Đinh đinh đinh!
Lúc này, Tô Thắng Kỷ giống như hoàn toàn đắm chìm vào ý cảnh của một bản thư pháp.
Bên tai liền truyền đến tiếng trống trận.
Tư thế hào hùng, hùng binh ngàn vạn, khí nuốt vạn dặm như hổ.
Thậm chí còn mang theo khí tức điểm binh lừng lẫy, lại tựa hồ ẩn chứa “túy ngọa sa trường quân mạc tiếu”.
Đồng tử mở thật lớn, chăm chú nhìn vào từng chữ, Tô Thắng Kỷ vô thức không để ý đến ý tứ biểu đạt bên ngoài, mà hoàn toàn nhập tâm vào ý cảnh trong đó.
Thời gian dần trôi, Tô Thắng Kỷ ngốc trệ như tảng đá, một lát sau liền giật mình tỉnh lại.
Ông vô thức đưa tay sờ soạng gương mặt của mình, cảm giác nóng tay. Tiểu tử kia vừa rồi còn bảo ông chỉ giáo?
Tô Thắng Kỷ không tự chủ được, cười khổ:
-Tiểu tử này đúng là làm bẽ mặt không chút lưu tình mà.
Thư pháp bên trên tờ giấy kiểm điểm, luận bút lực, ý cảnh, Tô Thắng Kỷ đều cam bái hạ phong.
Nhưng, tuy nói là bị đánh vào mặt, ánh mắt Tô Thắng Kỷ vẫn hiện lên chút vui mừng:
-Không nghĩ đến Phục Đại lại che giấu một thiên tài thư pháp như vậy. Chỉ trong lĩnh vực thư pháp sau này, chàng thanh niên kia tuyệt đối sẽ độc lĩnh.
Tô Thắng Kỷ cảm giác ông không hề khuếch đại Tiêu Dương. Ông là đứng trên góc độ của một Hội trưởng Hiệp hội Thư pháp Thượng Hải mà nghĩ đến vấn đề này.
-Đây tuyệt đối là một hạt giống tuyệt hảo.
Thần sắc kinh hỉ của Tô Thắng Kỷ giống như một tông sư võ học gặp được một kỳ tài có thiên phú học võ.
Giống như nhặt được chí bảo.
Cẩn thận cất cuộn giấy kiểm điểm, trong đầu Tô Thắng Kỷ nghĩ đến một chuyện khác, liền cầm điện thoại trên bàn, thở dài nói:
-Hy vọng lão tam có thể vượt qua cửa ải khó khăn lần này.
Dứt lời, Tô Thắng Kỷ cau mày đứng dậy bước ra ngoài.
………..
Mỗi một tòa lầu dạy học đều có bậc thang lên xuống. Tuy địa điểm họp là lầu năm, nhưng Tiêu Dương đẩy Quân Thiết Anh đi lên cũng không phí quá nhiều sức lực. Đứng trước cầu thang, Tiêu Dương hai tay nhấc chiếc xe lăn của Quân Thiết Anh lên, đi vài bước lại nhẹ nhàng buông xuống.
-Tiêu Dương, xem ra khí lực của anh rất mạnh.
Quân Thiết Anh nhìn Tiêu Dương, đầu óc lập tức nhớ đến tình huống hắn độc chiến mấy vị huấn luyện viên ngày hôm qua, không khỏi bĩu môi. Khi chị Tố Tâm phỏng vấn hắn, những vấn đề mà hắn nói đều là trong quy trong củ, cái gì là giảng đạo lý. Từ hôm qua đến bây giờ, cô ngược lại chưa từng thấy hắn nói đạo lý lần nào, toàn trực tiếp dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề.
-Quá khen, quá khen.
Được đại tiểu thư tán dương, Tiêu thư đồng hận không thể mang Quân Thiết Anh từ lầu một trực tiếp đặt lên lầu năm. Nhưng vì tránh cho người bên ngoài nhìn hắn như nhìn quái vật, Tiêu Dương thành thật đứng trước thang máy nhấn lầu năm.
-Bạn học Thiết Anh.
Trong lúc hai người chờ thang máy, một giọng nói quen thuộc vang lên.
Tiêu Dương quay lại, thần sắc lập tức cảnh giác.
Gọi thú lại đến.
Phó Dịch Phong mỉm cười bước đến. Bên cạnh ông còn có một lão sư thân hình cao lớn. Nếu có Lâm Tiểu Thảo ở đây, tất sẽ cung kính chào hỏi: “Cao Vạn Đằng lão sư”.
-Phó lão sư.
Quân Thiết Anh cũng xoay người lại.
Ánh mắt Phó Dịch Phong liếc nhìn Tiêu Dương bên cạnh, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên một cái, sau đó khôi phục lại thần sắc tự nhiên, mỉm cười nói:
-Thiết Anh, em chuẩn bị đi họp lớp sao? Giáo viên chủ nhiệm Tô Tiểu San tạm thời có chút việc không thể đến được. Buổi họp của các em sẽ do thầy thay Tô lão sư chủ trì.
-Tô lão sư có việc?
Quân Thiết Anh khẽ giật mình, mắt nhìn Tiêu Dương. Lông mày Tiêu Dương không khỏi nhướng lên. Hai người tất nhiên nhớ đến cuộc điện thoại của Tô Tiểu San ngày hôm qua.
Không kịp ngẫm nghĩ, Phó Dịch Phong mở miệng nói:
-Đúng rồi, thầy xin giới thiệu, vị này là tổ trưởng tổ thể dục trường Phục Đại chúng ta, Cao…
Khụ khụ. Cao Vạn Đằng lập tức ho nhẹ hai tiếng.
-Cao lão sư.
Phó Dịch Phong lập tức hiểu ý, cố nén sự buồn cười, vội đổi giọng.
-Xin chào Cao lão sư.
-Lão Cao, vị này chính là thủ khoa kỳ thi tốt nghiệp trung học Thượng Hải, Quân Thiết Anh.
Phó Dịch Phong chờ mong thần sắc kinh ngạc của Cao Vạn Đằng.
Cao Vạn Đằng cũng rất phối hợp, khuôn mặt kinh ngạc:
-Em là thiếu nữ thiên tài Quân Thiết Anh?
Đồng thời, ánh mắt của Cao Vạn Đằng cũng liếc nhìn sang Tiêu Dương bên cạnh cô:
-Vị này chính là Hội trưởng bảo mình điều tra?
Bạch Tố Tâm tìm Cao Vạn Đằng hỗ trợ, tất nhiên cũng đã nói qua tình huống của Quân Thiết Anh.
Quân Thiết Anh cười khẽ, thần sắc cũng không có quá nhiều biến đổi.
Cửa thang máy mở ra, Tiêu Dương đẩy Quân Thiết Anh đi vào, hai người kia cũng bước vào theo.
Cao Vạn Đằng thẳng đến văn phòng của mình, còn Phó Dịch Phong thì mang hai người Quân Thiết Anh đến phòng học.
Phó Dịch Phong xuất hiện kéo theo sự xôn xao của không ít người. Đồng thời, sau khi biết được Tô Tiểu San có việc gấp, tất cả đều biểu hiện sự quan tâm và chú ý. Tất nhiên, mặc dù chỉ có ba tháng ngắn ngủi, nhưng Tô Tiểu San đã có được địa vị rất nặng trong mắt tân sinh viên lớp 3 khoa Lịch sử.
Thậm chí, có người còn đưa ra ý kiến, sau khi cuộc họp kết thúc, tranh thủ thời gian đến thăm Tô lão sư.
Phó Dịch Phong chủ trì cuộc họp đâu vào đấy, ngôn ngữ ngắn gọn, ý tứ biểu đạt rõ ràng.
Cũng hết cách rồi. Phó Dịch Phong cảm giác ánh mắt của thư đồng Tiêu Dương ngồi ở cuối phòng học mang theo vài phần khiêu khích mà nhìn ông. Ông không dám có nửa điểm phạm sai lầm. Nếu không, lại bị mắng “mất mặt” lần nữa.
Phó Dịch Phong vắt hết óc cũng nghĩ không thông. Vì sao tiểu tử này lại nhìn ông chằm chằm, giống như có cừu hận mấy đời với ông vậy?
-Việc cuối cùng.
Gai nhọn không ngừng xuất hiện sau lưng Phó Dịch Phong, nhưng ông vẫn cố nén, trầm giọng nói:
-Bởi vì Tô lão sư tạm thời có việc, cô ấy nhờ thầy nhắn lại, do lớp trưởng tạm thời trong thời gian huấn luyện sự kiện phụ trách công việc. Em nào là lớp trưởng tạm thời?
-Phó lão sư, là em.
Một nam sinh lông mày như song kiếm, mũi cao, khuôn mặt cương nghị đứng lên, thanh âm có vài phần trầm ổn, phong thái như đại tướng, hoàn toàn có khí chất ổn trọng hơn các bạn cùng lứa.
-Em là lớp trưởng tạm thời, Dương Hoàn Nghị.
Phó Dịch Phong nhẹ gật đầu:
-Chuyện này tin rằng mọi người cũng đã có tâm lý chuẩn bị. Bữa tiệc tối chào đón tân sinh viên sẽ được tổ chức vào tối thứ hai. Thời gian có chút gấp gáp, cho nên phải trong ba ngày ít nhất báo được một tiết mục. Trải qua xem xét, khi đó sẽ quyết định tiết mục tham gia bữa tiệc tối. Các em, đây chính là một cơ hội để các em thi triển tài năng của mình. Hy vọng tất cả mọi người đều biết nắm bắt cơ hội lần này, mở ra một cuộc sống hoa mỹ của các em ở giảng đường đại học.
Lời nói vừa dứt, không ít sinh viên cảm thấy kích động, nhưng đồng thời cũng có người do dự, có người thở dài, tự than mình không tài…
Đây là tình huống cực kỳ bình thường.
-Bạn học Dương Hoàn Nghị.
Phó Dịch Phong gọi:
-Em phải trong một ngày lựa chọn các tiết mục mà các bạn chuẩn bị. Trong khoa quy định mỗi một lớp tối đa phải có năm tiết mục báo lên. Nếu như vượt quá năm tiết mục, các em tự mình xử lý.
-Không thành vấn đề.
Dương Hoàn Nghị lên tiếng, thần sắc cương nghị nói:
-Em cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn.
Phó Dịch Phong gật đầu, tuyên bố cuộc họp kết thúc, rồi cất bước rời khỏi.
Đám sinh viên trong phòng học nhao nhao, châu đầu ghé tai, thảo luận bữa tiệc tối chào đón tân sinh viên và tình huống của Tô lão sư.
Một lát sau, Dương Hoàn Nghị bước lên bục giảng, ho nhẹ hai tiếng, khoát tay nói:
-Mọi người yên lặng một chút.
Phòng học rất nhanh yên tĩnh trở lại.
Lớp trưởng tạm thời Dương Hoàn Nghị trong mắt các sinh viên cũng không tệ lắm. Nếu phải chọn lại lớp trưởng chính thức, Dương Hoàn Nghị chính là ứng cử viên nặng ký nhất.
-Có hai chuyện.
Dương Hoàn Nghị lên tiếng:
-Thứ nhất, về bữa tiệc chào đón tân sinh viên, mọi người nhất thời sẽ chưa đưa ra được kết quả. Cho nên, tối nay tôi sẽ đến từng phòng ngủ của các bạn để hỏi. Khi đó các bạn hãy đưa ra đáp án cho tôi. Bên phía ký túc xá nữ, do bạn học Ngô Hồng Đồng phụ trách thu thập các tiết mục.
Một nữ sinh ngồi hàng thứ nhất khẽ gật đầu.
-Chuyện thứ hai.
Dương Hoàn Nghị nói tiếp:
-Phó giáo sư nói Tô lão sư tạm thời có việc gấp. Vừa rồi tôi cũng đã gọi điện thoại cho Tô lão sư, biết người nhà của cô ấy nằm viện. Bây giờ Tô lão sư đang ở bệnh viện chăm sóc người nhà của mình. Trải qua cuộc thảo luận nhỏ vừa nãy, chúng tôi quyết địnnh tổ chức một số các bạn sinh viên đến thăm Tô lão sư.
Dương Hoàn Nghị nói thêm vài chuyện nhỏ nữa rồi tuyên bố giải tán.
Tiêu Dương đẩy Quân Thiết Anh ra hành lang.
Quân Thiết Anh không muốn tham gia náo nhiệt.
-Đến Đồ Thư Quán đi.
Quân Thiết Anh nhẹ giọng nói.
-Được.
Cũng hợp ý Tiêu Dương.
Hai người chậm rãi bước đến thang máy. Lúc này, ở một góc hành lang khác cũng đang có hai thân ảnh đi tới.
Tiêu Dương nhận ra hai thân ảnh cao gầy, không khỏi cau mày.
-Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Trong lúc Quân Thiết Anh đang nghi hoặc những lời nói của Tiêu Dương, hai người vừa vặn đi đến chỗ rẽ, hai thân ảnh kia cũng đồng thời đi đến.
Bốn người xuất hiện tại cửa thang máy.
-Là các người?
Ánh mắt Tôn Thiến Thiến liền hiện lên hận ý, chẳng khác nào đao sắc lướt qua.
-Đúng vậy, thật là trùng hợp.
Tiêu Dương mỉm cười, thuận tay nhấn số 1 trên cửa thang máy, rồi im lặng chờ thang máy đến.
Cừu nhân gặp mặt, mắt đỏ bừng.
Tôn Thiến Thiến cười lạnh lướt qua Tiêu Dương, sau đó nhìn Quân Thiết Anh, ánh mắt lại càng xem thường.
-A, đây không phải là thiếu nữ thiên tài Quân Thiết Anh sao?
Lúc này, Mộng Nhi bên cạnh Tôn Thiến Thiến đột nhiên lên tiếng:
-Xem ra các người cũng vừa họp lớp xong, không biết các người đã chuẩn bị tiết mục nào trong bữa tiệc chào đón tân sinh viên chưa? Với tư cách là thiếu nữ thiên tài, không phải một chút tài nghệ cũng không có chứ?
Lời nói vừa dứt, thần sắc Quân Thiết Anh liền trầm xuống một phần.
Nhưng ánh mắt Tôn Thiến Thiến lại sáng ngời, lộ ra sự trêu tức:
-Theo tôi thấy, chỉ có tài nghệ song toàn mới có thể xứng danh thiếu nữ thiên tài.
Lúc này cửa thang máy mở ra.
-Tiêu Dương, chúng ta đi.
Quân Thiết Anh nhàn nhạt nói, cũng không đáp trả hai cô gái.
Trong lúc Tiêu Dương đang chuẩn bị đẩy Quân Thiết Anh vào trong thang máy, ánh mắt Tôn Thiến Thiến hiện lên sự tàn khốc, một tay duỗi ra, ngăn cản trước mặt Quân Thiết Anh.
-Cô muốn gì?
Thanh âm Quân Thiết Anh đạm mạc, ánh mắt ẩn chứa vẻ giận dữ.
-Như thế nào?
Tôn Thiến Thiến cười lạnh:
-Tôi muốn cho tất cả mọi người nhìn xem, ai mới thật sự là thiếu nữ thiên tài. Cô có dám tiếp nhận khiêu chiến của tôi hay không?
Quân Thiết Anh cau mày.
Tôn Thiến Thiến nói tiếp:
-Có dám khiêu chiến với tôi không? Dùng sân khấu bữa tiệc đón người mới, xem ai có thể làm kíp nổ toàn trường?