Tiêu Dương thốt ra, lập tức phát hiện sự không ổn.
Ta tưởng rằng phía trước.
Ở phía trước thì có thể bóp sao?
Một hàn khí bức người lập tức đánh úp lại. Tiêu Dương cảm giác có một quyền phong đập tới mặt mình.
Vèo.
Tiêu Dương nhanh chóng vọt dậy, nhảy xuống đất. Khi thân ảnh còn chưa đứng vững, thanh âm tức giận của Bạch Khanh Thành đã vang lên.
-Lão nương muốn giết ngươi.
Triệt để nổi bão rồi.
Cho dù không kềm lòng được mà bóp ở đằng sau, nhưng lại còn có ý bóp ở đằng trước.
Lúc này, Bạch Khanh Thành đúng là có ý định một tay bóp nát một quả trứng, sau đó một cước bá đạo đá nát quả trứng còn lại.
Hô.
Một quyền của Bạch Khanh Thành như cuồng phong oanh kích đến.
Tiêu Dương thấy tình huống không ổn, vội vàng nghiêng người.
Không ngờ, Bạch Khanh Thành dường như sớm biết hắn sẽ trốn tránh, chỉ trong chớp mắt, đùi phải như côn ảnh rất nhanh đá lên.
-Ôi.
Tiêu Dương kinh hãi.
Mồ hôi lạnh xông ra đằng sau. Một cước này, quả thật rất bá đạo.
Vèo.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tiêu Dương vươn hai tay, nhanh như thiểm điện, bắt được chân phải của Bạch Khanh Thành, mạnh mẽ nhấc lên.
Bạch Khanh Thành quýnh lên, nhưng thân ảnh không tự chủ được mà bị kéo đến gần Tiêu Dương.
Chỉ trong một khắc này, Bạch Khanh Thành một chân đứng thẳng, quyền ảnh chém ra, nhưng vẫn bị Tiêu Dương kềm lại.
Hai thân ảnh dựa vào nhau quá sát, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
-Thả tôi ra.
Bạch Khanh Thành vừa gấp vừa giận.
Cô ngàn vạn lần không nghĩ đến, với thân thủ của mình, vậy mà không có nửa điểm phản kháng trước người này. Một khí tức dương cương phả vào trong mặt, khuôn mặt lãnh diễm của Bạch Khanh Thành đột nhiên ửng đỏ, nhưng lập tức bị lửa giận thay thế.
-Đại tỷ, cái này…cái này hoàn toàn là hiểu lầm.
Tiêu Dương vội mở miệng giải thích, vô thức cúi đầu xuống.
Trong khoảng khắc, ánh mắt liền ngốc trệ,
Bạch Khanh Thành mặc chiếc áo ngủ màu lam nhạt rộng thùng thình. Để tiện mát xa, bên trong không mặc áo lót. Mặc dù cổ áo ngủ rất cao, nhưng khoảng cách gần như vậy, còn Tiêu Dương thì cúi quá thấp đầu, ánh mắt trực tiếp xuyên qua khe hở rơi vào bên trong.
Một khe rãnh thâm bất khả trắc, bộ ngực sữa phấn nộn bóng loáng đang rung rung theo nhịp hô hấp kịch liệt của Bạch Khanh Thành, giống như con sóng phập phồng, chỉ một thoáng liền phát ra lực hấp dẫn vô cùng.
Phụt.
Một dòng máu tươi từ mũi Tiêu Dương trào ra, rơi xuống thành ngực Bạch Khanh Thành.
Lúc này, thời gian giống như ngừng lại.
Ánh mắt Bạch Khanh Thành mở lớn, không tưởng tượng nổi nhìn thẳng vào Tiêu Dương. Còn Tiêu Dương thì ngây người, vô thức thả chân Bạch Khanh Thành ra.
Thật lâu.
-A.
Một tiếng kêu sợ hãi kinh thiên động địa, giống như muốn xốc toàn bộ nóc nhà lên.
Một thân ảnh mở cửa nhảy vọt ra ngoài, đồng thời đóng cửa phòng rầm một tiếng.
Hai cô gái ngoài phòng khách giật nảy mình, nhìn qua, liền nhìn thấy Tiêu Dương đang chật vật vọt ra. Quân Thiết Anh không khỏi vội vàng hỏi:
-Tiêu Dương, vì sao đại tỷ lại hét lớn như vậy?
Tiêu Dương cố trấn định:
-Chữa xong rồi. Kích động, đúng, chính là kích động.
-Tại sao mũi của anh lại bị chảy máu?
Bạch Tố Tâm nghi hoặc nhìn Tiêu Dương.
-Ta…
Tiêu Dương đang muốn lên tiếng, bên tai đã truyền đến thanh âm hận ý ngập trời của Bạch Khanh Thành:
-Tiêu Dương, lão nương muốn giết ngươi.
Chỗ thị phi này tuyệt đối không thể ở được nữa. Tiêu Dương nhanh chân xông ra ngoài cửa, đồng thời quay đầu ném lại một câu.
-Ta thật có việc gấp phải đi trước. Thiết Anh, ngày mai ta đến đón nàng.
Tiêu Dương nhanh như chớp chạy ra khỏi nhà trọ Thu Tâm.
Trong phòng khách, hai cô gái nhìn nhau, trăm mối vẫn không cách giải.
Tiêu Dương không phải xoa bóp cho đại tỷ sao? Cho dù không thành công cũng không thể có kết quả như vậy được chứ? Hai cô gái cho rằng, máu chảy ra từ mũi của Tiêu Dương, chỉ sợ là do Bạch Khanh Thành ban tặng. Trên thực tế đúng là như vậy, nhưng hình thức khác nhau thôi.
Nhưng không phải Tiêu Dương vừa mới nói bệnh của đại tỷ đã chữa xong rồi sao?
Trong lúc hai cô gái đang nghi hoặc, Bạch Khanh Thành nộ khí phóng ra. Lúc này cô đã đổi một chiếc áo ngủ khác, lửa giận không giảm, ánh mắt quét qua phòng khách:
-Hắn đi rồi sao?
-Đại tỷ, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Quân Thiết Anh nhịn không được mà hỏi dò.
Khuôn mặt Bạch Khanh Thành lãnh diễm đột nhiên ửng đỏ khó có được.
Mối thù giữa cô và Tiêu Dương xem như đã kết.
Nhưng, đối với hai đứa em gái, cô không thể nói rằng vừa mới bị một gã đàn ông dâm loạn, sau đó đánh không lại hắn, cuối cùng…
Bạch Khanh Thành đương nhiên có thể hiểu tại sao Tiêu Dương lại chảy máu mũi.
Chuyện sỉ nhục như vậy, cô không thể nói nên lời.
Nói tóm lại, cô vừa bị sờ vừa bị nhìn. Đại thù này, Bạch Khanh Thành nhất định phải báo.
-Hừ, lão nương ngược lại muốn nhìn xem hắn có thể trốn bao lâu.
Khuôn mặt Bạch Khanh Thành tràn đầy sát khí.
-Chị, bệnh của chị như thế nào rồi?
Bạch Tố Tâm thình lình hỏi.
Nghe xong, Bạch Khanh Thành liền sững sờ.
Vấn đề đau bụng kinh thì lúc này chưa thể biết được nó đã được chữa trị tốt hay chưa. Nhưng…
Bạch Khanh Thành thò tay sờ về phía dưới xương sườn của mình, sau khi tìm đúng vị trí, nhẹ nhàng nhấn xuống.
Lúc này, lửa giận trên gương mặt Bạch Khanh Thành biến mất không ít, nhịn không được, ngạc nhiên nói:
-Không có việc gì rồi.
Bình thường đè xuống như vậy sẽ có cảm giác hơi tê, nhưng bây giờ lại không cảm nhận được điều gì bất thường.
-Thật không có việc gì sao?
Hai cô gái vui vẻ hỏi.
Ánh mắt Bạch Tố Tâm mở to thêm vài phần:
-Đúng là nhìn không ra, y thuật của Tiêu Dương lại cao minh như vậy.
-Không cho phép nhắc đến người này.
Bạch Khanh Thành bước thẳng vào nhà tắm. Người bị dính máu mũi người khác phun ra, Bạch Khanh Thành không tắm rửa, toàn thân cảm thấy không được tự nhiên.
Ầm.
Cửa phòng tắm đóng cái rầm.
Bạch Tố Tâm và Quân Thiết Anh nhìn nhau.
-Đại tỷ, đến tháng rồi sao?
Bạch Tố Tâm nghĩ nghĩ một chút rồi nói:
-Chắc không phải đâu. Không phải Tiêu Dương nói ba ngày nữa mới đến à?
………
………..
Chiếc QQ màu đỏ bon bon trên đường.
Hai tay Tiêu Dương nắm chặt tay lái, nghĩ lại mà có chút sợ. Tuy Bạch Khanh Thành đánh không lại hắn, nhưng thân phận của Bạch Khanh Thành khiến hắn kiêng kỵ không thôi. Kiếp trước bị ngự lâm quân đuổi giết, Tiêu Dương đối với người của quan phủ sinh ra cảm giác chỉ muốn đứng xa mà nhìn.
Huống chi, hảo nam không cùng nữ đấu. Nàng ấy còn là biểu tỷ của Quân Thiết Anh.
Tiêu Dương an ủi bản thân một phen, trong đầu nhịn không được lại hiện lên cảnh tượng hương diễm vừa rồi, lập tức hô hấp dồn dập:
-Tĩnh tâm, tĩnh tâm.
Tiêu Dương không ngừng vuốt ngực của mình.
Bây giờ đã là xế chiều, Tiêu Dương cũng không vội trở về Phục Đại, ngược lại lái chiếc QQ đi khắp nơi. Cũng may mà không có cảnh sát giao thông. Nếu không, lái xe không có CMND, lại không có bằng lái, Tiêu Dương chỉ sợ tránh không được kết quả bị câu về đồn. Chưa cần trải qua mấy vòng tra khảo gì cả, hắn đã rơi vào trong ma trảo của Bạch Khanh Thành.
Gần hoàng hôn, Tiêu Dương đậu xe bên đường, đi vào một tiệm mỳ lấp đầy bao tử.
Khi đi ra, bên đường có không ít ánh mắt hả hê nhìn Tiêu Dương, khiến hắn kỳ quái không thôi.
Hắn bước đến bên cạnh chiếc xe.
-Ai lại không văn minh như vậy, tùy tiện ném rác ngoài đường?
Tiêu Dương tiện tay cầm hóa đơn phạt đậu xe không đúng quy định, nhìn cũng không thèm nhìn, tiện tay ném xuống đất, sau đó mở cửa xe, nhanh chóng khởi động, giống như không có việc gì rời khỏi.
Người chung quanh đều trợn mắt há mồm.
Nhịn không được mà cảm khái:
-Anh bạn này đúng là cường hãn.
Họ không biết, Tiêu Dương thật sự không biết hóa đơn phạt là gì.
Bị người dán giấy phạt trên xe không chút ảnh hưởng đến tâm trạng của Tiêu Dương.
Sắc trời đã có chút nhạt, chiếc QQ màu đỏ quẹo một khúc cua, trực tiếp đi thẳng đến Phục Đại. Càng đi gần đến cổng trường Phục Đại, đám người tụ tập chung quanh ngày càng nhiều. Điều khiến cho Tiêu Dương cảm thấy kỳ quái chính là, đám người đều tập trung hai bên, chỉ có một mình hắn là chạy xe.
Phía trước, một loạt xe sang trọng xếp thành một hàng, cộng thêm một đám người tốp năm tốp ba đứng bên cạnh. Mỗi một lái xe cũng mặc âu phục thống nhất màu đen, ngăn cản đường đi của Tiêu Dương.
-Tại sao lại nhiều xe như vậy nhỉ?
Tiêu Dương cau mày, nhướng mắt nhìn đoàn xe phía trước. Một thanh niên mặc âu phục màu trắng đứng im, đưa lưng về phía Tiêu Dương, khoanh tay nhìn thẳng vào cổng trường Phục Đại.
-Đón người?
Tiêu Dương lập tức nghĩ đến khả năng này, nhếch miệng:
-Đón người có cần phô trương như vậy không? Ta thấy cố ý làm ra vẻ thì có.
Tiêu Dương xem thường. Nếu không phải vì phép lịch sự, hắn hận không thể nhấn còi, thúc giục bọn họ nhường đường.
Tiêu Dương chú ý đến, trên đường này cũng không còn xe nào khác. Tất cả đều tránh sang hai bên. Hiển nhiên, tất cả đều kiêng kỵ đám người áo đen kia. Đương nhiên, có thể điều được nhiều xe sang như vậy, địa vị có thể nhỏ sao?
Tầm mắt mọi người nhìn về phía cổng trường, thỉnh thoảng liếc nhìn người đàn ông mặc âu phục.
-Chuyện gì xảy ra vậy?
Tiêu Dương cau mày. Lúc này, đám người bỗng nhiên vang lên thanh âm xôn xao. Tiêu Dương tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của những người này đều bắn ra hào quang nóng bỏng.
Theo tầm mắt của mọi người, Tiêu Dương cũng nhìn sang.
Đồng tử lập tức co lại, vô thức trợn to hơn vài phần.
Ngay cửa ra vào Phục Đại, một dáng người uyển chuyển vô cùng xuất hiện.
Áo lưới màu xanh nhạt, da trắng nõn nà, trán mịn mày ngài, uyển chuyển như du long, khuôn mặt lạnh lùng phảng phất một luồng khí tức không màng khói lửa nhân gian. Con ngươi cơ trí nhìn thẳng phía trước. Một khắc này, ngay cả ánh sáng cũng tập trung hết lên người cô gái.
Sự xuất hiện của cô khiến cho từng ngọn cây cọng cỏ đều trở nên ảm đạm.
-Bắc phương hữu giai nhân, tuyệt thế nhi độc lập. Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc.
Tiêu Dương cảm thán một câu, ánh mắt liếc qua cô gái xinh đẹp không gì sánh bằng. Một cái nhăn mày của cô, nhất cử nhất động đều mang theo khí phách động lòng người.
-Là sinh viên? Không giống…
Tiêu Dương cau mày. Hắn cảm nhận được khí tức vương giả toát ra từ người cô gái.
-Kinh thế giai nhân, phong hoa tuyệt đại.
Tiêu Dương lại cảm thán:
-Tặng câu thơ này cho nàng ấy, quả thật không quá đáng chút nào.