Thanh âm động cơ lại vang lên.
Tiêu Dương nắm chặt tay lái, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, tràn đầy lửa giận, còn có một chút điên cuồng.
Tiêu đại gia há để người khác khinh thường sao?
Dưới xã hội phong kiến thời Tống triều lưu hành thuyết pháp ‘Quân muốn thần chết, thần không thể không chết”. Nhưng sau khi Tiêu đại trạng nguyên bị hoàng đế tống vào tử lao cũng liều chết vượt ngục đấy thôi.
-Đại chiến thị vệ đại nội Ngự Lâm Quân còn chưa nói, hiện tại làm sao để một chiếc xe màu đỏ giống mình khi dễ được?
Tiêu đại gia rất phẫn nộ, nhưng nhận thức của hắn đối với chiếc xe cũng chỉ dừng lại ở mức màu sắc.
Song phương đều đang thủ thế.
Cơ hồ nhấn ga cùng một lúc.
Vèo.
Vèo.
Hai cơn gió lốc màu đỏ bất ngờ va chạm nhau lần nữa.
Rầm.
Loảng xoảng.
Chiếc Ferrari va chạm với chiếc QQ ở khoảng cách gần, đầu xe QQ của Tiêu Dương thì vô cùng thê thảm. Còn chiếc Ferrari cũng bị hư hao không nhẹ.
-Không được ngừng.
Người đàn ông lạnh lùng nhìn phía trước, buộc dây an toàn lại.
Ầm, ầm ầm.
Va chạm thêm vài lần nữa, chiếc QQ bị đẩy lui hơn mười mét, còn chiếc Ferrari thì hùng hổ xông lên phía trước.
-Mẹ nó.
Tiêu Dương lại chửi thêm một tiếng. Chiếc xe lui lại vài mét, chuẩn bị nghênh đón lần va chạm tiếp theo. Đối với chiếc Ferrari đằng trước, Tiêu Dương nhất định không đập nó chết là không được.
Một bản nhạc đột nhiên vang lên bên tai Tiêu Dương.
-Cái gì vậy?
Tiêu Dương giật mình, cúi đầu nhìn qua nhìn lại, cuối cùng rơi về phía chỗ ngồi bên cạnh. Một chiếc điện thoại đang sáng đèn màn hình, vang lên tiếng nhạc chuông êm tai. “Tại sao điện thoại của Thiết Anh lại ở trên xe?”Tiêu Dương nghĩ nghĩ một chút, thấy trên màn hình sáng lên ba chữ “Chị Tố Tâm”.
Tiêu Dương nhận điện thoại.
-Tiêu Dương, thì ra điện thoại của tôi rơi trên xe của anh. Đúng rồi, hôm nay anh đã làm gì đại tỷ? Chị ấy mắng anh liên tục mấy tiếng đồng hồ. Nếu không phải cục cảnh sát có việc gọi chị ấy về gấp, chỉ sợ chị ấy sẽ còn nói đến sáng.
Là giọng của Quân Thiết Anh.
Nghe xong, Tiêu Dương rùng mình một cái.
Hắn tình nguyện ở đây tông xe, cũng không dám gặp Bạch Khanh Thành. Hắn nói quanh co vài tiếng, tiếp tục nhìn về phía trước, chiếc Ferrari màu đỏ bất ngờ vọt lên.
Oành.
Chiếc QQ lập tức phát ra tiếng vang thật lớn, rút lui vài mét.
-Mẹ kiếp.
Tiêu Dương vô thức tức giận mắng một tiếng.
Đầu dây bên kia, Quân Thiết Anh dường như nhận ra điều gì đó không ổn, vội vàng hỏi;
-Tiêu Dương, tiếng gì như tiếng nổ vậy?
-Tông xe rồi.
Tiêu Dương thành thật trả lời.
-Cái gì?
Thanh âm của Quân Thiết Anh lớn hơn vài phần, mang theo sự lo lắng:
-Tại sao lại không cẩn thận như vậy?
Bạch Tố Tâm ở bên cạnh cũng liếc nhìn Quân Thiết Anh.
-Không có việc gì đâu. Cũng không phải bị đụng lần đầu.
Tiêu Dương hung hăng nhìn về phía trước. Muốn hắn nhận thua? Tuyệt không có khả năng.
-Cũng không phải đụng lần đầu?
Quân Thiết Anh tưởng tượng cảnh Tiêu Dương lái chiếc QQ đụng một loạt trên đường.
Cô giật mình, vội vàng nói:
-Tiêu Dương, nói cho rõ ràng nào.
Đại tiểu thư phân phó, Tiêu Dương tất nhiên không dám thoái thác, nhưng thế cục trước mắt lại rất khẩn cấp, Tiêu Dương chỉ có thể tóm tắt đơn giản vài câu.
-Anh liều mình tông người khác?
Quân Thiết Anh kêu lên, còn Bạch Tố Tâm bên cạnh thì không khỏi nghi hoặc nhìn Quân Thiết Anh.
Cái gì gọi là liều mình tông xe?
-Đúng.
-Chị Tố Tâm.
Quân Thiết Anh cầm điện thoại nhìn Bạch Tố Tâm, vẻ mặt bất đắc dĩ và lo lắng:
-Tiêu Dương cương với người nào đó ở trước cổng trường Phục Đại, rồi dùng xe của mình tông xe của họ.
-Dùng xe tông xe?
Bạch Tố Tâm dở khóc dở cười, bảo Quân Thiết Anh đưa di động cho cô.
-Bây giờ tình huống như thế nào rồi?
Bạch Tố Tâm hỏi.
Tiêu Dương ủy khuất nói:
-Đều là xe màu đỏ cả, nhưng xe của chúng ta chênh lệch so với xe của họ rất nhiều.
Trán của Bạch Tố Tâm nổi đầy hắc tuyến:
-Đều là màu đỏ.
Dừng một chút, Bạch Tố Tâm hỏi tiếp:
-Anh mò xuống vị trí chính giữa đằng sau tay lái.
Tuy Tiêu Dương cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn thò tay tìm, có một cái nút nhô lên:
-Đây là…
-Đừng hỏi nhiều, nhấn nó xuống.
Thanh âm Bạch Tố Tâm gọn gàng vang lên, sau đó cúp điện thoại, ném lên ghế salon, khóe miệng nhướng cao:
-QQ của chị không phải ai cũng có thể khi dễ.
-Chị Tố Tâm…
Quân Thiết Anh suy nghĩ một chút rồi nói:
-Em muốn nhờ chị một việc.
-Em muốn chị đến đó?
Bạch Tố Tâm lập tức hiểu ý của Quân Thiết Anh.
Quân Thiết Anh nhẹ nhàng gật đầu:
-Đối phương không rõ lai lịch. Em sợ anh ấy chịu thiệt.
-Chị thấy tiểu tử này không giống như đang chịu thiệt.
Bạch Tố Tâm đứng lên, bước về phía phòng vệ sinh.
-Được rồi, dù sao cũng không xa lắm. Để chị rửa mặt rồi qua đó xem sao.
………..
…………
Sau khi được Bạch Tố Tâm nhắc nhở, Tiêu Dương cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp nhấn cái nút xuống.
Xe lập tức tắt lửa.
Tiêu Dương trợn tròn mắt, vẻ mặt cầu xin:
-Tỷ tỷ, không phải nàng đang đùa ta chứ?
Tiêu Dương vội vàng khởi động lần nữa.
Xịch xịch.
Thanh âm khởi động khiến Tiêu Dương khẽ giật mình.
Rõ ràng có sự khác biệt.
Lúc này, toàn bộ xe như nóng lên. Tiêu Dương dường như có thể cảm nhận được sức mạnh hùng hậu đang tràn ngập thân xe.
-Đúng là có sự khác biệt.
Ánh mắt Tiêu Dương sáng lên, lập tức nhìn về phía trước.
-Để cho ngươi xem, Tiêu đại gia rốt cuộc cứng bao nhiêu.
Tiêu Dương nhấn mạnh chân ga.
Vèo.
Nếu như nói trước kia Tiêu Dương giống như cừu non ngoan cố chống cự. Lúc này, sau khi khởi động thiết bị Bạch Tố Tâm cố ý cài đặt trên xe, tính năng của chiếc QQ không chỉ tăng lên một cấp độ, mà tốc độ khởi động nhanh như thiểm điện, bá đạo xông lên phía trước.
Va chạm trong nháy mắt.
Oành.
Cảnh tượng khiến người ta phải trợn mắt đã xảy ra.
Chiếc QQ phản công, bất ngờ đụng lõm thân xe Ferrari, đồng thời chiếc xe nhanh chóng bị đẩy lui.
Ầm.
Người đàn ông ngồi trong xe bị chấn đến màng nhĩ rung lên, mắt nổi đom đóm.
Cả nửa ngày sau mới hồi phục lại tinh thần.
Ầm.
Chiếc QQ lại đắc ý không chịu buông tha, hung hăng đụng tiếp lần nữa.
Ầm.
Tiêu Dương rốt cuộc cũng cảm thấy thoải mái.
Hả được giận.
Tuy một loạt va chạm này khiến cho chiếc QQ bị mài mòn thêm, nhưng vất vả lắm mới chiếm được tiên cơ, Tiêu Dương há để cho đối phương kịp phản ứng, va chạm thêm vài lần nữa, cho đến khi chiếc Ferrari đụng phải chiếc xe đằng sau.
Khi đó Tiêu Dương mới ngừng lại.
Hắn nhớ rõ, người ngồi trong xe thứ hai chính là vị giai nhân phong hoa tuyệt đại.
Tiêu Dương tự hỏi hắn vẫn còn thương hoa tiếc ngọc lắm.
Cạch.
Cửa xe đằng sau đột nhiên mở ra.
Dáng vẻ khuynh thành hiện ra trước mặt mọi người.
Biểu hiện của Đạm Thai Diệc Dao vẫn luôn lạnh nhạt, ánh mắt sáng như sao, liếc nhìn chiếc QQ rách bươm, sau đó bước về phía cuối cùng của đoàn xe. Lúc này, một tia chớp màu đen từ góc rẽ bay vút ra.
Két.
Một thanh âm thắng gấp chói tai vang lên.
Một chiếc Lamborghini lao ra, khi còn cách Đạm Thai Diệc Dao khoảng ba mét, nhanh chóng tăng tốc.
Trên mặt đất vang lên tiếng cọ xát nhức óc.
Tất cả mọi người đều thét lên kinh hãi, bởi vì chiếc Lamborghini kia rất nhanh sẽ va trúng Đạm Thai Diệc Dao.
Thần sắc Đạm Thai Diệc Dao vẫn bình thản.
Két.
Chiếc xe bất ngờ ngừng lại trước người Đạm Thai Diệc Dao khoảng 10cm. Hơn nữa, cửa xe còn đối diện Đạm Thai Diệc Dao.
Kỹ thuật khống chế tinh diệu đến cực điểm.
Đạm Thai Diệc Dao khẽ vươn tay, cúi người mở cửa xe bước vào, sau đó móc điện thoại gọi cho người đàn ông:
-Tôi không muốn lãng phí thời gian.
Sau đó là thanh âm tút tút.
-Hừ.
Người đàn ông ném chiếc điện thoại sang bên cạnh, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chiếc QQ. Y vất vả lắm mới có được cơ hội đến đón Đạm Thai Diệc Dao, nhưng lại bị chiếc xe trước mặt phá hủy.
Chiếc xe Lamborghini màu đen nhanh chóng lao đi.
Người đàn ông đẩy cửa xe bước xuống, bộ âu phục màu trắng thể hiện giá trị con người, gương mặt anh tuấn hiện lên sự tức giận:
-Tao ngược lại muốn nhìn xem, quả đấm của mày có cứng như xe của mày hay không.
Sau đó mạnh mẽ vung tay lên.
Cạch, cạch cạch…
Toàn bộ cửa xe đều mở ra. Một đám đàn ông mặc âu phục màu đen, mắt sáng như đuốc, khuôn mặt lạnh lùng như chim ưng nhìn chằm chằm vào chiếc QQ phía trước.
Giờ phút này, không ít người nhát gan thấy tình huống phát triển đến mức như vậy, không khỏi né tránh.
Mấy chục thân hình cao lớn, được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Đạm Thai Diệc Dao rời khỏi, người đàn ông liền nghĩ đến chuyện phế đi gã thanh niên trong xe QQ.
Bảo tiêu mặc âu phục màu đen tiến hành bao vây hai bên.
Một lát sau, cửa xe QQ cũng mở ra.
Tầm mắt mọi người đều tập trung sang.
Ai cũng mốn biết chủ nhân của chiếc QQ khiêu chiến chiếc Ferrari rốt cuộc là ai?
Một gương mặt đẹp trai đập vào mắt mọi người.
-Là hắn?
Có người nhận ra Tiêu Dương, còn những người bên cạnh thì lập tức hỏi thăm lai lịch của hắn. Tiếng nghị luận nhanh chóng vang lên.
-Tiêu ca?
Đứng tại cổng trực bảo vệ xem náo nhiệt, Lâm Tiểu Thảo không khỏi giật mình.
Một giây trước cậu ta vẫn còn nghĩ đến nhân vật điên cuồng trong xe là ai, thật không nghĩ đến lại là Tiêu Dương. Mặc dù Lâm Tiểu Thảo biết Tiêu Dương lái chiếc QQ chạy ra ngoài, nhưng người lái QQ ở đất nước này vẫn rất nhiều, mà Lâm Tiểu Thảo lại không chú ý đến bảng số xe.
Trong sự kiện như thế này, một bảo vệ cổng nho nhỏ đương nhiên là không dám tùy ý nhúng tay vào. Nhưng khi nhìn thấy Tiêu Dương, Lâm Tiểu Thảo liền có chút do dự.
Tiêu Dương chậm rãi tiến lên, không thèm quan tâm đám bảo tiêu mặc âu phục màu đen đang bao vây, cứ như vậy mà bước về phía người đàn ông, nghiêm mặt đánh giá y, sau đó lên tiếng:
-Là ngươi đụng xe của ta?
Ánh mắt người đàn ông lộ hàn quang, còn khoảng cách cách Tiêu Dương chưa đến hai mét.
Y không biết, khoảng cách này là khoảng cách vô cùng nguy hiểm.
Đối với việc Tiêu Dương hưng sư vấn tội, người đàn ông liền cười lạnh.
Ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tiêu Dương:
-Đúng vậy, đáng tiếc…xe của mày rất cứng.
Tiêu Dương cười ha hả.
Hưu.
Gót chân đột nhiên đạp một cái, ra quyền như thiểm điện, đập vào bên trên hốc mắt của người đàn ông.
Ầm.
-Nhưng nắm đấm sẽ còn cứng hơn.
Thanh âm nghiêm túc của Tiêu Dương vang lên.