khanh Thành đã bị thương, ả ta tuyệt đối chạy không thoát đâu. Tiếp tục tìm cho tao. Lão tử không tin, con ả có thể thượng thiên độn địa.
Người này chính trùm buôn thuốc phiện Khâu Chí Thành.
Lần này đến Thượng Hải là có một số giao dịch quan trọng. Vì thế Khâu Chí Thành cũng đã có sự chuẩn bị lớn nhất, không nghĩ đến lại bị đội cảnh sát hình sự theo dõi. Trong một lần tập hợp, đại ca của gã đã chết trong tay Bạch Khanh Thành.
- Cảnh sát? Cảnh sát tính là gì chứ?
Ánh mắt Khâu Chí Thành hiện lên sự hung ác, cầm chặt khẩu súng trong tay:
- Đêm nay lão tử nhất định sẽ hành hạ con điếm này đến chết. Tao muốn nhìn xem, đám cảnh sát vô dụng kia có thể làm được gì.
- Mau tìm con tiện nhân kia.
Sau khi hạ mệnh lệnh, gã quay người rời khỏi. Hơn mười thân ảnh sau lưng gã liền nhảy qua cửa sổ.
Đoàng, đoàng, đoàng.
Trong cao ốc Lam Ấn, thỉnh thoảng lại vang lên từng tiếng súng.
Cảnh sát hình sự bên ngoài lại càng thêm lo lắng.
Dương Nham Điền đứng không vững, cứ cách một phút là gọi điện hỏi thăm tình huống.
- Chuyên gia đàm phán đến rồi, nhưng đối phương căn bản không để ý đến. Ngoại trừ tuyên bố ban đầu cứ một cảnh sát bước vào sẽ giết một con tin thì không còn nói gì nữa.
- Báo cáo trung đoàn trưởng, một thi thể cảnh sát bị ném từ lầu bảy xuống.
Nghe xong, tâm trạng Dương Nham Điền không khỏi trầm xuống.
Trước mặt chính là một đám ác quỷ, không thể dùng thủ đoạn bình thường để đối phó.
Trong tay bọn chúng có mười sáu con tin. Dương Nham Điền không dám phát động tấn công. Mười sáu tính mạng, ông ta không chịu trách nhiệm nổi.
Nhưng nếu không áp dụng biện pháp gì, bên trong vẫn còn một số cảnh sát, còn có Bạch Khanh Thành, chỉ sợ …toàn bộ sẽ hy sinh.
- Làm sao bây giờ?
Dương Nham Điền không ngừng lẩm bẩm.
Két.
Thanh âm thắng xe chói tai vang lên.
- Đứng lại.
- Cậu không thể vào trong.
Chiếc QQ trực tiếp vọt vào, rất nhanh bị cảnh sát ngăn lại.
Dương Nham Điền nhìn sang, một chàng thanh niên gương mặt lạnh lùng bước xuống xe, ánh mắt lạnh như băng quét qua rất nhiều cảnh sát, cuối cùng nhìn Dương Nham Điền, trầm giọng hỏi:
- Vì sao lại không tấn công?
Dương Nham Điền cau mày:
- Cậu là ai?
- Bằng hữu của Bạch Khanh Thành.
Tiêu Dương lập tức trả lời.
Nghe xong, Dương Nham Điền giật mình, trong đầu xẹt qua tư liệu của Bạch Khanh Thành, nhìn Tiêu Dương, cười khổ:
- Không phải chúng tôi không muốn tấn công. Nhưng đối phương bắt mười sáu con tin, chúng tôi còn phải quan tâm đến an nguy của dân chúng nữa.
- Thế thì các người không quan tâm đến tính mạng của Bạch Khanh Thành?
Tiêu Dương lạnh giọng nói.
Lúc này, khí thế phát ra từ người Tiêu Dương khiến cho Dương Nham Điền có cảm giác hít thở không thông.
- Chúng tôi đều đang dốc hết sức để nghĩ cách cứu viện. Chỉ là…
Dương Nham Điền cau mày:
- Bây giờ không còn biện pháp nào để đến gần cao ốc mà không bị đối phương phát hiện.
Nghe vậy, thần sắc Tiêu Dương triệt để trầm xuống, giương mắt quét qua bố cục tòa cao ốc vài lần, trầm ngâm hồi lâu liền quyết đoán lên tiếng:
- Ta có một biện pháp, nhưng cần sự phối hợp của ngài.
- Nói mau.
Dương Nham Điền vội vàng nói.
- Thứ nhất, tắt hết toàn bộ đèn chung quanh tòa cao ốc, kể cả đèn xe cảnh sát.
Dương Nham Điền khẽ giật mình, nửa ngày sau liền gật đầu:
- Không thành vấn đề.
- Thứ hai.
Tiêu Dương nhìn Dương Nham Điền.
- Cho ta mượn súng và đạn. Nhiều lên.
- Không được.
Dương Nham Điền lập tức lắc đầu.
- Đắc tội.
Giờ phút này, Tiêu Dương căn bản không có tâm tư nói nhảm với Dương Nham Điền, đột nhiên ra tay như gió, chộp lấy khẩu súng bên hông Dương Nham Điền, hơn nửa còn chỉa vào đầu ông ta.
- Cậu muốn làm gì?
- Đừng nhúc nhích.
Chung quanh vang lên từng tiếng xôn xao.
……….
…………
Cao ốc Lam Ấn.
Lầu bảy, lầu tám.
Bạch Khanh Thành cảm giác cơ thể của mình càng lúc càng mệt mỏi. Sau mấy lần đánh nhau, càng thêm hao phí thể lực của cô. Nhưng cô không dám có chút ngừng lại, dần dần chạy lên lầu chín.
Rồi đi đến sân thượng.
Tiếng bước chân sau lưng càng lúc càng gần. Tần suất nổ súng bên này của Bạch Khanh Thành cũng khá nhiều. Cho nên đã thu hút không ít tiếng bước chân truy kích.
Chạy nhanh trên hành lang, bỗng nhiên tầm mắt có chút lờ mờ.
Ngọn đèn chung quanh đã bị tắt toàn bộ.
Không gian lâm vào bóng đêm.
Đoàng đoàng.
Tiếng súng lại vang vọng.
Thân ảnh Bạch Khanh Thành dán chặt vào vách tường.
Tích tích…
Âm báo tin nhắn điện thoại.
Bạch Khanh Thành giật mình, rất nhanh lấy ra điện thoại. Bên trên có hai chữ “sân thượng”.
Dãy số rất lạ.
- Là ai?
Bạch Khanh Thành cắn răng, kéo lê bước chân nặng nề chạy đến bậc thang lên sân thượng.
Cô đã không còn đường lui.
Bất kể là ai đã nhắn tin, cô cũng chỉ còn một con đường lên sân thượng.
Bịch bịch bịch.
Bước chân dồn dập.
- Bị khóa mất rồi.
Sắc mặt Bạch Khanh Thành đột biến.
Do dự, Bạch Khanh Thành dứt khoát bắn vào khóa sắt.
Đoàng.
Tiếng súng vang lên không khác nào tuyên bố một tin tức với kẻ địch.
Cô đang ở trên sân thượng.
Vết thương trên vai trái cũng đã vỡ ra, máu không ngừng chảy xuống.
Lại tiếp tục kéo lê bước chân nặng nề.
Trên sân thượng, một mảnh trống trải.
Bạch Khanh Thành cố gắng chạy về phía trước.
Dốc sức liều mạng chạy trốn.
Phía trước đen kịt.
Đầu óc Bạch Khanh Thành trống rỗng, dường như đắm chìm trong một giấc mơ thời thiếu nữ.
Trong lúc cô gặp nguy hiểm, một bạch mã hoàng tử sẽ từ trên trời giáng xuống.
Tối nay sẽ có vương tử cưỡi ngựa trắng đến sao?
Bạch Khanh Thành cảm giác tầm mắt của mình càng lúc càng nặng. Lúc này, tiếng bước chân hỗn loạn sau lưng lại rất nhanh truyền đến.