Ông.
Ngân châm kịch liệt run lên, nội tâm Tuyết Minh Thành triệt để chấn động, bất động nhìn cảnh tượng trước mặt, thốt ra hai chữ “Khí châm”.
Tam đại cảnh giới trong châm cứu, Hỏa châm, Thủ châm, Khí châm.
Tuyết Minh Thành nằm mơ cũng không nghĩ ra, Khí châm trong truyền thuyết lại xuất hiện ngay trước mặt mình. Hơn nữa còn do một tiểu tử miệng còn hôi sữa thi triển.
Không thể tưởng tượng nổi.
Khiếp sợ, nhưng đồng thời Tuyết Minh Thành cũng nhớ đến trước đó ông đã ngăn cản Tiêu Dương châm cứu, chuẩn bị dùng Thất Thông Pháp của Nghiêm thị để chấn nhiếp hắn một phen, không tính đến sự cố đột nhiên xuất hiện như vầy. Cuộc tỉ thí ngày hôm nay, ông ta tuyệt đối đã bị bẽ mặt.
Nhưng cho dù là vậy, có thể nhìn thấy Khí châm tuyệt tích đã lâu, Tuyết Minh Thành cảm thấy cho dù bị đánh đến sưng mặt cũng đáng giá.
Không phải người trong nghề, căn bản sẽ không cách nào tưởng tượng được một thầy thuốc châm cứu khi nhìn thấy Khí châm, nội tâm nhấc lên sóng gió to đến cỡ nào, giống như một người mới học võ gặp được sư tổ của mình, ngoại trừ kính ngưỡng thì không dám có tâm tư gì.
Khi Tuyết Minh Thành lên tiếng, người đàn ông trung niên vội vàng hỏi:
-Tuyết thần y, đây là…
Tuyết Minh Thành thở sâu, ánh mắt chăm chú nhìn ngân châm đang run rẩy trên đầu ngón tay Tiêu Dương, nói:
-Y thuật của cậu thanh niên này tuyệt không dưới tôi. Có lẽ sẽ có khả năng xoay chuyển trời đất.
Nghe xong, người đàn ông trung niên chấn động, hai tay nắm chặt hơn.
Tiêu Dương vẫn bình tĩnh, ánh mắt trong suốt, hào quang ngân sắc gợn sóng trong ánh mắt của hắn.
Một lát sau.
Hưu.
Trường châm dùng tốc độ cực kỳ quỷ dị xuyên thẳng xuống một huyệt vị trên người ông cụ.
-A.
Tuyết Minh Thành suýt chút nữa kinh hô, ánh mắt mang theo sự kinh hãi.
Một châm này bất ngờ đâm thẳng vào tử huyệt của ông cụ.
-Nhất đâm Quỷ Môn Quan.
Thanh âm Tiêu Dương vang vọng, đồng thời nhanh chóng lấy ra một ngân châm.
Ông…
Cũng rung rung.
Nhất đâm Quỷ Môn Quan.
Trong đầu Tuyết Minh Thành lúc này nhấc lên con sóng ngập trời, lẩm bẩm trong miệng.
-Quỷ dị nhất trong Cửu Đại Thần Châm, Quỷ Y Thất Khấu Châm.
-Một trong Cửu Đại Thần Châm đã thất truyền, Quỷ Y Thất Khấu Châm?
Đầu óc Tuyết Minh Thành hoàn toàn trống rỗng.
Không nghĩ tới, hôm nay ông ngoại trừ nhìn thấy tuyệt kỹ Khí châm, lại còn nhìn thấy Quỷ Y Thất Khấu Châm chỉ xuất hiện trong sách y cổ.
-Nhị đâm Hoàng Tuyền Lộ.
Tiêu Dương ra tay nhanh như gió, thủ pháp thành thạo đến cực điểm, một tay đè ngực ông cụ, ngân châm lướt đi chỉ để lại hào quang.
Hưu.
Đâm thẳng tử huyệt.
Quỷ Y Thất Khấu Châm, một tuyệt kỹ châm cứu quỷ dị nhưng thần kỳ, châm thẳng vào bảy đại tử huyệt của con người. Khả năng khống chế độ mạnh yếu của nó phải cực kỳ tinh diệu. Nếu không, người bệnh sẽ đi đời nhà ma.
-Tam đâm Nại Hà Kiều.
Ánh mắt Tiêu Dương càng lúc càng bình tĩnh, tốc độ xuống tay càng trầm ổn.
-Tứ đâm Diêm Vương Điện.
Quỷ Y Thất Khấu Châm trong truyền thuyết đã xuất hiện trước mắt ông. Mắt Tuyết Minh Thành đã mở lớn đến không còn mở được nữa, không muốn bỏ qua một chút chi tiết nào cả.
Bốn châm đâm xuống, Tiêu Dương cũng không châm tiếp, hai tay bắt đầu dùng thủ pháp mát xa đặc biệt mát xa tứ chi và đỉnh đầu của ông cụ.
Một lát sau.
Khụ khụ…
Hai tiếng ho khan già nua vang lên, tay phải Tiêu Dương vung lên, bốn ngân châm trở về giữa ngón tay của hắn.
Cúi đầu nhìn thoáng qua, Tiêu Dương nhẹ lau mồ hôi dưới cằm, đứng lên, mỉm cười nói.
-Cũng may không làm nhục sứ mạng.
Ai nấy đều sợ ngây người.
Tất cả mọi người đều không tin vào cảnh tượng trước mặt.
Một ông cụ bị trúng gió cấp tính, bị Tuyết Thần Y tuyên bố tử hình, nhưng lại được một chàng thanh niên dùng thủ pháp châm cứu không thể tưởng tượng được cứu lại.
Chỉ bốn châm nhưng đã kéo được ông cụ từ Quỷ Môn Quan trở về.
Kỹ thuật châm cứu vô cùng thần kỳ.
Lúc này, những người có mặt mới ý thức được kỹ thuật châm cứu thoạt nhìn không có gì đặc biệt lại là kỹ thuật châm cứu thất truyền mấy ngàn năm của dân tộc Viêm Hoàng, xác thực có được hiệu quả thần kỳ khó có thể tưởng tượng được.
Chỉ sợ ông cụ là người tỉnh nhanh nhất trong số những người bị trúng gió cấp tính.
-Cha…
Thấy ánh mắt đục ngầu của ông cụ dần dần mở ra, người đàn ông trung niên vô cùng mừng rỡ, ngồi xổm xuống, cẩn thận đỡ ông cụ ngồi dậy:
-Cha, bây giờ cha cảm thấy như thế nào?
Ông cụ vừa mới tỉnh lại, biểu hiện có chút mờ mịt, cả nửa ngày sau mới từ từ trấn định lại:
-Chấn Vinh, nơi này là chỗ nào? Tại sao cha lại ở đây?
Người đàn ông trung niên thấy ông cụ đã khôi phục lại bình thường, vui mừng đến mức kích động rơi nước mắt:
-Nơi này là Diệu Thủ Đường. Cha không có việc gì là tốt rồi.
Khi Tuyết Minh Thành bó tay với căn bệnh của ông cụ, người đàn ông trung niên triệt để tuyệt vọng. Nhưng khi Tiêu Dương thành công cứu ông cụ trở về, cảm giác mất rồi lại được khiến cho người đàn ông cao bảy thước phải chảy nước mắt. Ông cảm kích nhìn Tiêu Dương:
-Tiểu huynh đệ, ơn cứu mạng cha già, Tạ Chấn Vinh suốt đời khó quên.
-Tạ Chấn Vinh?
Lúc này, không ít người có mặt đều giật mình, cảm giác cái tên này vô cùng quen thuộc. Một lát sau, đột nhiên có người lên tiếng.
-Thì ra là Tổng giám đốc Vũ Phong Quán, Tạ Chấn Vinh tiên sinh.
Lời nói vừa dứt, tất cả mọi người đều sợ hãi, ánh mắt nhìn Tạ Chấn Vinh vừa cung kính vừa sợ hãi.
Vũ Phong Quán?
Tiêu Dương đối với ba chữ này chẳng có cảm giác gì cả, nghe xong liền mỉm cười:
-Chăm sóc người bệnh vốn là chức trách của thầy thuốc.
Đối mặt với thần sắc lạnh nhạt của Tiêu Dương, cũng không vì cứu được một mạng người mà có thần thái kiêu căng, trong lòng Tạ Chấn Vinh ngoại trừ biết ơn, lại càng thêm hảo cảm. Ông móc một chồng chi phiếu trong túi áo, xé ra một tờ, viết lên một chuỗi con số, ánh mắt cảm kích đưa chi phiếu cho Tiêu Dương:
-Tiểu huynh đệ, chút lòng thành, mong cậu nhận cho.
Tiêu Dương nhìn tờ chi phiếu Tạ Chấn Vinh đưa tới, ánh mắt có chút nghi hoặc, nhưng cũng không khách khí, trực tiếp tiếp nhận chi phiếu, nhìn cũng không nhìn nhét thẳng vào túi.
Cảnh tượng này làm cho Tạ Chấn Vinh càng thêm tán thưởng.
Đây mới thật sự là người có phẩm chất đạo đức tốt.
Không thèm nhìn tờ chi phiếu mà ông mới viết.
Xem tiền tài như cặn bã.
Thanh niên làm được điều này thật sự không nhiều.
Hảo cảm của Tạ Chấn Vinh đối với Tiêu Dương tăng vọt như hỏa tiễn.
Ông không biết, gã trạng nguyên trước mắt đang âm thầm xem thường bản thân hắn. Tuy miệng nói chăm sóc bệnh nhân là chức trách của thầy thuốc, nhưng ít nhất cũng có chút đắc ý và mong muốn cho thêm chút thù lao. Tiêu Dương không biết bộ châm cứu mà mình cần mua đáng giá bao nhiêu ngân lượng, hắn vốn trông cậy vào người đàn ông áo mũ chỉnh tề trước mặt.
Mà thôi, mà thôi.
Tiêu trạng nguyên khẽ lắc đầu.
Lúc này, Tạ Chấn Vinh một lần nữa đút tay vào túi áo, ánh mắt không khỏi sáng lên, nhưng lập tức thất vọng. Tạ Chấn Vinh chỉ đưa một tấm thẻ cho hắn.
-Tiểu huynh đệ, đây là danh thiếp của tôi.
Khi Tạ Chấn Vinh đưa ra danh thiếp, ánh mắt của không ít người có mặt liền hiện lên sự hâm mộ.
Danh thiếp của Tạ Chấn Vinh đại diện cho thẻ VIP của Vũ Phong Quán.
Rất quý.
Trong lòng Tiêu Dương càng thêm bi phẫn. Trả thù lao thì phải đưa ngân lượng. Chẳng lẽ ông ta không biết ngân lượng sao?
-Đúng rồi, tiểu huynh đệ, cậu tên gì?
Tiêu Dương thở ra một hơi, bình tĩnh đáp:
-Tiêu Dương. Tiêu trong kiếm tiêu, Dương trong dương cương.
Tạ Chấn Vinh muốn nói lại thôi. Ông hỏi Tiêu Dương tên gì, tất nhiên là muốn biết thân phận của hắn. Nhưng thấy Tiêu Dương không có ý định nói tiếp, Tạ Chấn Vinh cũng không tiếp tục hỏi.
-Tuy bệnh tình của lệnh tôn đã được áp chế, nhưng muốn khôi phục hoàn toàn, nhất định phải phối hợp với một số dược liệu.
Tiêu Dương nghĩ một chút rồi nói với Tuyết Minh Thành:
-Tuyết đại phu, ta chỉ đọc, phiền ngài nhớ kỹ phương thuốc giùm.
Đối với chữ hiện đại, Tiêu Dương miễn cưỡng chỉ có thể nhận ra. Hơn nữa, sau vài ngày thích ứng, Tiêu Dương đối với chữ giản thể hiện đại cũng có vài phần nắm chắc, nhưng hắn lại viết không quen, nên dứt khoát để Tuyết Minh Thành hỗ trợ.
-Không thành vấn đề.
Tuyết Minh Thành phấn chấn gật đầu, vội đem giấy bút đến.
Kỹ thuật y của Tiêu Dương đã sớm thuyết phục Tuyết Minh Thành. Ông tất nhiên cũng hiểu được phương thuốc mà Tiêu Dương khai sẽ rất quý.
Đây chính là cơ hội để ông học tập.
Tiêu Dương trầm ngâm một chút, nhẹ giọng nói ra các loại dược vật và phân lượng của chúng, cuối cùng hỏi một câu:
-Nhớ hết chưa?
Tuyết Minh Thành không ngừng gật đầu, viết phương thuốc đưa cho Tiêu Dương. Tiêu Dương nhìn qua vài lần, xác định không có chỗ nào sai, liền đưa cho Tuyết Minh Thành:
-Quý điếm có những dược liệu này không?
Tuyết Minh Thành gật đầu lần nữa, còn tự mình đi bốc thuốc.
Một lát sau, Tạ Chấn Vinh nhận lấy thuốc cho ông cụ, một lần nữa biểu hiện lòng biết ơn, rồi bước ra khỏi Diệu Thủ Đường dưới ánh mắt trông mong của Tiêu Dương.
Tiêu Dương muốn ngân lượng, nhưng không được.
Tiêu Dương cảm thấy mất mát.
Nửa ngày sau, một giọng nói hơi sợ sệt vang lên:
-Bác sĩ Tiêu, xin hỏi bây giờ anh có thể châm cứu cho con trai tôi hay không?
Người lên tiếng là cô gái vừa nãy.
Nghe xong, Tiêu Dương nhìn Tuyết Minh Thành. Tuyết Minh Thành lập tức trầm giọng nói, ánh mắt mang theo sự tôn kính:
-Tiểu huynh đệ, tôi hy vọng cậu có thể cho tôi được mở rộng tầm mắt lần nữa, chứng kiến kỹ càng y thuật của cậu.
Cường giả vi tôn, bất kỳ lĩnh vực nào cũng giống nhau.
Tiêu Dương cũng không chậm trễ, lấy ra trường châm, bước đến trước mặt cô gái.
Trị liệu chứng khóc đêm của trẻ nhỏ, Tiêu Dương không cần vận dụng Quỷ Y Thất Khấu Châm. Sau khi thi triển vài châm đơn giản, mở một phương thuốc, Tiêu Dương bước đến trước mặt Tuyết Minh Thành, nói:
-Tuyết đại phu, mục đích hôm nay tôi đến đây chính là…
Nghe xong, Tuyết Minh Thành thành khẩn nói:
-Tiêu huynh đệ, ba khuyết điểm mà cậu nói, Minh Thành sẽ suy nghĩ lại.
-Ơ…
Tiêu Dương dừng lại một chút, cảm thấy khó hiểu. Trước đây, Tuyết Minh Thành khinh thường hắn không đáng một xu, bây giờ quay ngược lại tỏ vẻ tôn kính hắn, một lát sau, Tiêu Dương sờ mũi:
-Tuyết đại phu, ta chẳng qua chỉ muốn mua một hộp ngân châm châm cứu mà thôi.