Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 30: Chương 30: Nữ thần




Một hộp châm cứu đối với Diệu Thủ Đường mà nói chẳng đáng là gì. Khi Tiêu Dương đưa ra ý muốn muốn mua một hộp ngân châm, Tuyết Minh Thành rất hào sảng vung tay lên, tùy ý cho hắn lựa chọn.

Quan trọng là...miễn phí.

Tiêu Dương mừng đến mức không ngậm miệng lại được, cũng không khách khí. Hơn nữa còn chọn vài hộp, dùng một cái túi gói lại. Tay trái cầm túi ngân châm, tay phải cầm túi văn phòng tứ bảo, vô cùng thỏa mãn tạm biệt Tuyết Minh Thành. Khi Tiêu Dương sắp ra khỏi cửa, Tuyết Minh Thành nhịn không được phải gọi lại.

-Tuyết đại phu, còn có việc gì không?

Tiêu Dương để cái túi xuống, nhìn chằm chằm vào Tuyết Minh Thành. Không phải đổi ý đấy chứ?

Tuyết Minh Thành suy nghĩ một chút, hỏi dò:

-Tiêu huynh đệ, cậu...là y sư của bệnh viện nào?

Thì ra không phải chuyện ngân châm.

Tiêu Dương nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười, nói:

-Phục Đại môn vệ.

Sau đó quay người rời khỏi.

Tuyết Minh Thành sửng sốt, chợt cười khổ lắc đầu.

Ông tất nhiên không tin một cao nhân y thuật cao minh như vậy chỉ là một bảo vệ cổng nho nhỏ của Phục Đại.

Câu trả lời của Tiêu Dương giống như một câu trả lời qua loa mà thôi.

-Không nghĩ đến, Tuyết Minh Thành ta thậm chí có may mắn nhìn thấy tuyệt kỹ Khí châm và Quỷ y Thất Khấu Châm đã thất truyền từ lâu.

Tuyết Minh Thành nhìn Tiêu Dương rời khỏi. Tuy không có được câu trả lời “chi tiết” từ Tiêu Dương, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

-Nếu lão sư mà biết được sẽ khiếp sợ đến cỡ nào?

Tuyết Minh Thành vừa nói xong, tiếng chuông điện thoại trong túi áo vang lên. Ông lấy điện thoại ra, bất ngờ nhìn thấy hai chữ “lão sư” trên màn hình, không khỏi cười khổ:

-Lão sư, con có một tin tức tốt...

Tuyết Minh Thành im bặt, khuôn mặt đang tươi cười lập tức tắt đi, thần sắc ngưng trọng, một lát sau trầm giọng nói:

-Con lập tức đến ngay.

Sau khi cúp điện thoại, Tuyết Minh Thành vội vàng bước ra ngoài.

..........

...........

Tiêu Dương mang theo hai cái túi, đi ngang qua sạp trái cây, thuận tiện mua một túi táo đỏ rực, sau đó ngẩng đầu cất bước về phía trường học.

Trời đã tối, đèn đường đã lên.

Khi Tiêu Dương bước vào cổng trường, Lâm Tiểu Thảo trong phòng trực ban mỉm cười gọi một tiếng “Tiêu ca”.

Lập tức nhận được một quả táo khen thưởng của Tiêu Dương.

-Tiêu ca đi thong thả.

Lâm Tiểu Thảo cắn một miếng táo, mồm miệng hô to theo bóng lưng của Tiêu Dương.

Tiêu Dương về đến phòng trực ban của ký túc xá nữ. Đóng cửa lại, đặt hai cái túi sang một bên, hắn ngồi trên ghế, qua cửa sổ nhìn đám nữ sinh trên tầng lầu, đồng thời cũng nhận được không ít ánh mắt của nữ sinh quăng về phía hắn.

Hắn dường như có chút hiểu được vì sao Lâm Tiểu Thảo nhìn hắn bằng ánh mắt tràn đầy hâm mộ.

Bị thưởng thức và thưởng thức hiển nhiên bổ trợ cho nhau, mang đến sự sung sướng cho đôi bên.

-Năng lượng của Bạch Tố Tâm lớn nhỉ, có thể an bài cho ta làm bảo vệ chỗ này.

Tiêu Dương cắn quả táo, ánh mắt có chút u oán nhìn về phía phòng 106.

Đó mới chính là chỗ mà Tiêu Dương muốn ở.

Hai ba miếng ăn hết một quả táo, Tiêu Dương suy nghĩ một chút, sau đó bước ra khỏi phòng trực ban, đi về phía phòng 106.

Nhẹ gõ cửa.

-Vào đi.

Thanh âm Tiếu Tiêu vang lên.

Tiêu Dương đẩy cửa bước vào.

-A!

Một tiếng thét kinh hãi. Tiếu Tiêu đang mặc áo ngủ ngồi trên giường vội vàng dùng chăn bọc lại cơ thể, ánh mắt cảnh giác nhìn Tiêu Dương:

-Tại sao...tại sao anh lại vào được đây?

Tiêu Dương mờ mịt.

Không phải nàng bảo ta vào sao?

Tiếu Tiêu tất nhiên là chưa thể nhớ ra, bây giờ bảo vệ ký túc xá nữ là nam. Cô càng không nghĩ đến người gõ cửa phòng lại là Tiêu Dương, cứ tưởng rằng bạn học phòng bên cạnh đến làm quen, gia tăng tình cảm.

Tiếu Tiêu dừng lại, vội vàng kêu to vào bên trong:

-Tú Tú, bạn đừng ra nhé, có sói đến đấy.

Hà Tú đang tắm bên trong, nghe xong, tiếng giội nước liền ngừng lại thật lâu rồi lại rầm rầm vang lên.

Trán Tiêu Dương đổ mồ hôi lạnh, bước đến trước mặt Quân Thiết Anh đang bình tĩnh xem một quyển sách, không khỏi lắp bắp nói:

-Bản thảo cương mục?

Quân Thiết Anh ngẩng đầu, nói:

-Tôi chỉ ngẫu nhiên xem qua một số sách thuốc thôi.

Ánh mắt Tiêu Dương vô thức nhìn lướt qua hai chân Quân Thiết Anh, vẫn luôn có một tấm chăn che lại.

Hắn hiểu.

Đã bị cả thế giới phán án tử hình, nhưng cô không buông tha cho hy vọng cuối cùng, tự mình xem sách thuốc, mục đích có thể thông qua sách thuốc tìm kiếm một hy vọng mờ mịt.

Có thể trong tình huống như vậy duy trì được một tâm trạng, Tiêu Dương vẫn có chút kính nể Quân Thiết Anh.

Tiêu Dương mỉm cười nói;

-Không có việc gì đâu. Ta muốn đến Đồ thư Quán.

Tiêu Dương đến phòng ngủ 106, tất nhiên là muốn thăm qua Quân Thiết Anh. Với tư cách là một thư đồng, Tiêu Dương lúc nào cũng phải nghe theo lệnh đại tiểu thư phân phó.

Quân Thiết Anh gật đầu. Sau đó, Tiêu Dương dưới ánh mắt cảnh giác của Tiếu Tiêu cất bước rời khỏi phòng ngủ.

Thẳng đến Đồ Thư Quán.

Hiện tại, Tiêu Dương rất muốn dung nhập thật nhanh vào thế giới náy. Ngoại trừ thông qua tivi và phương thức kết giao với người bên ngoài, cách nhanh nhất chính là đọc sách.

Không muốn kinh động đến bất kỳ người nào, Tiêu Dương bước vào trong Đồ Thư Quán, chọn lấy một quyển sách, bắt đầu đọc. Ban đầu, Tiêu Dương còn chưa quen đọc chữ giản thể nên rất chậm. Nhưng theo thời gian, tốc độ đọc của hắn càng lúc càng nhanh. Tuy không thể nói là đọc nhanh như gió, nhưng vẫn vượt xa người bình thường.

Đứng bên cạnh Tiêu Dương là một cậu thanh niên tóc húi cua. Thấy bên tai mình không ngừng vang lên tiếng lật sách, liền ngẩng đầu lên. Sau khi quan sát Tiêu Dương được một lúc, liền khinh thường nói:

-Có muốn giả bộ cũng phải giả bộ cho giống một chút chứ.

Sau đó nói tiếp:

-Tốc độ đọc như vậy, ai cũng biết anh đang giả bộ đọc.

Khinh bỉ một hồi, gã thanh niên tóc húi cua không nhìn nữa. Cả nửa ngày sau, cậu ta cố lấy hết dũng khí, nghiêng đầu sang, thông qua một khe hở nhìn qua bên kia, lập tức trong lòng nhảy dựng, vội vàng rụt đầu lại, ra vẻ nghiêm túc đọc sách, hồn nhiên không biết mình cầm ngược quyển sách trong tay.

Trong Đồ Thư Quán đang có một mạch nước ngầm chuyển động. Không ít người vô thức dựa sát vào bên này, không dám đến gần bên kia, nhưng rồi không bỏ đi được. Phần lớn đều giống như cậu thanh niên tóc húi cua, thông qua khe hở nho nhỏ chăm chú nhìn về một hướng.

Một luồng không khí quỷ dị lan tràn trong tiệm sách.

Dưới ánh mắt tập trung của rất nhiều người, một cô gái mặc áo trắng lưới đang lẳng lặng ngồi, da thịt trong suốt, lông mày giống như được vẽ, ánh mắt long lanh như nước, đôi môi màu đỏ, hai tay mềm mại đang cầm một quyển sách.

Tuy ánh mắt có chút lạnh lùng, nhưng tóm lại đây là một dung nhan tuyệt mỹ.

Xinh đẹp không gì sánh bằng.

Tuy chung quanh cô vẫn còn một số chỗ trống, nhưng không ai dám đến gần, dường như sợ phá vỡ không khí kỳ diệu này.

Trong tay cô cầm một quyển sách, bên trên quyển sách có mấy chữ “Quốc Phú Luận”.

Thời gian chậm chạp trôi qua, không khí trong thư quán lại càng quỷ dị.

Bây giờ khoảng tầm 10h tối.

Ngón tay thon dài như hành tây của cô gái nhẹ nhàng làm dấu chỗ đọc trong quyển sách. Sau đó đặt hết sách vở lên bàn rồi đứng dậy. Áo trắng như tuyết khiến người ta không dám nhìn thẳng, sợ ánh mắt của mình làm bẩn chiếc áo màu trắng kia.

Thần sắc bình tĩnh mang theo một chút đạm mạc, cô gái không nhanh không chậm bước ra khỏi bàn.

Những ánh mắt trong bóng tối vội vàng thu lại, giống như có tật giật mình.

Khi cô gái chuẩn bị rời khỏi Đồ Thư Quán, một thân ảnh bình thường chẳng có gì đặc biệt xuất hiện tại vị trí mà cô đã ngồi. Người này ăn mặc vô cùng bình thường, chiếc áo sơ mi so ra còn kém hơn áo lề đường, chiếc quần jean thủng lỗ chỗ, ánh mắt đục ngầu, duỗi cái móng tay đã biến thành màu đen cẩn thận cầm quyển Quốc Phú Luận, sau đó bước ra khỏi Đồ Thư Quán.

Khi cô gái đã triệt để biến mất khỏi Đồ Thư Quán, không khí quỷ dị nhất thời biến mất không thấy tăm hơi. Còn cậu thanh niên tóc húi cua xem thường Tiêu Dương thì nhẹ nhàng thở ra một hơi, khép quyển sách trong tay mình, ánh mắt mang theo vài phần say mê, miệng thì thào:

-Nữ thần.

Một lát sau, cậu thanh niên dần dần bừng tỉnh, cúi đầu nhìn quyển sách mà mình cầm ngược, không cho là đúng tiện tay quăng lên giá sách.

Ánh mắt liếc nhìn sang bên cạnh, càng thêm xem thường:

-Nữ thần đã đi rồi mà còn giả bộ.

Lúc này, Tiêu Dương giống như miếng bọt biển, hấp thu những kiến thức hiện đại ghi trên quyển sách.

Đồ Thư Quán đóng cửa là vào lúc 10h30.

Cậu thanh niên xem thường Tiêu Dương vuốt lại tóc của mình rồi cất bước khỏi Đồ Thư Quán.

Tiêu Dương hồn nhiên không biết thời gian trôi qua.

Đột nhiên, một bàn tay vỗ xuống bả vai Tiêu Dương, đồng thời một thanh âm nhẹ nhàng vang lên bên tai hắn:

-Bạn học, bạn học...

Tiêu Dương hồi phục lại tinh thần, nhìn sang bên cạnh.

Một cô gái tóc buộc dài, thần sắc điềm tĩnh, khuôn mặt thanh tú, nở nụ cười nhàn nhạt, chỉ vào quyển sách trong tay Tiêu Dương:

-Bây giờ, sinh viên đến Đồ Thư Quán đọc quyển Toàn Cầu Thông Sử không nhiều.

Tiêu Dương lật nhìn tên sách. Cô gái không đề cập đến, hắn cũng không chú ý đến tên sách.

-Cô nương, có gì chỉ giáo?

Tiêu Dương lễ phép lên tiếng.

Cô gái hé miệng cười:

-Bạn học, bây giờ là thời gian đóng cửa thư viện. Nếu anh muốn đọc sách, có thể mượn về phòng.

-Trễ như vậy rồi sao?

Tiêu Dương gấp lại quyển sách, căn bản không cảm nhận được thời gian trôi qua.

Tiêu Dương trả quyển sách lại chỗ cũ, ánh mắt mang theo vài phần áy náy:

-Xin lỗi, ta không có chú ý thời gian.

-Không sao, mỗi lần đóng cửa, tôi đều phải kiểm tra xem bên trong còn có ai hay không. Mọt sách giống như anh, Phục Đại không thiếu.

Tiêu Dương ngẩn ra. Trong mắt cô gái, hắn nghiễm nhiên đã trở thành một con mọt sách.

-A, anh không định mượn sách sao?

Cô gái hỏi.

-Không cần.

Tiêu Dương khoát tay. Tuy đây chỉ là lần thứ hai hắn đến Đồ Thư Quán, nhưng cũng biết mượn sách phải cần có một cái thẻ mượn sách, còn hắn thì không có.

Tiêu Dương đi được vài bước, bỗng nhiên quay người hỏi:

-Cô nương, tại hạ Tiêu Dương, xin hỏi phương danh của cô nương?

Cô gái nhẹ mỉm cười.

-Tôi tên Lăng Ngư Nhạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.