Một khắc Quân Thiết Anh xuất hiện tại phòng ngủ, trong lòng Tôn Thiến Thiến đã xuất hiện sự đố kỵ.
Một cái tát của Tiêu Dương đã khiến cho sự đố kỵ của Tôn Thiến Thiến biến thành hận ý.
Thậm chí không tiếc vận dụng sức mạnh gia tộc, để huấn luyện viên giáo huấn và làm khó dễ hai người. Không nghĩ tới, kết quả người bại chính là cô, còn đối phương thì bình yên vô sự.
Đây không thể nghi ngờ chính là bỏ thêm một mồi lửa.
Tôn Thiến Thiến chưa từng gặp phải thất bại như vậy.
Vừa rồi nhìn thấy hai người, lửa giận trong lòng Tôn Thiến Thiến lại dâng lên, ngữ khí hùng hổ dọa người, thậm chí dưới sự ám chỉ của Mộng Nhi, đưa ra lời thách đấu trong bữa tiệc tối.
Cô không phải cũng là thiếu nữ thiên tài sao? Nhưng cũng chính Quân Thiết Anh đã làm tan vỡ ánh hào quang của cô trước mặt bạn bè.
Tôn Thiến Thiến nhìn chằm chằm vào Quân Thiết Anh.
Xem ai có thể làm kíp nổ toàn trường?
Tôn Thiến Thiến rất tự tin.
Trong suy nghĩ của cô, nếu cô có thể trình diễn tài nghệ mà một Quân Thiết Anh bị liệt không thể sánh bằng trên sân khấu, chẳng khác nào giáng cho Tiêu Dương một cái tát thật mạnh.
Đối mặt với sự hùng hổ dọa người của Tôn Thiến Thiến, thần sắc vốn đạm mạc của Quân Thiết Anh liền trầm xuống, ánh mắt ẩn chứa sự tức giận.
-Tạm thời tha cho ngươi ở đây.
Lúc này, Tiêu Dương đứng đằng sau Quân Thiết Anh lên tiếng, nhìn chằm chằm Tôn Thiến Thiến:
-Tránh ra.
Bịch bịch.
Tôn Thiến Thiến vô thức lui về sau hai bước. Hành vi bạo lực của Tiêu Dương ngày hôm qua đã tạo thành một bóng ma trong lòng Tôn Thiến Thiến. Nhưng sau đó, khóe miệng hiện lên độ cong khinh miệt, nhìn Quân Thiết Anh hỏi:
-Có dám một lần hay không?
Hai tay Quân Thiết Anh nắm chặt thành xe lăn, tỉnh táo nói:
-Với một điều kiện.
-Nói.
Tôn Thiến Thiến hỏi.
-Nếu như cô thua, sau này hãy biến mất trước mặt tôi và Tiêu Dương.
Nghe xong, Tôn Thiến Thiến liền nheo mắt lại, hàn quang chợt lóe.
-Một lời đã định.
Tôn Thiến Thiến dứt lời, trực tiếp kéo Mộng Nhi vào trong thang máy trước. Cửa thang máy lập tức đóng lại. Hàn quang trong mắt Tôn Thiến Thiến dần biến thành sự trêu tức và khinh miệt.
Sau khi thân ảnh hai người kia biến mất, hô hấp Quân Thiết Anh mới dần khôi phục lại, nhàn nhạt nói:
-Tôi đã quá xúc động rồi.
-Cũng không phải.
Tiêu Dương hớn hở nói:
-Quân tử nhất định phải cãi lại. Tiểu nhân nhất định sẽ bị bẽ mặt. Nói sau, có thể may mắn nhìn đại tiểu thư biểu diễn trên đài, đây chính là vinh hạnh của tại hạ.
Quân Thiết Anh im lặng không nói.
-Đây là lần đầu của nàng?
Tiêu Dương đột nhiên lên tiếng.
Quân Thiết Anh run lên, nhẹ gật đầu.
Hai người im lặng hồi lâu. Tiêu Dương nhìn đèn thang máy xuống đến số 3, nhịn không được nhếch miệng:
-Vậy mà cũng để cho người đó đi xuống trước. Nhưng có lẽ thang máy này sẽ bị hư.
Tiêu Dương cười.
Một lát sau, nụ cười liền cứng ngắc, ánh mắt nhìn chăm chú vào đèn thang máy. Nó vẫn dừng lại ở lầu ba.
Một phút, ba phút, năm phút.
Không chút động tĩnh.
-Mỏ quạ đen.
Quân Thiết Anh lẳng lặng quay sang nhìn Tiêu Dương, không khỏi cười khẽ, sau đó khôi phục lại thần sắc bình thường:
-Chúng ta đi thang máy bên kia.
Hai người từ phòng học thẳng xuống Đồ Thư Quán.
Khi bước vào Đồ Thư Quán, Tiêu Dương cố ý nhìn những sinh viên đang làm việc, nhưng không nhìn thấy Lăng Ngư Nhạn.
Trong thư viện yên tĩnh, thời gian nhẹ nhàng trôi qua, cho đến khi di động trên người Quân Thiết Anh vang lên.
Sau khi nhận điện thoại, Quân Thiết Anh nhìn Tiêu Dương đang dùng tốc độ xe lửa xem sách, thần sắc liền co lại. Cô vốn cho rằng Tiêu Dương chăm chỉ hiếu học nên mới đến Đồ Thư Quán đọc sách, không nghĩ đến tên này không phải đọc mà là nuốt sách, chẳng khác nào nuốt quả táo.
-Chị Tố Tâm gọi điện thoại đến, nói đại tỷ đã công tác trở về, bảo chúng ta về nhà một chút.
Tiêu Dương gật đầu. Hắn đúng là có chút hiếu kỳ đối với Bạch đại tỷ làm nha sai này.
-Trở về phòng ngủ trước, tôi muốn mang theo ít đồ.
Quân Thiết Anh nói.
Ở dãy lầu ký túc A, điều khiến cho Tiêu Dương ngoài ý muốn chính là, ở cửa phòng bảo vệ, một thân ảnh đang ngồi trên ghế, cúi đầu viết tư liệu.
Dường như cảm nhận được có người đến, cô gái ngẩng đầu lên. Thấy Tiêu Dương đang đẩy Quân Thiết Anh vào ký túc xá, khuôn mặt liền mỉm cười, nhẹ gật đầu.
-Lăng cô nương?
Tiêu Dương kinh ngạc nhìn Lăng Ngư Nhạn.
-Nàng chính là nhân viên quản lý ký túc mà nhà trường an bài đến?
Lăng Ngư Nhạn gật đầu:
-Ngoại trừ làm thêm ở Đồ Thư Quán, tôi còn có một công việc ngoài giờ khác, chính là nhân viên quản lý ký túc xá nữ.
Lăng Ngư Nhạn đứng dậy, bước đến trước mặt Quân Thiết Anh:
-Tôi tên Lăng Ngư Nhạn.
-Nàng ấy tên Quân Thiết Anh.
Tiêu Dương mỉm cười. Biết rõ người làm chung công việc với mình là Lăng Ngư Nhạn, tâm trạng của hắn vui biết bao nhiêu.
Hai cô gái đồng thời liếc nhìn Tiêu Dương, cũng không lên tiếng.
……..
………..
Một chiếc xe QQ màu đỏ chạy ra khỏi cổng trường Phục Đại, hướng đến nhà trọ Thu Tâm.
Trong xe vang lên một bản nhạc du dương.
Sau khi Quân Thiết Anh nhận điện thoại, trâm ngâm một hồi rồi nói.
-Sáng ngày mai chúng ta đi thăm Tô lão sư.
Người gọi điện thoại cho Quân Thiết Anh lúc này là lớp trưởng tạm thời Dương Hoàn Nghị, tất nhiên là nói chuyện đi thăm Tô Tiểu San lão sư. Quân Thiết Anh uyển chuyển từ chối, sau đó đưa ra quyết định này.
-Không thành vấn đề.
Tiêu Dương nhìn thẳng phía trước, nhịn không được hỏi dò:
-Đúng rồi, vị đại tỷ nha sai của nàng bình thường làm công việc gì vậy?
Lúc trước Tiêu Dương bị rất nhiều cao thủ đại nội đuổi giết đến cùng đường mạt lộ, trong lòng vẫn có chút kiêng kỵ với quan phủ.
-Nha sai?
Quân Thiết Anh bật cười:
-Là cảnh sát. Đại tỷ là thành viên của đội cảnh sát Hình sự khu Dương Phổ.
Tiêu Dương đột nhiên có một dự cảm bất hảo.
Gần một giờ sau, chiếc xe từ từ lái vào nhà trọ Thu Tâm.
Tiêu Dương lấy ra chiếc xe lăn, ôm Quân Thiết Anh ngồi lên.
Sau đó đi thang máy lên lầu ba, nhấn chuông cửa.
Một lát sau, cánh cửa mở ra.
Một mái tóc đen rủ xuống vai, mắt phượng mày ngài, đôi môi đỏ như cánh hoa hồng, tràn đầy mị lực, khiến cho người ta kềm lòng không được muốn hung hăng cắn một cái.
Trên người cô gái mặc chiếc áo ngủ màu trắng xanh, cao hơn gối năm phân, lộ ra phần da thịt bóng loáng như bò sữa bên dưới. Chiếc áo ngủ rộng thùng thình không che được dáng người nóng bỏng của cô. Ngực to eo nhỏ cùng với bờ mông ưu mỹ.
Một cô gái không cần trang điểm quá nhiều cũng có thể làm chao đảo vô số đàn ông.
Ngay cả ánh mắt Tiêu đại gia cũng sáng lên.
-Thiết Anh, vào đi.
Bạch Tố Tâm mỉm cười với Quân Thiết Anh, không thèm để ý đến Tiêu Dương.
Đối với vấn đề mà Tiêu Dương đã hỏi trước khi rời đi, Bạch Tố Tâm vẫn canh cánh trong lòng.
-Khi nào thì đại tỷ về?
Quân Thiết Anh nhẹ giọng hỏi.
-Chị ấy…
Bạch Tố Tâm vừa bước vào nhà bếp, vừa trả lời:
-Nghe nói tạm thời có nhiệm vụ khác, đoán chừng đến giờ cơm tối mới trở về được.
Thanh âm của Bạch Tố Tâm vang lên từ nhà bếp:
-Mau mang thức ăn ra ngoài đi.
-Đến đây, đến đây.
Tiêu thư đồng lập tức vọt vào trong bếp.
Khi ăn cơm, Bạch Tố Tâm vô ý hữu ý hỏi chuyện ở trường. Đối với việc Tôn Thiến Thiến nhiều lần gây khó dễ, Quân Thiết Anh cũng không nói nhiều, chỉ mỉm cười nói một số chuyện hôm khai giảng. Đương nhiên, còn “trách cứ” sự kiện bạo lực của Tiêu Dương.
Bạch Tố Tâm kinh hãi nhìn hắn, sau đó khuôn mặt hiện lên vài phần nghiền ngẫm:
-Tiêu Dương, thật nhìn không ra anh biết đánh đấm đấy.
-Khen nhầm thôi.
Tiêu Dương bị Bạch Tố Tâm nhìn chằm chằm đến sởn cả gai ốc. Hắn liên tục khoát tay, miễn cưỡng cười nói:
-Chỉ là thừa dịp bất ngờ đánh lén thành công mà thôi.
Bạch Tố Tâm nhìn Tiêu Dương, trong lòng thầm nghĩ, khó trách Cao…không dám hành động thiếu suy nghĩ.
-Chị Tố Tâm, khả năng địa vị của Đại đội trưởng Hạ Thiếu Uy không nhỏ.
Quân Thiết Anh lo lắng nói.
Bạch Tố Tâm hiểu được ý tứ của Quân Thiết Anh, không cho là đúng, khoát tay nói:
-Yên tâm đi, anh ta không dám làm gì nữa đâu.
Ăn xong cơm trưa, hai chị em ngồi trên ghế salon nói chuyện phiếm. Tiêu Dương thành thật ngồi một bên xem phim, thỉnh thoảng liếc nhìn sang bên cạnh vài lần.
Bạch Tố Tâm ngồi trên ghế salon, cơ thể dán sát vào ghế, bộ ngực nhô cao tùy thời có thể làm bung cúc áo. Tiêu Dương đúng là lo lắng về vấn đề này, thỉnh thoảng nhìn sang. Đương nhiên, hắn lo là trong nháy mắt cúc áo bị đứt hắn không nhìn thấy kịp.
Ở nhà, Bạch Tố Tâm không chú ý đến việc ăn mặc. Cặp giò trắng nõn đặt trên ghế mang theo một mị lực khác thường, phong tình vạn chủng, như thế nào cũng không nhận ra Bạch Tố Tâm lão sư thần sắc lãnh đạm khi mặc đồng phục đi làm.
Khi hai cô gái trò chuyện vui vẻ, Bạch Tố Tâm cúi người lấy một quyển album dưới bàn trà. Trong nháy mắt, một khe rãnh phong tình khiến Tiêu Dương suýt xịt máu mũi, vội vàng quay đầu lại, làm bộ như không có chuyện gì mà xem tivi.
Trong quyển album tất nhiên lưu lại rất nhiều chuyện. Tiếng cười của hai cô gái thỉnh thoảng vang lên bên tai Tiêu Dương.
-Xem này, thời gian trước đại tỷ trao quyền cho cấp dưới, được phân đến tổ truy quét tệ nạn, phiền muộn biết bao nhiêu.
Bạch Tố Tâm cười đến ngực rung lên.
-Tảo hoàng? (Truy quét tệ nạn)
Tiêu Dương thình lình rùng mình một cái, nhịn không được hỏi:
-Có thể cho ta xem một chút được không?
Hai cô gái ngây người. Bạch Tố Tâm cũng không suy nghĩ nhiều, tiện tay đưa quyển album cho Tiêu Dương.
Tiêu Dương nhận lấy, lập tức kêu lên, đứng bật dậy.
Trong đầu nhớ đến cảnh tượng đêm hôm đó.
Một cô gái mặc đồng phục màu trắng bạc, dáng người có lồi có lõm, mắt phượng mâu tinh, ánh mắt mang theo hào quang tinh ranh mà khôn khéo.
Là nàng ta?
Tiêu Dương cảm giác giống như nằm mơ, tim không tự chủ được đập bình bịch.
-Tiêu Dương, làm sao vậy?
Quân Thiết Anh khó hiểu hỏi.
Lúc này, điện thoại của Bạch Tố Tâm vang lên.
Bạch Tố Tâm nhìn thoáng qua:
-Là đại tỷ.
Vèo.
Bạch Tố Tâm vừa mới nhấn nút nghe, trước mắt liền lóe lên một thân ảnh, điện thoại lập tức xuất hiện trong tay Tiêu Dương, khiến cô ngẩn cả người.
Tiêu Dương mỉm cười nói:
-Đại tỷ, là ta? A, ta là Tiêu Dương. Đúng đúng, là ta. Đại tỷ, ta muốn hỏi nàng một vấn đề.
-Nói.
Một thanh âm linh hoạt vang lên.
-Nếu như, ta chỉ nói ví dụ thôi nhé.
Tiêu Dương cảm giác trong lòng bàn tay của mình bắt đầu đổ mồ hôi:
-Khi nàng chấp hành tảo hoàng, mục tiêu mà nàng không coi vào đâu đào thoát, khi nàng bắt được hắn một lần nữa, nàng sẽ xử lý như thế nào?
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau đó thanh âm vang vọng.
-Lão nương sẽ bóp nát một quả trứng của hắn.
Tiêu Dương giật mình, toàn thân lạnh run, thăm dò lần nữa:
-Còn một quả thì sao?
-Một cước bá đạo.