Tiếng gọi lúc nửa đêm.
Đừng quay đầu lại.
Một khắc này khiến cho toàn thân Lăng Ngư Nhạn không khỏi nổi da gà, một cảm giác có nguy hiểm xâm nhập đến.
- Tiểu thư…
Thanh âm sau lưng càng đến gần.
Lăng Ngư Nhạn cố gắng kềm chế sự lo sợ trong lòng, bờ môi có chút tái nhợt nhất thời run rẩy, bước chân không dám ngừng lại, đi thẳng về phía trước.
Bịch bịch bịch.
Tiếng bước chân sau lưng càng lúc càng gần. Nhờ đèn đường chiếu rọi, Lăng Ngư Nhạn có thể nhìn thấy một bóng người cách cô không xa.
Cô liền nhớ đến vụ án năm ngày ba mạng người trong khu vực mấy ngày gần đây, hai tay càng lạnh buốt, nắm chặt túi xách, chuẩn bị chạy.
- Tiểu thư…
Lúc này, thân ảnh kia đã vọt đến trước người Lăng Ngư Nhạn.
- A.
Lăng Ngư Nhạn kinh hô lên.
- Tiểu thư, thẻ của cô nè.
Người đàn ông xuất hiện trước người Lăng Ngư Nhạn là một người đàn ông trung niên, lúc này đang thở hồng hộc đưa cái thẻ ra, đồng thời sờ soạng phần eo của mình. Mẹ cha ôi, cô nàng này tại sao lại chạy nhanh như vậy. Ông càng gọi cô, cô lại càng chạy nhanh hơn, thiếu chút nữa đuổi không kịp.
Lăng Ngư Nhạn ngẩn người.
Nhìn người đàn ông thoạt nhìn chất phác trước mặt, trên tay còn cầm một tấm thẻ.
Cô vội vàng kiểm tra túi xách của mình, cái ví nhỏ bên trong không có kéo khóa, tấm thẻ đúng là không cẩn thận rơi xuống.
Lăng Ngư Nhạn âm thầm lau mồ hôi lạnh, nặng nề thở ra một hơi.
Đúng là sợ bóng sợ gió.
Sau khi nói lời cảm ơn người đàn ông trung niên, cô tiếp tục đi về trường học.
Cơ thể bị mồ hôi lạnh thấm ướt, gió đêm quét tới, không tự chủ được rùng mình một cái.
Bước chân nhanh hơn.
Đèn đường lờ mờ, bóng dáng Lăng Ngư Nhạn rất nhanh chuyển động. Tuy vừa rồi chỉ là sợ bóng sợ gió, nhưng trong đầu Lăng Ngư Nhạn đã xuất hiện đầy vụ án năm ngày ba mạng người, cảm giác sợ hãi càng lúc càng nhiều, bước chân lại càng dồn dập hơn.
Gió lạnh thổi qua, đôi má giống như bị đao cắt.
Bịch bịch.
Lăng Ngư Nhạn có thể nghe được cước bộ của mình.
Rất nhanh chuyển động.
Bỗng nhiên.
Khi Lăng Ngư Nhạn đến gần bóng tối của một cái cây phủ xuống, cô không chú ý, có một bóng đen đang ẩn núp bên trong, hơn nữa còn đột ngột xuất hiện.
- A…
Lăng Ngư Nhạn kinh hô lên.
- Im ngay.
Một giọng nói lạnh như băng vang lên.
Ngân quang lập lòe, lưỡi dao chỉa vào bên hông Lăng Ngư Nhạn. Hơi lạnh toát ra từ con dáo khiến bờ môi Lăng Ngư Nhạn tái đi.
- Anh…anh muốn làm gì?
Toàn thân Lăng Ngư Nhạn bị bao phủ bởi một tầng hàn khí.
Khi gần đến trường học, sự cảnh giác của cô cũng giảm thấp, càng không nghĩ đến, dưới bóng cây đại thụ đang có một ác quỷ mai phục.
Hiện tại, Lăng Ngư Nhạn không hề có nửa điểm phản kháng.
- Muốn gì?
Người này che mặt, ánh mắt tràn đầy dâm dục, cao thấp đánh giá Lăng Ngư Nhạn.
- Muộn như vậy, một cô gái đi một mình trên đường, không phải tịch mịch lắm sao?
Nghe xong, sắc mặt Lăng Ngư Nhạn biến đổi, bờ môi tím xanh, toàn thân run rẩy, nhưng không biết mở miệng đáp lại như thế nào.
- Khặc khặc, bị lão tử nói trúng rồi.
Người bịt mặt cười lạnh:
- Cô em, thức thời thì đi với lão tử, phục vụ lão tử cho tốt, lão tử sẽ bỏ qua cho cô.
- Nằm mơ đi.
Lăng Ngư Nhạn vừa vội vừa giận, khuôn mặt không giấu nổi sự hoảng sợ.
- Cô em, cô có nghe vụ án năm ngày ba mạng người không?
Người bịt mặt cười lạnh:
- Cô không muốn rơi vào kết cục như mấy cô nàng đó chứ?
Nghe xong, Lăng Ngư Nhạn lại càng giật mình.
Hai mắt ảm đạm.
Năm ngày ba mạng người.
Nếu mình rơi vào tay hung thủ…thỏa hiệp? Lăng Ngư Nhạn có chết cũng không thỏa hiệp.
Như vậy, chỉ sợ tối nay cô chạy trời không khỏi nắng rồi.
Lăng Ngư Nhạn cắn chặt bờ môi đã tím xanh, ánh mắt buông xuống, nhìn con dao đặt bên hông mình.
Không hề có cơ hội chạy trốn hay phản kích.
- Hắc hắc, cô em, cam chịu số phận đi.
Thanh âm người bịt mặt vang lên, bỗng nhiên hai bóng đèn xe chiếu tới.
Chiếc xe lao nhanh, thắng gấp một cái, cách Lăng Ngư Nhạn chưa đến ba mét.
Một người mặc âu phục bước xuống.
- Quản lý Lê?
Lăng Ngư Nhạn có chút ngoài ý muốn. Cô không nghĩ đến, người đột nhiên xuất hiện vào lúc này lại là người mà cô đã từ chối đưa về.
Lúc này, ánh mắt quản lý Lê ngưng trọng nhìn Lăng Ngư Nhạn, sau đó chậm rãi đi đến.
- Đứng lại, không được đến đây.
Gã bịt mặt quát to một tiếng, tay nắm chặt con dao hơn, nhưng chuyển từ phần eo lên vùng cổ.
- Đừng kích động, đừng kích động.
Quản lý Lê lập tức dừng bước, đồng thời không ngừng mở miệng:
- Anh bạn, có gì thì từ từ nói chuyện. Anh thả Ngư Nhạn ra, tôi sẽ đưa anh tiền, được không?
Gã bịt mặt hừ lạnh:
- Tôi dựa vào cái gì mà tin ông?
Quản lý Lê móc từ trong túi ra một tấm danh thiếp:
- Tôi tên Lê Quang Uy, là giám đốc của quán café ở đầu đường bên kia.
Gã bịt mặt âm trầm bất định, đột nhiên lên tiếng:
- Quản lý Lê, ông cảm thấy phải tốn bao nhiêu tiền mới phù hợp với cô gái trong veo như nước này? Khặc khặc, lão tử vất vả lắm mới gặp được một con mồi ngon như vậy.
Lê Quang Uy trầm ngâm, từ trong túi áo lấy ra một tấm chi phiếu, viết lên một hàng số.
- Ở đây có năm vạn, mời anh bạn uống tạm chén trà.
Gã bịt mặt có chút kinh ngạc, nở nụ cười gian:
- Ra tay rất hào phóng đấy. Xem ra phân lượng của cô em này trong lòng Quản lý Lê rất có sức nặng. Nhưng…tôi muốn mười vạn.
- Mười vạn?
Sư tử ngoạm của gã bịt mặt nhất thời khiến cho sắc mặt Lê Quang Uy trầm xuống.
Im lặng một hồi, Lê Quang Uy xé nát chi phiếu, sau đó viết một tờ chi phiếu khác:
- Ở đây là chi phiếu mười vạn.
- Ném qua đây.
Gã bịt mặt quát khẽ.
Sau khi Lê Quang Uy ném tờ chi phiếu sang, gã bịt mặt rất nhanh nhặt lên. Nhìn lướt qua tờ chi phiếu, gương mặt của gã hiện lên sự cuồng hỉ, ánh mắt lưu luyến nhìn Lăng Ngư Nhạn:
- Thật là tiếc khi vuột mất cô nàng trong trẻo này. Nhưng đã có mười vạn, lão tử không lo không có đàn bà. Quản lý Lê, hôm nay lão tử nể mặt ông.
Nói xong, gã bịt mặt cầm con dao vọt vào một con hẻm nhỏ.
Lúc này, Lăng Ngư Nhạn vẫn chưa hoàn hồn.
Bất kỳ một cô gái nào gặp phải trường hợp như vậy, chỉ sợ rất khó mà trấn định.
- Ngư Nhạn, em không sao chứ?
Lê Quang Uy bước nhanh tới, thò tay chuẩn bị nắm lấy tay Lăng Ngư Nhạn.
Lăng Ngư Nhạn thoáng lui về phía sau một bước, tinh thần có chút bình tĩnh lại, nhìn Lê Quang Uy, mắt lộ cảm kích:
- Quản lý Lê, cảm ơn ngài đã ra tay giúp đỡ…
- Không có gì.
Lê Quang Uy mỉm cười khoát tay, sửa lại âu phục trên người, nhàn nhạt nói:
- Tôi cũng không thể trơ mắt nhìn cô rơi vào ma thủ mà bỏ mặc.
Bờ môi Lăng Ngư Nhạn vẫn trắng bệch, trầm ngâm hồi lâu mới nói:
- Quản lý Lê, mười vạn này, tôi sẽ nghĩ cách trả lại ngài.
Lăng Ngư Nhạn không muốn thiếu nợ nhân tình người khác.
Lê Quang Uy không để ý, khoát tay nói;
- Ngư Nhạn, đừng để trong lòng. Nếu em muốn cảm ơn tôi, chi bằng tôi mời em uống chén rượu, xem như là an ủi chuyện đêm nay.
Nghe xong, thần sắc Lăng Ngư Nhạn lộ vẻ khó xử:
- Quản lý Lê, bây giờ cũng muộn rồi, tôi phải trở lại trường.
- Này, người trẻ tuổi sao có thể nói muộn vào lúc này được? Bây giờ mới là lúc bắt đầu cuộc sống về đêm. Để tôi dẫn em đi uống rượu, rồi chở em về.
Lăng Ngư Nhạn vẫn lắc đầu.
Lúc này, Lê Quang Uy tiến lên vài bước.
Bỗng nhiên, một thanh âm ung dung vang lên.
- Chi bằng để ta uống rượu với ngươi?
Giọng nói vang lên quá mức đột ngột, Lăng Ngư Nhạn và Lê Quang Uy đều đồng loạt quay người.
- Tiêu Dương.
Lăng Ngư Nhạn vừa mừng vừa sợ bước nhanh đến.
Trong tiềm thức của cô, cô chỉ có thể tin tưởng Tiêu Dương.
Tiêu Dương nhìn Lăng Ngư Nhạn, thở dài, lắc đầu:
- Lăng cô nương, không phải ta đã nói với nàng, nửa đêm có người gọi cũng không quay đầu lại.
Lăng Ngư Nhạn khẽ giật mình, không rõ ý của Tiêu Dương.
- Xuất hiện đi.
Tiêu Dương nhàn nhạt nói.
Một thân ảnh trung niên từ góc tối đi ra, toàn thân run rẩy.
- Là ông?
Lăng Ngư Nhạn ngây người. Đây không phải là vị đại thúc đã nhặt được tấm thẻ của cô sao?
- Lăng cô nương, nàng kiểm tra giỏ xách của mình xem có tấm thẻ nào nữa không?
Tiêu Dương nói.
Lăng Ngư Nhạn lập tức mở túi, nhìn mấy lần, bất ngờ từ bên trong lấy ra hai tấm thẻ giống nhau như đúc:
- Đây là…
- Một là của nàng, một là của vị đại thúc này tặng cho nàng.
Lăng Ngư Nhạn lập tức quay sang nhìn người đàn ông trung niên. Hai chân người đàn ông mềm nhũn, ngồi co quắp dưới đất:
- Chuyện không liên quan đến tôi, không liên quan đến tôi.
- Đúng là không liên quan đến ông ta.
Tiêu Dương nhàn nhạt nói:
- Sự xuất hiện của ông ta bất quá chỉ là có người cố ý làm nàng giảm bớt sự phòng bị. Hơn nữa còn kéo dài thời gian, để kế hoạch tiếp theo được áp dụng mà thôi.
Lăng Ngư Nhạn biến sắc.
Sắc mặt Lê Quang Uy cũng không khỏi thấp xuống.
- Tiêu Dương, ý của anh là….
Tiêu Dương mỉm cười, lại nói:
- Bước ra đi.
Một người che mặt bối rối bước ra, bước đến trước người Lê Quang Uy, run rẩy đưa tấm chi phiếu:
- Ông chủ…tôi…việc này tôi không làm nữa.
Sắc mặt Lê Quang Uy đỏ lên, quát lớn:
- Anh nói bậy bạ gì đó?
Gã bịt mặt quỳ xuống, vẻ mặt cầu xin:
- Ông chủ, ông nhận lại tấm chi phiếu đi. Chuyện đùa này, tôi không cách nào diễn nữa.
Không ai chú ý đến, sau đầu người đàn ông trung niên và gã bịt mặt đều cắm một ngân châm, tùy thời có thể cướp đi tính mạng của bọn họ. Nếu không, bọn họ như thế nào ngoan ngoãn theo Tiêu Dương về đây.
Hết thảy chỉ là một vở kịch mà thôi.
Lăng Ngư Nhạn tức giận, nhìn chằm chằm Lê Quang Uy:
- Hèn hạ.
Lê Quang Uy nhìn Tiêu Dương, lạnh giọng nói:
-Tiểu tử, đây chỉ sợ là tuồng kịch do cậu đạo diễn.
Tiêu Dương mỉm cười không nói.
Lăng Ngư Nhạn sẽ tin tưởng ai? Vấn đề này căn bản không đáng thảo luận.
- Tiêu Dương, báo cảnh sát đi.
Lăng Ngư Nhạn quyết đoán nói.
Nghe xong, sắc mặt ba người Lê Quang Uy liền thay đổi.
- Đúng rồi, Lăng cô nương, nàng cảm thấy cảnh sát đến có thể bắt bọn họ không?
Tiêu Dương lắc đầu, bước đến bên cạnh người đàn ông trung niên và gã bịt mặt, lột bỏ khăn che mặt, sau đó đem hai viên thuốc nhét vào miệng hai người.
- Khụ khụ.
Thần sắc hai người thay đổi:
- Cậu cho chúng tôi uống cái gì?
- Giải dược.
Tiêu Dương trả lời.
Lúc này hai người mới bình tĩnh lại.
- Các người đi đi.
Tiêu Dương khoát tay:
- Nhưng ba người phải cùng nhau rời đi, tránh cho Lăng cô nương cảm thấy không thoải mái.
- Hừ.
Lê Quang Uy quay người bước lên xe. Hai người kia cũng bước lên theo.
Rất nhanh, chiếc xe lao đi.
- Tiêu Dương, báo cảnh sát thật sự vô dụng sao?
Lăng Ngư Nhạn nghi hoặc hỏi.
Tiêu Dương lắc đầu:
- Đến cục cảnh sát, bọn họ sẽ đưa ra lý do thoái thác, chưa hẳn có thể trị tội bọn họ. Đương nhiên, nếu bị bắt bỏ tù, có hai kẻ chết thay kia rồi.
- Nói như vậy, anh còn rất nhân từ.
- Đương nhiên, đây là nhân tâm của thầy thuốc mà.
Tiêu Dương mỉm cười, ánh mắt nhìn theo bóng đèn xe đằng trước.
- Anh cho bọn họ uống giải dược gì vậy?
- Tinh thông huyết dược.
Lăng Ngư Nhạn khó hiểu.
Tiêu Dương vẫn cười nhạt, nói ra hai chữ:
- Xuân dược.
- Ba phút sẽ thấy được hiệu quả.