Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 75: Chương 75: Độ lương tiêu. Hôn thiên hoang




Nghe xong, thần sắc Lăng Ngư Nhạn có chút cổ quái.

Xuân dược? Ba phút sẽ thấy được hiệu quả?

Ánh mắt nhìn chiếc xe dừng lại đằng xa, Lăng Ngư Nhạn không khỏi mở to mắt.

Cô có thể tưởng tượng được trong xe đang là cảnh tượng gì.

- Sau khi uống loại xuân dược này, nhất định phải phát tiết trong thời gian ngắn. Nếu không, toàn thân sẽ bạo liệt mà chết.

Tiêu Dương mỉm cười nói:

- Hơn nữa, người đã uống thuốc, ngoại trừ không ra tay với người cùng uống thuốc, đối với bất luận kẻ nào cũng đều có hứng thú.

- Bọn họ chỉ cần phát tiết, nhất định phải phát tiết.

Lăng Ngư Nhạn sởn cả gai ốc, liếc nhìn Tiêu Dương.

Người này dường như vừa mới tự xưng là “thầy thuốc có tâm”.

Nếu Lê Quang Uy biết mình sẽ có kết quả này, chỉ sợ ông ta tình nguyện lựa chọn vào tù.

Đây chính là sự tra tấn về thể xác và tinh thần.

Vốn ông ta định tối nay bày ra kế hoạch, chiếm đoạt cô gái mà ông ta thèm thuồng đã lâu.

Kết quả cũng đã thèm, hơn nữa còn là một trận mưa to gió lớn. Chỉ là nhân vật khác nhau mà thôi.

- Hai người giáp công. Vừa vặn, ông ta có hai người bên cạnh.

Tiêu Dương nói thầm.

Lăng Ngư Nhạn mở to hai mắt, vẻ mặt ngây ngốc nhìn Tiêu Dương.

Đây là thầy thuốc có tâm?

Toàn thân run lên.

- Đây chính là gieo gió gặt bão.

Tiêu Dương cười khẽ, nhìn chiếc xe dừng lại đằng xa.

- Ai bảo ông ta muốn trâu già gặm cỏ non mà động sắc tâm.

Tiêu Dương hoàn toàn xem thường.

Lăng Ngư Nhạn ngốc trệ hồi lâu, sau đó nhìn Tiêu Dương, ánh mắt cảm kích:

- Tiêu Dương, cũng may nhờ có anh.

Lăng Ngư Nhạn không biết, nếu không có Tiêu Dương, tối nay sẽ phát sinh chuyện gì.

Lê Quang Uy tỉ mỉ bày ra hết thảy, như thế nào để cô đơn giản rời khỏi được?

Tiêu Dương mỉm cười lắc đầu:

- Tiện tay mà thôi.

- Đúng rồi, làm sao anh biết Lê Quang Uy…

Lăng Ngư Nhạn nghi hoặc hỏi.

Tiêu Dương mỉm cười thần bí:

- Lăng cô nương, nếu ta nói ta thông qua xem bói mà biết được nàng gặp nguy hiểm, nàng có tin không?

Lăng Ngư Nhạn sợ run lên, sau đó gật đầu:

- Tôi tin.

Tiêu Dương ngược lại ngây người, rồi bật cười ha hả.

- Còn nữa…

Lăng Ngư Nhạn chần chừ một chút, nhìn Tiêu Dương, không nhịn được lên tiếng:

- Tại sao anh lại có…xuân dược?

Tiêu Dương có chút ngạc nhiên, sau đó ho nhẹ, nghiêm mặt nói:

- Lăng cô nương, thực không dám giấu diếm, ta có nghiên cứu nhất định với lý thuyết y học. Xuân dược cũng là một loại thuốc. Chỉ là công dụng và cách dùng khác nhau sẽ có thể đưa ra kết quả khác nhau. Xuân dược này ta dùng để chữa bệnh mà thôi.

Lăng Ngư Nhạn bán tín bán nghi, cái hiểu cái không gật đầu.

Một cơn gió lạnh thổi qua, Lăng Ngư Nhạn không tự chủ được rùng mình một cái.

- Bây giờ không còn sớm, chúng ta về nhanh đi.

Tiêu Dương nhìn chiếc xe có chút chấn động đằng xa, sau đó sóng vai với Lăng Ngư Nhạn trở về.

- Đúng rồi, Lăng cô nương, có thể mượn điện thoại của cô dùng một lát được không?

- Điện thoại?

Lăng Ngư Nhạn nghi hoặc lấy điện thoại ra.

- Ta muốn báo cảnh sát, bọn họ quá bại hoại phong tục rồi.

Tiêu Dương chính nghĩa lên tiếng.

…….

Hai người bước vào cửa. Dưới cái nhìn ý vị thâm trường của người đang trực ngoài cổng bảo vệ, hai người trực tiếp bước về phía ký túc xá.

- Ui…

Lăng Ngư Nhạn bỗng nhiên kêu lên một tiếng, thân hình nghiêng sang một bên, cũng may Tiêu Dương nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô.

- Lăng cô nương, nàng sao vậy?

Tiêu Dương cúi đầu nhìn, Lăng Ngư Nhạn không cẩn thận đã giẫm phải một cái hố, hẳn là bị trặc chân rồi.

- Không sao.

Lăng Ngư Nhạn cắn răng, một lần nữa đứng vững, nhưng khi bước một bước, nhịn không được kêu lên một tiếng.

- Để ta cõng nàng trở về.

Tiêu Dương nghĩ nghĩ một chút rồi nói.

Lăng Ngư Nhạn do dự, sau đó ừ một tiếng nhỏ như muỗi kêu.

Tiêu Dương đỡ Lăng Ngư Nhạn, chuyển cô ra đằng sau hắn, nhẹ nhàng cõng lên.

Bước chân vững vàng trở về phòng ngủ.

Ban đầu, Lăng Ngư Nhạn còn cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng dần dần cô cảm nhận được sự ôn hòa của hắn. Một khắc này, cô tựa hồ nhận thấy sự an toàn mà đã lâu rồi chưa từng có.

Chính cô cũng không biết đã bao lâu rồi mình không có loại cảm giác này.

Lăng Ngư Nhạn nhẹ nhàng ôm lấy Tiêu Dương. Lúc này, thể xác và tinh thần của cô đều thoải mái, giống như bất luận mưa to gió lớn gì cũng không thể xúc phạm đến cô.

- Ánh trăng giống như đóa hoa sen trắng xuyên thẳng qua đám mây.

Tiếng hát của Lăng Ngư Nhạn nhẹ nhàng lượn lờ bên tai Tiêu Dương.

Đồng thời, Lăng Ngư Nhạn cảm thấy mắt của mình nặng xuống.

Cô đã quá mệt mỏi.

Từ cổng ra vào đến ký túc xá khoảng chừng năm phút. Nhưng vì cõng Lăng Ngư Nhạn, tốc độ Tiêu Dương chậm đi không ít. Khi đến cửa phòng ngủ, tiếng hát đã không còn, hô hấp của người sau lưng dần dần ổn định.

- Lăng cô nương.

Tiêu Dương nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Lăng Ngư Nhạn cũng không phản ứng.

- Ngủ rồi sao?

Tiêu Dương không khỏi mở to hai mắt.

Chỉ sợ đây là cô gái đầu tiên ngủ trên lưng hắn.

Cảm nhận được sự mềm mại của thân hình sau lưng, rồi nhìn cánh tay trắng nõn trước mắt mình, Tiêu Dương cũng không lên tiếng, nhẹ nhàng cất bước trở về cổng bảo vệ, cẩn thận đặt Lăng Ngư Nhạn xuống giường.

Cũng không đánh thức cô dậy.

Tiêu Dương cởi giầy cho Lăng Ngư Nhạn, rồi nhẹ nhàng đắp chăn lại cho cô.

Mắt nhìn cô gái đang ngủ sat, Tiêu Dương không khỏi thở dài.

Cầm chìa khóa khóa cổng lại, Tiêu Dương trở về phòng bảo vệ, tắm rửa sạch sẽ, còn thuận tiện lau giùm khuôn mặt cho Lăng Ngư Nhạn.

Tiêu Dương không biết, Đồ Thư Quán, bảo vệ cổng ký túc xá, làm thêm ở quán café, Lăng Ngư Nhạn còn công việc gì nữa không? Rốt cuộc là vì cái gì đã khiến cho một cô gái thoạt nhìn nhu nhược lại có thể kiên cường như thế?

- Lăng cô nương cũng chỉ là sinh viên năm nhất.

Tiêu Dương lắc đầu, nhìn Lăng Ngư Nhạn đang ngủ say, sau đó ngồi xuống ghế. Hắn không biết phòng ngủ Lăng Ngư Nhạn ở đâu, tất nhiên không cách nào đưa cô về.

Tắt đèn, hắn dựa vào mặt bàn. Sau lưng là một đại mỹ nữ, tuy trong lòng Tiêu Dương không có gì là không an phận, nhưng ghé vào mặt bàn như vậy, nhất thời có chút khó ngủ.

Trong đêm tối đột nhiên vang lên một thanh âm.

- Mẹ…mẹ…

- Mẹ…

Tiêu Dương giống như phản xạ có điều kiện đứng lên, quay đầu nhìn thoáng qua:

- Lăng cô nương…

Nhưng Lăng Ngư Nhạn cũng không phản ứng. Tiêu Dương quan sát hồi lâu, rốt cuộc xác định Lăng Ngư Nhạn đang nằm mơ.

- Mẹ…mẹ tỉnh lại đi.

Một đêm mơ màng, tuy Tiêu Dương khó ngủ, nhưng khi trời gần sáng, hắn vẫn thiếp đi.

Không biết từ lúc nào, Tiêu Dương đột nhiên cảm giác phía sau của mình có động tĩnh khác thường, liền mở mắt ra.

Một bóng hình xinh đẹp đang đứng bên cạnh hắn.

- Lăng cô nương, nàng dậy rồi à?

Tiêu Dương nhìn xuống, lúc này Lăng Ngư Nhạn đang cầm cái áo khoác choàng lên người hắn.

Tiêu Dương đột nhiên tỉnh dậy khiến Lăng Ngư Nhạn bất ngờ, khuôn mặt đỏ bừng:

- Tiêu Dương, tôi…tối hôm qua tôi ngủ quên, làm hại anh…

Lăng Ngư Nhạn cảm thấy có chút xấu hổ. Chỉ mấy phút ngắn ngủi, cô lại ngủ trên lưng Tiêu Dương.

Tiêu Dương mỉm cười;

- Lăng cô nương, không sao đâu. Dù sao, có một đại mỹ nhân ngủ chung phòng với ta. Trải qua một đêm đẹp, đây chính là phúc phận của ta.

Lăng Ngư Nhạn không khỏi cười khẽ, giống như gió xuân mê người:

- Đây cũng là một đêm đẹp sao?

- Thế nào mới được gọi là đêm đẹp?

Tiêu Dương khiêm tốn thỉnh giáo.

Sắc mặt Lăng Ngư Nhạn đỏ bừng, mắt nhìn Tiêu Dương:

- Đừng hiểu sai.

Rõ ràng là nàng nghĩ sai trước mà?

- Lăng cô nương, chân của nàng không sao chứ?

Lăng Ngư Nhạn gật đầu, mỉm cười gật đầu:

- Không có việc gì rồi. Cảm ơn anh, Tiêu Dương.

- Không có việc gì là tốt rồi.

Tiêu Dương nhìn nụ cười tỏa nắng của Lăng Ngư Nhạn, không khỏi cảm thán:

- Mỹ nhân như ngọc.

Má của Lăng Ngư Nhạn càng đỏ hơn.

- Đáng tiếc…

Tiêu Dương thở dài.

- Đáng tiếc chuyện gì?

Lăng Ngư Nhạn nhịn không được mở miệng.

- Đáng tiếc, ta và mỹ nhân trải qua một đêm, nhưng lại ngủ mất. Thật sự là đáng tiếc của cuộc đời mà.

Tiêu Dương trêu ghẹo.

Lăng Ngư Nhạn mở mắt nhìn Tiêu Dương:

- Thế anh muốn thế nào?

- Đương nhiên là…

Tiêu Dương ưỡn ngực, nghiêm mặt nói:

- Nắm bàn tay nhỏ bé, sau đó hôn…

Nghe xong, Lăng Ngư Nhạn không khỏi cười khẽ một tiếng.

Đột ngột, Lăng Ngư Nhạn thò tay, nắm lấy bàn tay Tiêu Dương, khuôn mặt hiện lên đôi má lúm đồng tiền, giọng nói không che giấu được sự khẩn trương:

- Cái này xem như là nắm bàn tay nhỏ bé.

Cảm nhận được bàn tay nhỏ bé trong tay mình, tinh thần Tiêu Dương không khỏi chấn động, nắm chặt tay Lăng Ngư Nhạn, mỉm cười:

- Đã không còn là một đêm đáng tiếc nữa. Nhưng…

- Nhưng cái gì?

Tay Lăng Ngư Nhạn bị Tiêu Dương nắm chặt, trong lòng giống như có hươu chạy, nhìn Tiêu Dương, cặp môi đỏ mọng ướt át giống như đóa hoa mân côi đang chờ người hái.

- Vẫn còn chưa hôn…

Tiêu Dương nhìn gương mặt xinh đẹp, bờ môi mê người, dường như có ma quỷ xúi giục, Tiêu trạng nguyên lang không biết lấy đâu ra dũng khí, đứng lên, khẽ kéo tay Lăng Ngư Nhạn, đồng thời cúi người hướng xuống cặp môi đỏ mọng.

Hai cặp môi trong chốc lát chạm vào nhau.

Một khắc này, Lăng Ngư Nhạn giống như nằm mộng, đầu óc trống rỗng, ánh mắt mở to. Một cảm giác kỳ lạ lan tràn khắp toàn thân.

Thời gian hoàn toàn bất động.

Dần dần, cặp mắt nhắm lại.

Hôn.

Một lát sau, hai cặp môi rời ra.

Gương mặt Lăng Ngư Nhạn đỏ bừng như quả táo, dần dần mở mắt ra.

Nhưng rồi ánh mắt mở to, đột nhiên kinh hô một tiếng, lập tức giãy khỏi tay Tiêu Dương, cầm lấy túi xách của mình, rất nhanh mở cửa phòng trực, bước về phía phòng ngủ.

Tiêu Dương vẫn còn đang tận hưởng dư vị của nụ hôn vừa rồi. Thấy Lăng Ngư Nhạn đột nhiên phản ứng như vậy, không khỏi cảm thấy khó hiểu, vô thức cúi đầu.

Chỉ thấy chính giữa đùi hắn, một cái cột đã được dựng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.