Rầm rầm.
Giội nước lạnh xuống, tiểu Tiêu Dương rốt cuộc cũng đã hành quân lặng lẽ rời đi.
Bề ngoài thì trầm tĩnh, nhưng trong lòng thì tim đập bình bịch. Hắn không nghĩ đến mình lại có gan hôn hít như thế.
Ngồi trên ghế, trong đầu Tiêu Dương không khỏi quanh quẩn cảnh tượng kiều diễm vừa rồi, kềm lòng không được mà cười ngây ngốc.
Phanh! Phanh!
Hai tiếng gõ cửa thức tỉnh Tiêu Dương.
Tiêu Dương đứng dậy mở cửa.
Hắn cố tỏ ra bình tĩnh. Bên ngoài là một cô gái có dung nhan tinh khiết, mái tóc mềm mại thả xuống vai như dòng suối nhỏ.
- Đại tiểu thư, chào buổi sáng.
Tiêu Dương mỉm cười, cầm chìa khóa mở cổng.
Một đêm trôi qua, tâm trạng của Quân Thiết Anh cũng dần bình phục trở lại, cũng không còn quá để ý đến chuyện xảy ra tối hôm qua.
Tiêu Dương đẩy Quân Thiết Anh đi trên đường trường học, hưởng thụ không khí sáng sớm.
Hai người đều duy trì sự im lặng cho đến sân vận động.
- Tiêu Dương.
Quân Thiết Anh nhẹ giọng lên tiếng.
- Ừm?
Tiêu Dương dừng bước.
- Không có việc gì.
Quân Thiết Anh trầm ngâm thật lâu, sau đó lắc đầu, nói khẽ:
- Anh có thể đáp ứng tôi một việc không?
- Nói đi.
- Nếu…
Quân Thiết Anh nói:
- Nếu người của Quân gia gây phiền phức cho anh, anh nhất định phải nói với tôi.
Tiêu Dương giật mình, chợt mỉm cười:
- Đương nhiên rồi. Tiểu thư đồng ta còn phải nhờ Đại tiểu thư nàng bảo vệ mà.
Khóe miệng Quân Thiết Anh nhếch lên:
- Càng ngày càng không đứng đắn rồi.
Tiêu Dương mỉm cười. Lúc này ánh mặt trời đã chiếu xuống.
Sương mù dần dần tản đi. Một thân ảnh xuất hiện trước mặt Tiêu Dương.
- Lâm huynh?
Tiêu Dương không khỏi giật mình.
Lâm Tiểu Thảo đang chạy trên đường băng, lúc này cũng nhìn thấy Tiêu Dương, sau khi chạy đến chào hỏi liền tiếp tục chạy vòng đường băng.
Y không hề có nửa điểm lười biếng. Sau khi đột phá cực hạn, y cảm giác khí lực của mình tăng thêm không ít, tất nhiên không chờ đợi được, muốn đột phá cực hạn tiếp theo.
Tiêu Dương đẩy Quân Thiết Anh đi một vòng trên sân vận động, sau đó đưa cô trở về phòng ngủ, kế tiếp tất nhiên là mua ba phần ăn sáng. Ngoại trừ mua cho Quân Thiết Anh là nghĩa vụ, hắn phải xum xoe luôn cả hai vị mỹ nữ chung phòng. Sau khi hoàn tất xong xuôi, hắn trở về phòng bảo vệ.
Không ngoài ý muốn, một chén cháo thịt nạc nóng hồi đã được để sẵn, nhưng lần này không có tờ giấy.
Tiêu Dương khẽ cười.
Ăn xong bữa sáng, Tiêu Dương một lần nữa trở về phòng 106.
Chỉ còn lại một mình Quân Thiết Anh.
- Sáng nay không có giờ à?
Tiêu Dương hỏi.
Quân Thiết Anh đáp:
- Bởi vì nguyên nhân sức khỏe, tôi được miễn một số môn. Cho nên chương trình học ít hơn hai người Tiếu Tiêu.
- Thế thì…
Tiêu Dương chần chừ.
- Giúp tôi luyện cầm đi.
Quân Thiết Anh lên tiếng.
- Được.
Tiêu Dương gật đầu.
Quân Thiết Anh chỉ vào vị trí phòng đánh đàn, Tiêu Dương trực tiếp đẩy cô đến đó.
Sau khi bước vào một gian phòng nhỏ, Tiêu Dương quay lại đóng cửa.
Sàn nhà bóng loáng, một tấm gương thật lớn.
- Đây là phòng vũ đạo.
Quân Thiết Anh nhìn thoáng qua phía trước, ánh mắt không khỏi hiện lên chút hâm mộ.
Cô gái nào mà không có mơ mộng nhảy múa, để cho kỹ thuật nhảy xinh đẹp của mình huy sái nhân gian.
- Đại tiểu thư, sau này chân của nàng khỏi rồi, nàng sẽ nhảy một điệu cho ta xem.
Tiêu Dương mỉm cười nói.
Quân Thiết Anh nhìn thoáng qua Tiêu Dương, tầm mắt không che giấu được một cơn gợn sóng.
Miệng thì thào:
- Nếu tôi có thể nhảy, nguyện vì anh nhảy một trăm khúc.
- Nhất định có thể.
Tiêu Dương mỉm cười nhìn Quân Thiết Anh:
- Đại tiểu thư, nàng cũng đừng quên ước định này.
Quân Thiết Anh gật đầu, nhìn cây đàn tranh đặt đằng trước. Lúc này Tiêu Dương đẩy Quân Thiết Anh tiến lên.
- Đại tiểu thư, nàng muốn khảy một khúc đàn tranh trong bữa tiệc đón tân sinh viên?
Tiêu Dương hỏi.
- Ừm.
Hai bàn tay trắng nõn của Quân Thiết Anh đặt lên trên dây đàn, nhẹ nhàng lướt qua, một thanh âm du dương vang lên.
- Từ nhỏ đến lớn, chân của tôi không tiện đi lại. Đại đa số thời gian của tôi đều làm bạn với đàn tranh.
Ánh mắt Quân Thiết Anh hiện lên sự bình tĩnh, nhàn nhạt nói:
- Khi tôi bất lực nhất, nó là nguồn an ủi duy nhất của tôi.
Ánh mắt Quân Thiết Anh tràn đầy cảm kích nhìn cây đàn tranh trước mặt.
- Tiêu Dương, anh có biết đàn tranh không?
Tiêu Dương giật mình, cười nói:
- Tranh, theo như Lễ Nhạc Kỳ thì nó gồm ngũ huyền, thân trúc. Cũng không ai biết người tạo ra nó, có người nói rằng là do Mông Điềm tạo ra.
Quân Thiết Anh kinh ngạc nhìn Tiêu Dương:
- Y thuật, thư pháp, đánh nhau, còn bây giờ là nhạc khí. Tiêu Dương, rốt cuộc anh am hiểu được những cái gì?
Càng làm cho Quân Thiết Anh khó hiểu chính là, một người xuất sắc trên toàn phương diện như vậy lại cam lòng làm thư đồng bên cạnh cô.
Tiêu Dương mỉm cười không nói.
Quân Thiết Anh nhẹ giọng nói:
- Từ xưa đến nay, có rất nhiều tranh luận về xuất thân của đàn tranh. Trong Thông Điển Nhạc Tứ của Đường Đại có nói: “Tranh xuất xứ từ đời Tần. Thậm chí có học giả hiện đại cho rằng, đàn tranh là do phương Tây truyền đến. Quả thật là hoang đường.
- Nhưng quan trọng nhất, vẫn là khúc nhạc của đàn tranh.
Quân Thiết Anh nói;
- Tiêu Dương, có lẽ anh cũng biết không ít những khúc nhạc dành cho đàn tranh?
Tiêu Dương lắc đầu:
- Ta không biết.
Những khúc nhạc mà Tiêu Dương gảy đều do hắn sáng tác.
Đây chính là ngạo khí của một trạng nguyên văn võ.
- Đại tiểu thư, ta ngược lại rất chờ mong nàng gảy một khúc.
Quân Thiết Anh cười khẽ, nhẹ nhàng vuốt dây đàn, ánh mắt toát ra tình ý dào dạt.
- Thủ khúc này có tên Túy Vũ Địa Phủ.
Quân Thiết Anh nở nụ cười thê lương:
- Đây chính là thủ khúc mà tôi dùng thời gian mười năm để sáng tác.
Tiêu Dương nhẹ giật mình.
Túy Vũ Địa Phủ?
- Anh biết không?
Quân Thiết Anh nhẹ nhàng nói.
- Cha mẹ đặt tên cho tôi là Quân Nhu Anh. Nhu tình như nước. Nhưng tôi lại đổi chữ Nhu thành chữ Thiết. Tôi không muốn nhu tình như nước. Tôi muốn trở nên thiết huyết kiên cường. Tôi muốn...đứng lên.
Toàn thân Quân Thiết Anh không khỏi run rẩy. Nửa ngày sau mới bình tĩnh trở lại:
- Cho dù đời này tôi không đứng dậy được, nhưng chỉ cầu một lần nhảy, cho dù chỉ là chiêm bao cũng được.
Tiêu Dương lẳng lặng đứng im một bên, lắng nghe lời nói của Quân Thiết Anh.
Túy Vũ Địa Phủ, mộng luân hồi.
Có lẽ đây chính là tâm nguyện cuối cùng của Quân Thiết Anh ở đời này.
Cho đến khi gặp Tiêu Dương.
Quân Thiết Anh nhìn thoáng qua Tiêu Dương, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt nhẹ dây đàn.
Như thổ lộ, như nghẹn ngào, như thê lương, như ảm đạm.
Tiếng đàn quanh quẩn bên tai.
Sự cô tịch trải dài. Tiêu Dương dường như có thể nhìn thấy một cô gái ngồi xe lăn, xung quanh là một đám người, nhưng không hề cảm nhận được sự ôn hòa.
Nhân sinh muôn màu. Hết thảy đều lạnh nhạt.
Cô chỉ là thứ để trao đổi vì lợi ích gia tộc mà thôi.
Tiếng đàn chuyển dây cung, thanh âm nhẹ nhàng vang lên.
Như si mê, như đầu nhập, như say như chết.
Một chén rượu nhạt có thể làm lạnh sự tình nhân gian.
Cô muốn say, để có thể say mộng ở địa phủ.
Tiếng đàn phân thành ba giai đoạn. Giai đoạn thứ nhất là thổ lộ, giai đoạn thứ hai là túy ngọa, giai đoạn thứ ba là khinh vũ.
Như bướm, như gió xuân, như thác nước, như trống trận...
Tiếng đàn càng lúc càng kịch liệt, giống như mang theo khí tức hùng hồn, đi sẽ không quay lại.
Lao đến Hoàng Tuyền Lộ, đạp vào U Địa Phủ.
Bang.
Bang bang.
Hai mươi mốt cầm huyền đứt lìa.
Thanh âm dây đàn đứt phụ họa với tiếng đàn còn sót lại, tạo thành phong cảnh có một không hai.
Túy Vũ Địa Phủ.
Tiêu Dương đắm chìm trong ý cảnh thật lâu. Một lát sau mới bừng tỉnh lại.
Ánh mắt nhìn Quân Thiết Anh.
Lúc này, Quân Thiết Anh ngây ngốc nhìn dây đàn. Hai mươi mốt dây đàn, có một dây còn chưa đứt.
- Vì sao lại không đứt?
Quân Thiết Anh thì thào.
Một khi dây đàn đứt, từ nay về sau sẽ Túy Vũ Địa Phủ.
Đây chính là ước nguyện ban đầu khi Quân Thiết Anh sáng tác khúc nhạc này.
Dựa theo luyện tập hàng ngày, dây đàn phải đứt toàn bộ.
- Bởi vì nàng vẫn còn hy vọng.
Tiêu Dương bình thản nói.
- Vẫn còn hy vọng?
Quân Thiết Anh nhàn nhạt nói, ánh mắt xẹt qua một tia sáng.
Đúng.
Lúc trước tuyệt vọng, nhưng bây giờ đã có hy vọng.
Hy vọng đến từ người đàn ông trước mặt.
Hắn không muốn cô đến địa phủ vẫn có thể đứng lên nhảy khúc nhạc của mình.
- Thủ khúc vẫn chưa chấm dứt.
Tiêu Dương nói.
- Mà chỉ mới bắt đầu.
Hai tay Tiêu Dương đặt lên dây đàn còn lại, dùng một dây để khảy đàn. Thủ pháp thành thạo phát ra thanh âm như tiếng nước chảy.
Như xuân ý, như sinh cơ, như gió nhẹ, như mưa phùn...
Đây là ánh sáng của hy vọng.
Chỉ chưa đến một phút, tiếng nhạc từ dây đàn còn lại dẫn Quân Thiết Anh vào một cảnh giới huyền diệu.
Linh hồn như thoát khỏi cơ thể, xuất hiện trên một bờ thảo nguyên xanh ngắt. Bên cạnh là dòng suối chảy, còn cô thì mặc quần áo của mình nhảy múa.
Đây là chuyện tốt đẹp đến cỡ nào.
Nếu như có thể, Quân Thiết Anh nguyện ý đắm chìm trong tiếng đàn này cả đời.
Một lát sau, ánh mắt từ từ mở ra.
Quân Thiết Anh ngơ ngác nhìn Tiêu Dương. Trong lòng cô lúc này, ngoại trừ cảm động là rung động.
- Bây giờ mới được xem là Túy Vũ Địa Vũ hoàn mỹ.
Tiêu Dương bật cười:
- Nhân gian vũ, Địa phủ vũ, sinh sinh tử tử, khuynh tình khinh vũ.
Quân Thiết Anh thì thầm vài tiếng, sau đó thở sâu, nhìn Tiêu Dương:
- Anh hãy dạy cho tôi.
Tiêu Dương mỉm cười gật đầu, một lần nữa cúi người xuống, nhẹ nhàng kích thích dây đàn.