Nghe xong, Quân Thiết Anh cảm thấy ngạc nhiên.
Mấy ngày qua, cô đã dần quen với giọng điệu đôi khi kinh người của Tiêu Dương. Nhưng vấn đề mạo muội của Tiêu Dương lúc này khiến cho sắc mặt Quân Thiết Anh không khỏi thay đổi.
Hai chân của cô là chủ đề cấm kỵ nhất của hắn.
Quân Thiết Anh giương mắt, hai chữ “chú ý” đến bên miệng, nhưng khi chạm vào ánh mắt sáng của Tiêu Dương, dường như không lẫn bất cứ tạp chất nào, khiến cho lòng cô có chút kinh động.
-Vì sao?
Hai chữ “chú ý” được thay bằng hai chữ khác.
Lời Tiêu Dương thốt ra chỉ là vì thương cảm Quân Thiết Anh. Dựa theo kế hoạch ban đầu của hắn, hai chân của Quân Thiết Anh không thể nhất thời trị liệu trong nửa khắc. Thậm chí, đến bây giờ hắn còn chưa biết được tình huống cụ thể hai chân của Quân Thiết Anh, cũng không biết nên hốt thuốc như thế nào. Cho nên, Tiêu Dương cũng không vội vã, chuẩn bị tìm một thời cơ tốt chữa bệnh cho Quân Thiết Anh.
Nhưng hôm nay đã nói như vậy, Tiêu Dương cũng không muốn kéo dài, nghiêm mặt nói:
-Ta có lẽ có biện pháp giúp nàng đứng lên.
Tầm mắt Quân Thiết Anh gợn sóng, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại:
-Tiêu Dương, tôi không thích đùa như vậy.
-Ở nhà trọ, ta đã từng nói, nàng nhất định sẽ đứng dậy được.
Tiêu Dương mỉm cười:
-Lời nói của đại trượng phu, tuyệt không phải nói cho không.
Quân Thiết Anh nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, nụ cười sáng lạn trên gương mặt hắn khiến người ta không tự chủ được mà cảm thấy ấm áp, thần sắc liền có chút do dự.
Khi Tiêu Dương đuổi Thẩm Thành Văn ở nhà trọ đi, Quân Thiết Anh liền sinh ra một cảm giác tin tưởng Tiêu Dương không điều kiện. Đây cũng chính là nguyên nhân cô đồng ý cho Tiêu Dương làm bảo mẫu cho mình. Tuy hành động ngày hôm qua của Tiêu Dương là vì xúc động nhất thời, nhưng câu nói cuối cùng trước khi rời khỏi khiến Quân Thiết Anh cảm động vô cùng.
Có thể nói, ngoại trừ bản thân cô ra, người duy nhất tin tưởng cô có thể đứng lên cũng chỉ có một mình Tiêu Dương. Điều này mang lại một cảm giác vô cùng ấm áp.
-Anh….
Quân Thiết Anh cắn nhẹ môi, hai tay dời về phía đôi chân, kéo chiếc chăn lông màu trắng lên.
Quân Thiết Anh hỏi:
-Anh không sợ sao?
-Vì sao lại phải sợ?
-Anh nên biết rằng, từ lúc sinh ra đến giờ, đôi chân của tôi chưa từng nhìn thấy ánh nắng cũng gần hai mươi năm.
Quân Thiết Anh nói:
-Cho nên, nó rất dọa người.
Quân Thiết Anh nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương. Lúc này, gương mặt Tiêu Dương vẫn không chút biến hóa, vẫn mỉm cười, ngồi xuống:
-Không có bất kỳ đại phu nào khi xem bệnh cho bệnh nhân lại bị dọa sợ cả.
Quân Thiết Anh vốn tâm trạng đang khẩn trương, lúc này có chút yên tâm trở lại, đồng thời cười khẽ:
-Anh là đại phu?
Cô nhìn ra được Tiêu Dương là có hảo ý, mặc dù cô biết Tiêu Dương không cách nào trị liệu tốt cho hai chân của cô. Thử hỏi, một người bệnh bại liệt mà ngay cả các chuyên gia giỏi nhất thế giới cũng phải chịu thua, một người bình thường làm sao có thể chữa được?
Nhưng cô cũng không muốn phụ tấm lòng của Tiêu Dương, chỉ có thể nhẹ nhàng kéo tấm chăn lên.
Tiêu Dương bình tĩnh quan sát hai chân dần dần lộ ra của Quân Thiết Anh, ánh mắt cũng ngưng trọng hơn, đồng thời thở dài trong lòng. Một mỹ nhân như vậy lại phải chịu sự tra tấn của tàn tật. Quân Thiết Anh ngồi trước mặt hắn giống như một viên bảo thạch, mà đôi chân lại giống như một khuyết điểm trên khối bảo thạch đó, khiến cho một vật thể vốn phải hoàn mỹ đã trở nên thiếu hụt.
-Hai chân của nàng, ngay từ đầu đã bị như vậy sao?
Tiêu Dương lên tiếng hỏi.
-Ừm.
Quân Thiết Anh gật đầu.
Tiêu Dương do dự một chút, đưa tay ra, thăm dò:
-Có thể sờ một chút được không?
Quân Thiết Anh liếc nhìn Tiêu Dương, cũng không lên tiếng.
-Ta sờ đấy nhé.
Tiêu Dương mở miệng lần nữa.
-Muốn sờ thì sờ nhanh lên.
Quân Thiết Anh nhịn không được, rốt cuộc lên tiếng, hai má ửng đỏ. Tại sao cô lại nói như vậy nhỉ?
Tiêu Dương ôm lấy hai chân Quân Thiết Anh, trong lòng không tạp niệm. Lúc này, hắn đích thật đã đặt mình vào vị trí của một đại phu kiểm tra sức khỏe cho người bệnh.
Cẩn thận một lát, hắn đã thăm dò qua một lượt rất nhiều vị trí trên đôi chân.
Quân Thiết Anh không hề có chút cảm giác, để tránh xấu hổ, cô nhìn về phía xa, nhưng ngẫu nhiên lại có gợn sóng trong mắt.
Khoảng mười phút sau, Tiêu Dương kéo lại chiếc chăn lông cho Quân Thiết Anh.
Hắn đi đến sau lưng cô, nhẹ nhàng đẩy chiếc xe, chậm rãi đi về phía sân vận động.
Hắn không hề đề cập một chữ về bệnh tình của Quân Thiết Anh, còn Quân Thiết Anh thì cảm thấy không cần hỏi vì kết quả đã rõ ràng.
Ánh mặt trời chiếu xuống hai thân ảnh. Quân Thiết Anh nhìn hình ảnh ngồi trên xe lăn của mình, cùng với thân ảnh thẳng tắp đằng sau, không khỏi ngốc trệ.
Không biết qua bao lâu, cho đến khi sân vận động xuất hiện càng nhiều sinh viên.
-Chúng ta trở về đi.
Quân Thiết Anh chỉnh lại chiếc chăn bông, nhàn nhạt nói.
Sau khi đưa Quân Thiết Anh về phòng ngủ, Tiêu Dương nói sẽ chuẩn bị bữa sáng cho cô. Đồng thời đưa ra một quyết định rất thận trọng, thuận tiện mua luôn phần ăn sáng cho hai cô gái cùng phòng. Một hành động nhỏ nhưng nhận được sự tán dương của ba cô gái.
Tiêu Dương tâm trạng sung sướng, bước ra khỏi phòng 106, nhưng đột nhiên nụ cười cứng lại.
Hắn vỗ mạnh đầu:
-Tại sao lại quên mất phần của mình chứ?
Tiêu Dương cũng lười quay lại, cất bước trở về phòng trực ban bảo vệ, ý định tùy tiện gặm một quả táo cho bữa sáng. Nhưng khi Tiêu Dương bước đến gần cửa phòng trực ban, liền ngửi được một mùi thơm, liền vô thức quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy trên bàn có một chén cháo thịt nạc nóng hổi, bên dưới chặn một tờ giấy.
Tiêu Dương một tay bưng chén cháo, một tay cầm tờ giấy.
-Quả táo chi ân, bữa sáng hồi báo.
Bên dưới còn vẽ một khuôn mặt cười với mấy sợi dây nhỏ buộc vòng quanh.
-Thì ra là Lăng cô nương.
Tiêu Dương mỉm cười, nhấp một hớp cháo, bật cười ha ha.
Ngày đầu tiên sau khi buổi huấn luyện quân sự kết thúc, các lớp của tân sinh viên đều mở một cuộc họp đầu năm. Thứ nhất là thuận tiện cho giáo viên chủ nhiệm quản lớp sau này. Thứ hai là trường đại học sẽ không thiếu bữa tiệc tối đón chào tân sinh viên. Ngoại trừ hai điều này ra thì không thiếu những việc cần làm khác.
Đã qua 9h, các nữ sinh cũng dần dần đi xuống. Trên đường đi ngang qua phòng bảo vệ, không ít các nữ sinh nhìn thấy Tiêu Dương đang ăn điểm tâm bên trong, không khỏi hé miệng kêu lên.
-Tiêu đại gia, chào buổi sáng.
-Tiêu đại gia, bữa sáng của anh thơm quá. Lần sau mua giúp tụi em một phần nhé.
-Tiêu đại gia, tối hôm qua anh thật là xấu.
……….
Trong phòng bảo vệ, Tiêu Dương vừa húp cháo, vừa không ngừng lau mồ hôi.
Một đêm Hà Đông, một đêm Hà Tây.
Đêm hôm qua, hắn đùa giỡn với cả lầu nữ sinh. Bây giờ lại bị một đám nữ sinh đùa bỡn lại.
Các cô nương của thế giới này quá điên cuồng.
Tiêu Dương lo lắng khóa cửa phòng bảo vệ lại, sợ các cô nương làm ra hành động điên cuồng.
Sau khi ăn sáng xong, Tiêu Dương thu dọn trong phòng một chút.
-Không phải Thiết Anh nói ban ngày trường sẽ sắp xếp người đến trực phòng bảo vệ sao? Tại sao bây giờ còn chưa thấy ai?
Tiêu Dương lẩm bẩm, tiện tay cầm một cuộn giấy. Sau khi hắn khóa cửa phòng bảo vệ xong, liền bước về phía phòng 106.
Cửa phòng ngủ không khóa, chỉ có Quân Thiết Anh lẳng lặng ngồi yên trên xe lăn đọc sách.
Tiêu Dương cẩn thận tiến lên:
-Hai người kia đâu rồi?
Quân Thiết Anh cất quyển sách sang một bên, mỉm cười nói:
-Bọn họ có buổi họp vào lúc 9h30, đã đến lớp học rồi.
Lúc này Tiêu Dương mới yên tâm bước đến. Hắn không rõ, Tiếu Tiêu và Hà Tú từ khi bị hắn hỏi vấn đề về cái vật kỳ quái kia, ánh mắt nhìn hắn lúc nào cũng có địch ý.
Thật là khó hiểu mà.
-Thiết Anh, ngoại trừ Bản Thảo Cương Mục, nàng còn xem sách thuốc gì không?
Tiêu Dương nhìn quyển sách Quân Thiết Anh đặt sang một bên.
-Hoàng Đế Nội Kinh, Thần Nông Bản Thảo Kinh, Thương Hàn Luận.
Quân Thiết Anh nói:
-Quyển nào tôi cũng có nghiên cứu qua.
Đáng tiếc, cô vẫn tìm không ra bất cứ một phương pháp trị liệu nào cho đôi chân của mình.
Tiêu Dương cầm quyển Bản Thảo Cương Mục, tùy tiện lật vài trang, vô thức cau mày:
-Thiết Anh, ta cảm thấy nàng không tất yếu phải xem mấy quyển sách này.
Quân Thiết Anh buồn bã. Trước kia cũng có không ít người đã nói với cô như vậy, bởi vì họ cảm thấy cô không có khả năng đứng lên. Hôm nay, Tiêu Dương là người duy nhất tin tưởng cô thì bây giờ lại…
Chẳng lẽ là vì buổi sáng hắn đã kiểm tra qua hai chân của cô.
Trong lòng Quân Thiết Anh không khỏi gợn sóng, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
-Y thuật cao thâm sẽ không thông qua mấy quyển sách thuốc như thế này để truyền bá ra ngoài.
Thanh âm Tiêu Dương vang lên bên tai Quân Thiết Anh, khiến cô từ từ mở mắt ra.
Lúc này Tiêu Dương thở dài trong lòng. Cũng chính vì vậy, Trung y của dân tộc Viêm Hoàng mới dần dần xuống dốc như vậy.
-Nàng có thể đứng lên hay không, không phụ thuộc vào những quyển sách thuốc này.
Tiêu Dương không hy vọng Quân Thiết Anh lãng phí thời gian vào chúng.
Lúc này, Quân Thiết Anh mới hiểu được ý tứ của Tiêu Dương. Nội tâm đang dần lạnh đi lúc trước cũng đã ấm áp trở lại, trầm ngâm một hồi, liền nhẹ gật đầu:
-Chúng ta lên đường đi. Tô lão sư nói 10h đến phòng số 5 lầu năm để họp lớp. Mà trong tay anh đang cầm gì thế?
Lúc này Quân Thiết Anh mới chú ý đến cuộn giấy trong tay Tiêu Dương.
Tiêu Dương phiền muộn nói:
-Giấy kiểm điểm.
Nhìn một cuộn giấy dày như vậy, Quân Thiết Anh không khỏi hé miệng cười.
-Đi lầu 5 phải đi ngang qua phòng làm việc của Hiệu trưởng. Anh thuận tiện mang cho ông ấy luôn đi.
Quân Thiết Anh cũng không mở xấp giấy kiểm điểm của Tiêu Dương, hai người trực tiếp đến phòng học số 5.
Khi đi ngang qua phòng làm việc của Tô Thắng Kỷ, Quân Thiết Anh ở ngoài chờ, còn Tiêu Dương thì bước vào trong.
Phòng làm việc của Tô Thắng Kỷ rất dễ tìm. Tiêu Dương có thể tìm được nó một cách dễ dàng.
Khi Tiêu Dương gõ cửa, Tô Thắng Kỷ đang cau mày ngồi trên ghế. Khi nhìn thấy là hắn, lập tức giật mình:
-Là cậu?
Tiêu Dương thành thật mỉm cười, hai tay đưa xấp giấy kiểm điểm của mình ra:
-Tô lão tiên sinh, đây là giấy kiểm điểm mà tại hạ đã viết, mong chỉ giáo nhiều hơn.
Trong chớp mắt, Tô Thắng Kỷ ngửi được mùi mực nhàn nhạt, ánh mắt rơi xuống xấp giấy:
-Cậu dùng bút lông để ghi kiểm điểm?
Tiêu Dương gật đầu không ngừng:
-Vâng ạ, mong chỉ điểm nhiều hơn.
Tô Thắng Kỷ không khỏi lắc đầu, nhẹ nhàng cười. Tiểu tử này thật thú vị.
Khoát tay, ông nói:
-Cứ để trên bàn của ta. Khi nào ta xử lý xong công việc sẽ xem.
-Vậy tại hạ xin cáo từ.
Tiêu Dương lui trở về.
Tô Thắng Kỷ cúi đầu xử lý công việc, lông mày bắt đầu cau lại. Một lát sau, ông nhẹ nhàng thở ra, buông bút trong tay, ánh mắt chuyển sang xấp giấy kiểm điểm.
Khuôn mặt liền hiện lên ý cười nghiền ngẫm.
-Tiểu gia hỏa này đúng là có ý tứ. Mình bảo cậu ta ghi kiểm điểm, cậu ta lại dùng bút lông để viết.
Người nào ở Phục Đại cũng biết thân phận của Tô Thắng Kỷ rất cao.
Cách làm của Tiêu Dương, không nghi ngờ chính là một loại khiêu khích, hoặc có thể nói là không hài lòng với cách xử phạt của ông.
-Ta ngược lại muốn nhìn xem, cậu có bao nhiêu công lực.
Tô Thắng Kỷ mỉm cười.
Sau đó, ông từ từ kéo sợi dây nhỏ trên cuộn giấy, mở cuộn giấy ra.
Một lát sau, ánh mắt vốn đang cười đột nhiên mở lớn vô cùng.
Khuôn mặt tràn đầy sự kinh hãi.
Khiếp sợ.
Trong lòng dâng lên một cơn sóng ngập trời.
Thất thố rồi. Ông đột nhiên đứng lên, hai tay run rẩy.
Nửa ngày sau, một thanh âm oán hận vang vọng trong phòng, mang theo chút bi thương.
-Đây không phải là kiểm điểm. Đây chính là bẽ mặt.