Mộng Nhi họ Đan.
Cô nhẹ nhàng tựa vào hành lang, nhìn thân ảnh đối diện đang đọc sách.
Thanh âm nhỏ đến mức chỉ có mình cô nghe thấy.
- Cho dù Quân gia có bỏ con, cũng sẽ không tùy ý để người ta làm nhục.
Khóe miệng Đan Mộng Nhi vểnh lên:
- Cũng tốt, cứ để cho Tôn gia thăm dò, xem mức độ xem trọng đối với đứa con đã bị bỏ rơi như thế nào.
Ngay chính Tôn Thiến Thiến cũng không biết tâm tư đứa bạn thân của mình, cũng không biết Lão Liễu đại thần trong giới tiểu thuyết đã từng nói một câu, “Phòng hỏa phòng đạo phòng khuê mật”.
Tôn Thiến Thiến không có phòng.
Tôn Thiến Thiến đi thẳng lên lầu bốn. Lúc này, cuối hành lang lầu bốn, sương khói tràn ngập, năm sáu người hoặc đang dựa vào lan can, hoặc đứng bình thường, tay kẹp điếu thuốc, tiếng cười to vang lên không ngừng.
Tiếng bước chân của Tôn Thiến Thiến khiến mọi người chú ý, ghé mắt nhìn sang, đứng thẳng dậy.
- Tắt thuốc lá đi.
Tôn Thiến Thiến cau mày.
Mọi người dứt khoát bắn tàn thuốc trong tay đi.
Sau khi khói thuốc tan hết, khuôn mặt đám người kia liền lộ ra. Người cầm đầu chính là Trương Mông bị Tô Tiểu San đánh cho sưng mặt, bên cạnh là đám bạn cùng phòng.
- Thiến Thiến, em tìm anh?
Trương Mông có chút kinh ngạc, đồng thời cũng có chút vui mừng.
Từ trước đến nay chỉ có y mặt dày dây dưa với nữ thần, chưa bao giờ có chuyện nữ thần đến tìm y. Lúc này, Trương Mông quả thật có một loại cảm giác hạnh phúc từ trên trời giáng xuống.
- Trương Mông.
Tôn Thiến Thiến nói với Trương Mông:
- Thay tôi làm một chuyện.
- Chuyện gì?
Trương Mông không chút do dự, đứng dậy.
Đây là lần đầu tiên nữ thần nhờ việc, Trương Mông tất nhiên muốn nắm lấy cơ hội này.
- Bắt một người.
- Tiêu Dương?
Trương Mông thốt ra, ánh mắt hiện lên hận ý. Mấy ngày nay, danh tiếng Tiêu Dương nổi như cồn, y không tìm được cơ hội hạ thủ.
- Không phải.
- Vậy là ai?
- Quân Thiết Anh.
Nghe xong, ánh mắt Trương Mông không khỏi chấn động, có chút không xác định:
- Quân Thiết Anh?
- Đúng vậy, là cô ta.
Cặp mắt Tôn Thiến Thiến giống như dao găm, sau đó đem chuyện mình cần Trương Mông làm tóm tắt qua một lần.
Sắc mặt Trương Mông hiện lên sự do dự.
Cũng không phải nói Trương Mông là chính nhân quân tử, khinh thường chuyện đối phó với phụ nữ. Nhưng bây giờ đi đối phó với Quân Thiết Anh là bạn học, thứ nhất, chọc giận nữ ma đầu Tô Tiểu San, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Thứ hai, Quân Thiết Anh là thủ khoa kỳ thi vừa rồi của Thượng Hải. Nếu y làm khó dễ Quân Thiết Anh, bị trường học truy cứu, khó tránh khỏi chuyện bị xử phạt.
- Như thế nào? Anh không muốn?
Sắc mặt Tôn Thiến Thiến trầm xuống vài phần.
- Cái này…
Trương Mông vẫn do dự.
Tôn Thiến Thiến nhìn Trương Mông, ánh mắt hiện lên sự xem thường, nghiêm mặt nói:
- Anh yên tâm đi, chuyện của trường tôi sẽ xử lý thích đáng, tuyệt đối sẽ không để các người chịu phạt.
- Còn nữa…
Tôn Thiến Thiến mỉm cười, hiện ra cặp má lúm đồng tiền:
- Chỉ cần anh hoàn thành việc này, tôi sẽ nhận lời mời đi xem phim với anh.
Ánh mắt Trương Mông sáng lên.
Không thể không nói, chiến thuật công tâm của Tôn Thiến Thiến vẫn rất thành công. Trước hứa hẹn giải trừ nỗi lo của Trương Mông, sau đó ném ra ngoài một cơ hội khiến Trương Mông khó có thể cự tuyệt.
- Được.
Trương Mông nóng đầu lên, liền đồng ý.
- Tôi chờ ở đây.
Tôn Thiến Thiến quay người rời khỏi.
Trương Mông quay sang nói với đám bạn bên cạnh:
- Các huynh đệ, hạnh phúc cả đời của lão tử ký thác toàn bộ lên mọi người.
- Hahha, chuyện đại sự của Mông lão cũng là chuyện của anh em.
Khi đám người Trương Mông cất bước xuống lầu, Tôn Thiến Thiến từ một góc khác đi ra, nhìn theo bóng lưng đám người Trương Mông, gương mặt hiện lên sự kiêu căng:
- Công cụ còn có giác ngộ của công cụ. Đáng tiếc, anh ngay cả công cụ cũng không bằng.
……….
………..
Phòng trực ban cổng bảo vệ.
- Tiêu Dương, anh nhớ kỹ chưa?
Bạch Khanh Thành mở miệng nói.
- Cái này…
Tiêu Dương sờ đầu:
- Đại tỷ, nàng cảm thấy ta có thể đảm nhiệm sao?
- Nếu như việc này hoàn thành…
Bạch Khanh Thành nhìn lướt qua Tiêu Dương:
- Tôi sẽ không truy cứu việc anh xâm phạm tôi.
Tiêu Dương phẫn uất. Tuy là ta nhìn ngực của nàng, làm rơi máu mũi xuống ngực nàng, nhưng người tổn thất chân chính là bổn trạng nguyên mà?
Nhưng thanh âm phản kháng chỉ có thể hò hét trong lòng.
- Nàng có mấy phần nắm chắc xác định hung thủ tiềm phục bên trong bảo vệ cổng Phục Đại?
Tiêu Dương trầm ngâm hồi lâu, sau đó hỏi lại một câu.
- Trực giác.
……
Tiêu Dương đứng lên:
- Hôm nay cảnh sát thẩm vấn rầm rộ như vậy, không sợ đánh rắn động cỏ sao?
- Khi cần thiết, phải cắt cỏ. Chỉ có đánh rắn động cỏ, mới có thể khiến con rắn chạy ra.
Bạch Khanh Thành đứng lên, lạnh lùng nhìn ra bên ngoài, đạm mạc nói:
- Không áp dụng một số thủ đoạn cần thiết, có đôi khi sẽ rất khó tìm ra hung thủ.
Tiêu Dương mỉm cười, quay người mở cửa bước ra ngoài.
- Đúng rồi, người hợp tác của ta khi nào đến?
Tiêu Dương quay người lại hỏi.
- Rất nhanh sẽ gặp thôi.
Bạch Khanh Thành trả lời đơn giản:
- Người đó đã sớm ở Phục Đại, tất sẽ liên lạc với anh.
Tiêu Dương gật đầu, lại nhịn không được hỏi thêm một câu:
- Đại tỷ, nếu ta hiệp trợ mọi người phá án thành công, có phải sẽ…thưởng ngân lượng không?
……..
Bạch Khanh Thành cố gắng kềm chế lại:
- Chỉ cần thuận lợi phá án, sẽ tặng thưởng cho anh.
Lúc này Tiêu Dương mới thỏa mãn rời khỏi.
Bạch Khanh Thành liếc mắt nhìn Tiêu Dương, hừ thêm một tiếng rồi ngồi xuống, trầm ngâm hồi lâu, lông mày cau chặt:
- Năm ngày ba mạng người. Đồng phục bảo vệ cổng. Những cái này có liên quan đến vụ án kia không? Hy vọng chú Lan và Tiêu Dương có thể nhanh chóng điều tra ra được dấu vết.
Bạch Khanh Thành có trực giác, nếu người kia hợp tác với Tiêu Dương, nhất định sẽ thành công phá án.
Sau khi Tiêu Dương bước ra khỏi phòng trực ban, liền nhìn thời gian, sau đó quay người đi ra ngoài trường học.
Hắn biết Quân Thiết Anh không thích náo nhiệt, nên dứt khoát mua một phần cơm về cho cô.
Lúc này, Quân Thiết Anh đang yên tĩnh ở trong phòng đọc sách.
- Ai ui, tôi còn tưởng ai chăm học như vậy, thì ra là bạn học Quân Thiết Anh.
Một thanh âm bén nhọn đột ngột vang lên bên tai Quân Thiết Anh.
Nghe xong, Quân Thiết Anh không khỏi cau mày nhìn lại.
Có vài thân ảnh đang chặn ngoài cửa, còn người lên tiếng chính là Trương Mông.
- Là anh?
Quân Thiết Anh cũng nhận ra Trương Mông.
Đám người Trương Mông cất bước đến bên cạnh Quân Thiết Anh, cách không đến một mét.
Bốp.
Trương Mông đột ngột thò tay, đoạt quyển sách trong tay Quân Thiết Anh.
- Anh muốn làm gì?
Quân Thiết Anh cau mày, nhìn chằm chằm vào Trương Mông.
Trương Mông mỉm cười, nhìn thoáng qua bìa quyển sách:
- Lịch sử Đại Mạch? Hahah, thật không hổ là thủ khoa. Thời gian người khác ăn cơm, còn mình thì học tập.
Lông mày Quân Thiết Anh lại càng cau chặt hơn. Cô nghĩ không ra tại sao Trương Mông lại xông tới làm khó dễ cô.
Bịch.
Quyển sách lịch sử dày cộm bị Trương Mông ném xuống đất, giẫm đôi giày lên, đồng thời mỉm cười:
- Chẳng có chút ý tứ gì cả. Giày có chút bẩn, mượn sách của cô lau một chút.
- Anh…
Sắc mặt Quân Thiết Anh trở nên tái nhợt, trợn mắt nhìn chằm chằm Trương Mông.
- Mông ca, giày của em cũng có chút bẩn, làm sao bây giờ?
Lúc này, Bố Bắc Câu đứng bên cạnh lên tiếng.
- Bắc Câu, cậu không nhìn thấy có tấm vải sao?
Có người mở miệng.
Ánh mắt mọi người rơi xuống tấm chăn lông phủ trên hai chân Quân Thiết Anh, gương mặt trêu tức.
- Chậc chậc, đúng là không tệ.
Bố Bắc Câu tiến lên một bước.
Gương mặt Quân Thiết Anh triệt để trắng bệch, chuyển động xe lăn lui về sau vài bước.
Nhưng đám người Bố Bắc Câu cứ như diều hâu đùa giỡn gà con.
- Các người…không được đến đây.
Quân Thiết Anh kêu lên. Cô chưa từng nghĩ mình lại rơi vào khốn cảnh như vậy. Tiêu Dương đã bị gọi đi, Quân Thiết Anh một lần nữa cảm nhận được sự bàng hoàng, bất lực.
- Thiết Anh tiểu thư, tôi chẳng qua chỉ muốn mượn tấm chăn lông lau giày mà thôi. Chẳng lẽ cô lại hẹp hòi như thế?
Sắc mặt Quân Thiết Anh trắng bệnh, nhưng ánh mắt lại bình tĩnh khiến người ta phải sợ, chăm chú nhìn gương mặt của đám người trước mắt, khiến đám người Trương Mông giật mình, không tự chủ được mà dừng bước.
- Bất kể là ai bảo các người đến, các người cũng nên rời khỏi đây.
Giọng nói Quân Thiết Anh hiện lên sự phẫn nộ.
Trương Mông ngây người, nhưng sau đó ánh mắt liền hiện lên sự hung ác, cười lạnh:
- Thiết Anh tiểu thư, nếu cô đã nhỏ mọn như vậy, cũng đừng trách anh em chúng tôi đoạt nó.
- Các người dám…
Quân Thiết Anh không ngừng chuyển động xe lăn lui về phía sau.
Bịch.
Chiếc xe lăn đụng vào vách tường.
Không thể lui được nữa.
- Mông ca, anh đừng quên, cô ta là kẻ liệt. Cô ta dùng tấm vải này để che giấu sự tàn phế của mình, đương nhiên không có khả năng cho người khác mượn.
Có người lên tiếng.
- Vải che đậy?
Trương Mông nhìn chiếc chăn lông màu trắng phủ trên hai chân Quân Thiết Anh, cười lạnh:
- Chẳng lẽ ngồi xe lăn còn chưa đủ chứng minh mình tàn phế? Còn phải dùng tấm vải này để che đậy làm gì?
Quân Thiết Anh nghe mấy lời nói chói tai, sắc mặt vô lực, hai tay vô thức nắm chặt chiếc chăn lông.
- Cô ta đã không muốn cho mượn, nhưng tôi thì lại muốn.
Bố Bắc Câu cười ha hả, cất bước tiến lên, một tay cầm chiếc chăn lông, dùng sức kéo một phát.
- Buông tay.
Thấy Quân Thiết Anh cắn môi, giữ chặt chiếc chăn lông, Bố Bắc Câu lập tức hét lớn một tiếng.
Thoáng cầm cự được một chút.
- Haha, Bắc Câu, khí lực của cậu còn thua cả đàn bà à?
Lập tức có người trêu tức.
- Mẹ nó.
Bố Bắc Câu xì một tiếng khinh miệt, mạnh mẽ kéo.
Sức mạnh khổng lồ khiến cho Quân Thiết Anh không kịp phản ứng, hai tay đau nhói. Chiếc chăn lông màu trắng rơi vào tay Bố Bắc Câu. Cùng lúc đó, cơ thể Quân Thiết Anh bị sức mạnh này kéo về phía trước, vội vàng dùng tay nắm lấy chiếc bàn bên cạnh.
Vèo.
Cảnh tượng này rơi vào cặp mắt của một người vừa mới bước vào cửa.
Đồng tử trợn to.
Bên tai, một tiếng cười trào phúng vang lên.
- Chậc chậc, tấm vải che này đúng là không tệ.
Hai tay Quân Thiết Anh đau rát, ánh mắt phủ một lớp sương, dùng sức cố nén khóc. Khi nhìn thấy thân ảnh ngoài cửa, lập tức ngốc trệ.
Bịch bịch bịch.
Tiếng bước chân như tiếng trống trận dội vào lòng cô.
Tiêu Dương nhẹ nhàng đặt cái túi sang một bên, thần sắc bình tĩnh, chẳng khác nào khối băng vạn năm, không chút huyết sắc. Lúc này, đám người Trương Mông cũng đã nhìn thấy Tiêu Dương, lập tức tránh sang một bên, ánh mắt tràn đầy địch ý.
Tiêu Dương bước qua, vươn hai tay, ôn hòa cầm lấy hai bàn tay trắng xanh của Quân Thiết Anh, đỡ cô ngồi vào xe lăn.
Quân Thiết Anh cắn chặt môi, đang muốn lên tiếng.
- Đừng nói.
Tiêu Dương ra hiệu cô đừng lên tiếng.
Từ từ xoay người lại, ánh mắt bình thản như gương, rơi vào tấm chăn lông đang bị Bố Bắc Câu giẫm lên.
Đã xuất hiện mấy dấu chân màu xám.
Không khí yên tĩnh đến đáng sợ.
Tiêu Dương đạm mạc lên tiếng.
- Hoặc là dùng máu nhuộm đỏ, hoặc…dùng miệng liếm sạch.