Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 32: Chương 32: Ta có thể sờ chân của nàng được không?




Trời tháng chín, gió đêm khá mát. Dưới ánh sáng yếu ớt, trong tầm mắt của Tiêu Dương xuất hiện một dung nhan tú lệ.

Cô gái này mắt ngọc mày ngài, dáng người thon thả có chút cong lại vì lạnh, đồng tử trong như nước hồ mang theo thần sắc lo sợ không yên. Tuy cánh cổng ký túc đã được đóng lại, nhưng dường như cô vẫn còn sợ hãi. Quần áo của cô hơi đơn bạc, tóc buộc lên một cách đơn giản, có mấy cọng không tự giác bay trong gió đêm.

Sương mù lạnh buốt lan bốn phía, bờ môi vốn đỏ liền có chút tái.

-Lăng cô nương...

Tiêu Dương mở cửa, kinh ngạc nói.

Đây chính là cô gái mà hắn gặp ở Đồ Thư Quán, Lăng Ngư Nhạn.

Lúc này, Lăng Ngư Nhạn cầm một cái túi kiểu dáng bình thường, cơ thể hơi cong lại trong gió lạnh, nghe giọng nói có chút quen thuộc, ánh mắt hiện lên sự kinh hãi:

-Anh...Tiêu Dương?

Tuy tin tức bảo vệ cổng ký túc xá nữ đã được thay bằng một anh đẹp trai đã truyền đi từ sáng sớm, nhưng Lăng Ngư Nhạn lại không biết.

-Lăng cô nương, vào trong trước đi.

Tiêu Dương mỉm cười nói. Sau khi Lăng Ngư Nhạn bước vào liền tiện tay đóng cửa.

Lăng Ngư Nhạn nhìn Tiêu Dương, cảm kích nói:

-Đa tạ.

Tối nay cô về trễ, nếu không nhờ Tiêu Dương, chưa chắc cô đã có thể vào trong dễ dàng như vậy. Vị đại nương trước kia, chỉ sợ phải phí rất nhiều nước bọt mới có thể đánh thức được bà.

-Không cần phải khách sáo.

Tiêu Dương nhìn mặt Lăng Ngư Nhạn. Khuôn mặt bị gió lạnh phả vào làm cho tái nhợt, mang đến một cảm giác muốn được che chở.

-Lăng cô nương, vào trong phòng trực uống chén trà nóng cho ấm.

Tiêu Dương mỉm cười nói, không đợi Lăng Ngư Nhạn trả lời, liền quay người trở về phòng trực.

Lăng Ngư Nhạn muốn nói rồi lại thôi. Thấy Tiêu Dương cầm cái ly đi về phía bình đun nước, chần chừ một chút rồi nhẹ bước vào trong.

Một hương vị nhàn nhạt bay thẳng đến mũi.

Lăng Ngư Nhạn không tự chủ được nhìn vào bên cạnh. Văn phòng tứ bảo đang được đặt trên bàn. Nhưng tờ giấy trắng vẫn chưa có chữ nào.

-Cảm ơn. Anh đang luyện chữ à?

Lăng Ngư Nhạn nhận tách trà nóng từ tay Tiêu Dương đưa tới, một cảm giác ấm áp lan truyền toàn thân, nhịn không được hỏi.

-Luyện chữ?

Tiêu Dương hơi ngẩn ra, nhưng rồi gật đầu:

-Cứ xem là thế.

-Anh rất chăm chỉ.

Lăng Ngư Nhạn gặp Tiêu Dương hai lần. Lần thứ nhất hắn đọc sách đến say mê ở Đồ Thư Quán. Lần thứ hai là bây giờ, hơn nửa đêm vẫn còn ngồi luyện chữ.

-Gần đây đúng là ta rất hiếu học.

Tiêu Dương cũng không khiêm tốn.

Lăng Ngư Nhạn mỉm cười, thổi nhẹ tách nước nóng:

-Đúng rồi, anh không phải sinh viên sao?

Tiêu Dương nhẹ gật đầu, đột nhiên há mồm, muốn nói nhưng lại thôi.

-Anh muốn hỏi cái gì sao?

Lăng Ngư Nhạn chú ý đến thần sắc của Tiêu Dương.

-Lăng cô nương, xin hỏi, hành văn viết kiểm điểm như thế nào?

Tiêu đại trạng nguyên đối với vấn đề này quả thật có chút hổ thẹn khi mở miệng. Khi hắn chuẩn bị viết kiểm điểm mới nhớ đến vấn đề này. Lúc này cũng không thể gõ cửa phòng 106 được. Nếu không, nghênh đón hắn sẽ là giày cao gót ba cô gái trong phòng 106 nện tới.

-Viết kiểm điểm?

Lăng Ngư Nhạn cẩn thận đánh giá Tiêu Dương vài lần, lập tức giật mình:

-Khó trách tôi cảm thấy có chút quen mắt. Thì ra người đánh đại đội trưởng Hạ trên đài chủ tịch chính là anh.

Đội ngũ của Lăng Ngư Nhạn lúc đó cách đài chủ tịch khá xa, cho nên không nhìn rõ hình dạng của Tiêu Dương.

Nghe xong, Tiêu Dương xấu hổ vuốt mũi.

Lăng Ngư Nhạn hiểu ra, Tiêu Dương sở dĩ hỏi cách thức viết kiểm điểm, hẳn là vì chuyện phát sinh hôm nay.

-Có giấy bút hay không?

Tiện tay, Lăng Ngư Nhạn tất nhiên sẽ không cự tuyệt.

-Có.

Tiêu Dương vui vẻ, lập tức đứng dậy, cầm cây bút lông quen thuộc, ngòi bút nhẹ nhàng chấm vào mực nước, miệng nói:

-Đêm nay ta cũng vừa mới chuẩn bị xong văn phòng tứ bảo.

-Lăng cô nương, mời.

Tiêu Dương đưa bút lông cho Lăng Ngư Nhạn.

Ánh mắt Lăng Ngư Nhạn không tự chủ được mở to vài phần:

-Dùng...dùng cái này để ghi?

-Đương nhiên.

Tiêu Dương nhẹ gật đầu, đồng thời khóc không ra nước mắt chỉ vào cuộn giấy trắng:

-Cũng không biết mười thước giấy trắng có ghi đủ một vạn chữ không?

-Anh định dùng bút lông để ghi bản kiểm điểm một vạn chữ?

Lăng Ngư Nhạn càng thêm kinh ngạc.

Tiêu Dương gật đầu, cẩn thận cắt một phần tờ giấy:

-Lăng cô nương, phiền cô ghi cách hành văn xuống đây giùm.

Lăng Ngư Nhạn tiếp nhận, ánh mắt mang theo sự khó hiểu, nhưng vẫn cúi xuống, nhẹ nhàng di động ngòi bút một cách thành thạo trên tờ giấy ba chữ “Bản kiểm điểm”, sau đó liền hỏi:

-Bản kiểm điểm này viết cho ai?

-Phó hiệu trưởng Tô Thắng Kỷ.

Lăng Ngư Nhạn khẽ giật mình, xoay mặt trở về, viết một hàng chữ khác:

-Kính gửi Phó hiệu trưởng Tô.

-Bên dưới bản kiểm điểm chính là nội dung kiểm điểm, phần cuối cùng là ngày tháng và chữ ký.

Lăng Ngư Nhạn múa bút.

Tiêu Dương hiểu rõ, vui mừng nói:

-Cảm ơn Lăng cô nương.

Tiêu Dương cầm tờ giấy mẫu Lăng Ngư Nhạn viết lên quan sát một lát. Còn Lăng Ngư Nhạn thì cầm tách nước nhấp một ngụm, mắt mỉm cười. Cô đối với chữ biết bằng bút lông của mình luôn có lòng tin. Cho nên, khi Tiêu Dương bảo cô ghi kiểm điểm bằng bút lông, cô chỉ kinh ngạc chứ không cảm thấy quá khó xử.

Điều khiến cho Lăng Ngư Nhạn khó hiểu chính là, Tiêu Dương thật sự muốn ghi một vạn chữ kiểm điểm bằng bút lông trên cuộn giấy trắng này?

Đây tuyệt đối là vô cùng có lòng tin với chữ viết bằng bút lông của mình mới dám nói như vậy.

-Anh cảm thấy chữ của tôi viết như thế nào?

Lăng Ngư Nhạn tò mò hỏi.

-Ơ…

Tiêu Dương liếc một cái:

-Nhìn qua cũng được.

Tiêu Dương nhận lại cây bút lông, chấm nhẹ một chút mực, suy nghĩ một lát, sau đó ngòi bút liền huy động, giống như rồng bay phượng múa. Những hàng chữ màu đen mang theo mùi thơm nhàn nhạt lan tràn khắp phòng bảo vệ.

Ba chữ giống như hành vân lưu thủy rơi xuống.

Bản kiểm điểm!

Tuy nhiên, ba chữ này không phải là kiểu chữ giản thể hiện đại, mà là phồn thể. Lăng Ngư Nhạn xem ra, kiểu chữ phồn thể này có chút khác biệt với chữ mà cô nhận biết.

Chỉ có ba chữ, nhưng triệt để khiến cho ánh mắt Lăng Ngư Nhạn ngốc trệ. Ba chữ “Bản kiểm điểm” ẩn chứa ma lực vô tận, thu hút ánh mắt người xem.

Bút lực không hề kém đại sư.

Lăng Ngư Nhạn nhìn vào ba chữ mà mình viết, rồi so sánh với ba chữ mà Tiêu Dương viết, lập tức xấu hổ vô cùng. Chênh lệch quá xa khiến cô muốn tìm một cái lỗ chui vào.

Xấu hổ chết người ta mà.

-Tiêu Dương…

Lăng Ngư Nhạn mím môi, nhịn không được lên tiếng:

-Anh…anh thật sự là đang ghi bản kiểm điểm?

-Đúng vậy.

Tiêu Dương nhìn ba chữ mà mình ghi, lắc đầu thở dài:

-Không được đẹp lắm.

Hiển nhiên là không hài lòng với chữ mà mình đã ghi.

Lăng Ngư Nhạn thở dài một hơi, nhìn Tiêu Dương, cả nửa ngày sau mới lên tiếng:

-Anh có biết Phó hiệu trưởng Tô còn có một thân phận khác không?

-Thân phận gì?

-Ông ấy là Hội trưởng Hiệp hội Thư pháp Thượng Hải. Ở Phục Đại, ông ấy cũng đang phụ trách một môn học, Thư pháp.

Tiêu Dương lập tức vui vẻ:

-Vậy thì tốt quá. Có thể nhờ ông ấy chỉ giáo một phen.

Khóe miệng Lăng Ngư Nhạn nhẹ nhàng nhếch lên.

Cô đã nhìn thấy thư pháp của Tô Thắng Kỷ, xác thực người bình thường không thể so sánh. Nhưng sau khi nhìn thấy thư pháp mà Tiêu Dương đã ghi, so sánh một chút, cuối cùng Lăng Ngư Nhạn có thể đưa ra một kết luận. Thư pháp của Tiêu Dương không hề thua kém Phó hiệu trưởng Tô Thắng Kỷ.

-Anh thật là viết bản kiểm điểm cho Hiệu trưởng Tô?

Lăng Ngư Nhạn không khỏi hỏi lại lần nữa.

Tiêu Dương gật đầu thật mạnh.

Thần sắc Lăng Ngư Nhạn có chút cổ quái. Cô có thể tưởng tượng được biểu hiện của Tô Thắng Kỷ khi nhìn thấy bản kiểm điểm này. Bảo Tiêu Dương viết kiểm điểm chính là muốn trừng phạt hắn, nhưng nếu Tô Thắng Kỷ phát hiện bút tích thư pháp Tiêu Dương ghi trên bản kiểm điểm không thua gì mình thì…

Sẽ là thần sắc như thế nào?

Khuôn mặt Lăng Ngư Nhạn không khỏi vui vẻ, nghiền ngầm nhìn Tiêu Dương, đồng thời buông tách nước xuống, mỉm cười nói:

-Tiêu Dương, cảm ơn anh, bây giờ tôi cũng nên trở về phòng ngủ rồi.

Tiêu Dương gật đầu, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, liền từ trong túi lấy ra một quả táo đỏ rực:

-Lăng cô nương, ăn táo đi.

Lăng Ngư Nhạn suy nghĩ một chút rồi tiếp nhận quả táo, sau đó quay người bước ra khỏi phòng trực bảo vệ.

Khi đến đầu cầu thang, Lăng Ngư Nhạn ngừng lại, nhìn thấy phòng trực bảo vệ vẫn còn sáng đèn, cúi đầu nhìn quả táo trong tay, không khỏi mỉm cười:

-Một con mọt sách rất tốt.

Rồi quay người bước lên bậc thang, nhanh chóng biến mất.

Sau khi Lăng Ngư Nhạn rời đi, Tiêu Dương cũng không ngừng động tác trong tay.

Ngòi bút rơi xuống, mang theo khí thế bức người.

Khí khái như sơn hà giang hải.

-Hành vi lỗ mãng của ta ngày hôm qua không phải là hành vi của một chính nhân quân tử.

Viết bản kiểm điểm, nội dung tất nhiên là tự xét hành vi của mình. Nhưng khí thế của ngòi bút lại như vạn mã bôn đằng.

Ngòi bút chẳng khác nào hành vân lưu thủy rơi xuống tờ giấy trắng.

Tốc độ ghi của Tiêu Dương càng lúc càng nhanh. Nếu có người trong nghề ở đây, khi nhìn thấy bức thư pháp này, tuyệt đối sẽ cảm thấy giống như có một cổ sát khí đánh tới.

Tư thế hào hùng, đao quang kiếm ảnh.

Không giống như viết bản kiểm điểm, mà là Nhạc đại tướng quân mãn giang hồng.

Ngọn đèn phòng trực bảo vệ sáng từ đêm khuya đến hừng đông. Lúc này Tiêu Dương mới ngáp dài một cái, tắt đèn đi ngủ.

Sáng sớm, sương thấm ướt mặt đất. Trên sân trường đã có vài thân ảnh tập thể dục buổi sáng.

Cốc, cốc, cốc.

Cổng phòng trực bảo vệ vang lên tiếng gõ.

Tiêu Dương tỉnh dậy, không mặc đồng phục dậy mở cửa:

-Thiết Anh.

Người gõ cửa buổi sáng là Quân Thiết Anh đang ngồi trên xe lăn.

Lầu một ký túc xá không có cầu thang. Quân Thiết Anh có thể tự mình đến đây.

-Tiêu Dương, phiền anh mở cửa cho tôi.

Sau khi mở cửa, Tiêu Dương cũng không trở về phòng trực bảo vệ, chậm rãi đẩy Quân Thiết Anh đi về phía sân vận động.

Hai người đều không lên tiếng, lẳng lặng hưởng thụ không khí của buổi sáng sớm.

Đám sinh viên thoải mái tập thể dục buổi sáng, chuẩn bị nghênh đón luồng ánh sáng mặt trời đầu tiên.

-Tôi có thói quen dậy sớm.

Quân Thiết Anh nhìn phía trước, say mê nói:

-Khi đó sẽ hít thở được luồng không khí tươi mát nhất. Cảm giác này khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu.

-Sáng sớm, tinh thần sẽ phấn chấn, sinh cơ bừng bừng. Lúc này, thậm chí…

Ánh mắt Quân Thiết Anh xẹt qua một tia gợn sóng:

-Tôi cảm giác được hai chân của mình có thể sống lại.

Đương nhiên, đây chỉ là cảm giác của Quân Thiết Anh mà thôi.

Nhưng cô lại ưa thích ảo giác này.

Tiêu Dương bước đến trước mặt Quân Thiết Anh, nghiêm mặt hỏi.

-Thiết Anh, ta có thể sờ chân của nàng được không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.