Tiếng bước chân rất nhanh đến gần Diệu Thủ Đường, một người đàn ông trung niên đeo mắt kính ôm một ông cụ vọt vào, đồng thời miệng rống lớn:
-Tuyết thần y, Tuyết thần y.
Nghe vậy, tất cả mọi người trong Diệu Thủ Đường đều nhìn ra cửa. Sắc mặt người đàn ông trung niên đeo mắt kính lo lắng đến trắng bệch, vừa vào cửa đã thẳng đến chỗ Tuyết Minh Thành.
-Tuyết thần y, mau cứu cha tôi.
Thanh âm người đàn ông vô cùng run rẩy.
Lúc này, Tuyết Minh Thành cũng đã đứng dậy, vội vã bước ra cửa.
Nhìn ông cụ trong tay người đàn ông trung niên, sắc mặt Tuyết Minh Thành biến đổi, vội vàng vung tay, ý bảo người đàn ông đặt ông cụ xuống, đồng thời quát to:
-Lấy châm cho ta.
Nhân viên trong Diệu Thủ Đường không dám lãnh đạm, gấp gáp đi lấy châm.
Tuyết Minh Thành cúi đầu, dùng tay khám qua tứ chi của ông cụ, ánh mắt ngưng trọng.
Hô hấp dồn dập, tứ chi co rút, mắt lệch sang một bên, hiển nhiên là đang trong tình trạng hôn mê bất tỉnh.
Tuyết Minh Thành cơ hồ đã xác định, ông cụ đã bị trúng gió cấp tính.
Hơn nữa, với tình huống của ông cụ, khẳng định đã bước một chân vào Quỷ Môn Quan.
Nguy cơ rất nhiều.
Tính mạng tùy thời có thể mất đi.
Người đàn ông trung niên lo lắng nhìn Tuyết Minh Thành, bờ môi run rẩy, hai tay cố gắng áp chế cảm xúc, nắm chặt nắm đấm:
-Tuyết thần y, cha của tôi bây giờ thế nào rồi?
Ông ta vất vả trở lại một chuyến, vốn định phụng dưỡng cha già cho tốt. Không ngờ, khi ông trên đường về nhà với cha, ông cụ liền lảo đảo, té xỉu xuống. Người đàn ông trung niên bấm điện thoại gọi xe cấp cứu, nhưng nước xa không cứu được lửa gần. Thấy tình huống ông cụ vô cùng cấp bách, người đàn ông trung niên liền đưa cha đến Diệu Thủ Đường cách chỗ ông cụ hôn mê không xa.
-Trúng gió cấp tính.
Tuyết Minh Thành ngưng trọng nói.
-Tình huống rất nguy hiểm.
Lúc này, nhân viên trong Diệu Thủ Đường cũng rất nhanh chuẩn bị xong ngân châm.
-Phi châm.
Tuyết Minh Thành hét lớn.
Có một nhân viên đưa một cây ngân châm ra.
Ngón trỏ và ngón giữa Tuyết Minh Thành kẹp lấy ngân châm sáng bóng, thần sắc ngưng trọng đến cực điểm.
Hưu.
Tốc độ ghim châm nhanh như gió, không hề có sự chần chừ.
Cây châm thứ nhất được châm vào vị trí dưới mũi ông cụ.
-Thêm nhiệt cho ngân châm.
Tuyết Minh Thành hét lớn, đồng thời đưa tay ra.
-Đưa châm cho ta.
Ra tay như gió.
Mấy gã nhân viên bên cạnh cầm ngân châm hơ lên bên trên đèn cồn.
Tất cả mọi người chung quanh đều ngừng hô hấp, yên tĩnh nhìn cảnh tượng trước mặt.
Không ai dám quấy rầy, vì nó ảnh hưởng đến cả một sinh mạng.
Ba châm đâm xuống, trán Tuyết Minh Thành xuất hiện mồ hôi to như hạt đậu. Một gã nhân viên thấy vậy, nhanh chóng dùng khăn lau trán cho ông.
Ba châm đã hao phí rất nhiều sức lực của Tuyết Minh Thành.
Thất Thông Châm Nghiêm thị.
Trong tình huống trước mặt, đây là phương pháp duy nhất Tuyết Minh Thành có thể cứu ông cụ.
Châm cứu có ba đại cảnh giới: Hỏa châm, Thủ châm, Khí châm.
Hỏa châm, mượn đèn cồn đốt châm để cung cấp nhiệt khí, kích thích huyệt vị và kinh mạch của người bệnh. Thủ châm, dựa vào sức mạnh của tay. Điều này cần kỹ xảo phải tốt và thể lực cường đại. Tuyết Minh Thành thi triển Thất Thông Châm của Nghiêm thị, ba châm đầu tiên đều dùng kỹ thuật Thủ châm. Về phần Khí châm, theo như Tuyết Minh Thành biết, ngay cả thầy của mình, Nghiêm lão tiền bối cũng chưa làm được.
Thông qua châm cứu chuyển khí vào trong cơ thể. Nhưng người bình thường căn bản không cách nào nắm giữ được khí. Thậm chí, người ta còn hoài nghi khí có tồn tại không nữa.
Thủ châm của Tuyết Minh Thành đã đạt đến cảnh giới cực cao. Trong trung y cũng có được địa vị nhất định. Nếu không, làm sao có được ngạo khí cao như vậy.
Thất Thông Châm cứu pháp của Nghiêm thị.
Thông thần, Thông huyết, Thông mạch.
Càng gần đến cuối, mức độ đâm châm của Tuyết Minh Thành càng lúc càng khó. Mồ hôi trên trán không ngừng toát ra. Còn ông cụ thì dường như đã ổn định trở lại. Nhưng Tuyết Minh Thành không dám có chút thả lỏng. Từ lúc kiểm tra tình huống của ông cụ cho đến lúc châm cứu, Tuyết Minh Thành cũng không dám chắc mười phần có thể cướp được tính mạng của ông cụ từ tay Tử thần.
Hai mắt người đàn ông trung niên bên cạnh lộ ra thần sắc vô cùng khẩn trương.
Hưu. Hưu.
Bảy châm đã đâm xuống.
Bảy châm tương thông, hô ứng lẫn nhau, tạo ra một chu kỳ khí lưu xoay tròn trong cơ thể ông cụ.
Ánh mắt Tuyết Minh Thành nhìn chằm chằm vào sắc mặt của ông cụ. Thấy sắc mặt của ông đã tương đối ổn định, liền nhẹ nhàng thở ra. Nhưng lúc này, toàn thân ông cụ lại bất ngờ co rút lần nữa.
Cạch.
Một mũi ngân châm cắm dưới mũi bị kình khí đẩy ra ngoài, rơi xuống đất.
-Không ổn rồi.
Sắc mặt Tuyết Minh Thành đại biến.
Thất Thông Châm, thiếu một cây cũng không được.
Một cây rơi xuống, hiệu quả của Thất Thông Châm sẽ không còn.
Đây quả là tình huống ác liệt.
Gương mặt Tuyết Minh Thành cũng trở nên trắng bệch.
Tuy ông được vinh danh là Tiểu thần y, nhưng thật sự cũng chẳng phải là thần.
Tình huống của ông cụ quá nghiêm trọng. Lúc này, ánh mắt Tuyết Minh Thành hiện lên thần sắc vô lực xoay chuyển trời đất, ngước nhìn người đàn ông trung niên, lắc đầu vài cái.
Oành.
Nhất thời, người đàn ông trung niên cảm giác đầu óc của mình giống như có quả bom nguyên tử phát nổ.
Hết thuốc chữa?
Hết thuốc chữa?
Gương mặt người đàn ông trung niên kịch liệt run rẩy, toàn thân chao đảo, cố gắng áp chế chấn động trong lòng, ánh mắt bao trùm bi thương nồng đậm, cầu khẩn:
-Tuyết thần y, ngài nhất định phải cứu cha của tôi. Van cầu ngài.
Tuyết Minh Thành lần đầu tiên cảm nhận được sự bất lực, chậm rãi lắc đầu:
-Tôi…đã tận lực.
Nghe xong, hai mắt người đàn ông trung niên hiện lên sự tuyệt vọng đến cực điểm.
Toàn bộ Diệu Thủ Đường lâm vào yên tĩnh.
-Chi bằng để ta thử xem.
Bỗng nhiên một giọng nói phá vỡ sự yên tĩnh.
Một thanh niên dáng người thon gầy, gương mặt anh tuấn cất bước tiến đến.
Tiêu Dương,
Tất cả mọi người đều nhìn hắn, kể cả người đàn ông trung niên và Tuyết Minh Thành.
Ai nấy đều lộ ra thần sắc khó hiểu.
Tuyết thần y còn phải bất lực, có người dám ra tay thử thời vận sao?
Đúng là đồ ngu! Có người âm thầm thở dài, ánh mắt mang theo sự thương cảm. Một kẻ ngay cả bằng bác sĩ cũng không có, bây giờ lại dám đứng ra trị liệu cho ông cụ. Nếu ông cụ buông tay quy thiên, chỉ sợ tiểu tử này sẽ bị trách nhiệm không nhỏ.
Tuyết Minh Thành vẫn luôn cho rằng Tiêu Dương đến y quán để bới móc, ánh mắt không khỏi hiện lên dị sắc.
-Chàng trai, cậu là…
Người đàn ông trung niên sau khi nghe Tuyết Minh Thành tuyên bố không thể cứu được ông cụ, bây giờ có người đứng ra, không thể nghi ngờ chính là cọng rơm cứu mạng cuối cùng. Cho dù trong lòng nghĩ rằng sẽ không còn bất luận kỳ tích nào phát sinh, nhưng ông vẫn không tự chủ được mà lên tiếng hỏi.
-Y thuật của người này rất thần kỳ. Chứng khóc đêm của con tôi, anh ấy liếc qua một cái là đoán ra ngay.
Cô gái ôm đứa bé nhịn không được mở miệng nói:
-Chi bằng ông cứ để anh ấy thử xem?
Ánh mắt người đàn ông trung niên rơi xuống người Tiêu Dương.
-Nhưng, ta…không có…
Tiêu Dương suy nghĩ một chút rồi nói:
-Bằng cấp bác sĩ.
Người đàn ông trung niên ngẩn ra một chút, sau đó cắn môi, trầm giọng nói:
-Tiểu huynh đệ, cậu cứ thử hết sức mình. Cho dù không thành công, tôi cũng sẽ không truy cứu trách nhiệm của cậu.
Cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, người đàn ông không muốn bỏ qua.
Lúc này, Tuyết Minh Thành muốn nói nhưng lại thôi, nhìn chằm chằm Tiêu Dương.
Tiêu Dương đứng ra, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Tuyết Minh Thành. Tiêu Dương trong mắt Tuyết Minh Thành chỉ là người đến kiếm chuyện mà thôi, bây giờ lại dần dần chuyển biến thành một thầy thuốc hợp pháp.
Thầy thuốc không thể thấy chết mà không cứu.
Tuyết Minh Thành đứng lên, nhàn nhạt nói:
-Dốc hết toàn lực, nơi này là Diệu Thủ Đường, đừng để chúng tôi phải chịu trách nhiệm.
Tiêu Dương kinh ngạc nhìn thoáng qua Tuyết Minh Thành, mỉm cười tự tin.
Không dám chần chừ, Tiêu Dương ngồi xổm xuống, ánh mắt nhìn lướt qua hộp châm cứu bên cạnh, sau đó nói với Tuyết Minh Thành:
-Chuẩn bị cho ta bảy trường châm.
Tuyết Minh Thành giật mình, nhưng vẫn bảo nhân viên trong y quán đi lấy châm. Lúc này, hai tay Tiêu Dương đang ấn trên tứ chi của ông cụ, thủ pháp nhìn qua không có gì đặc sắc, nhưng trong mắt Tuyết Minh Thành lại ẩn chứa huyền cơ rất lớn.
-Đây là thủ pháp mát xa gì vậy?
Tuyết Minh Thành ngốc trệ. Ông cảm giác, thủ pháp mát xa này rất có hiệu quả đối với cơ thể ông cụ, không hề thua kém Thất Thông Pháp của Nghiêm thị.
Đây chính là một cuộc chiến đấu với Tử thần.
Tuy đám người Tuyết Minh Thành rất kinh ngạc, nhưng không ai lên tiếng.
Ngân châm rất nhanh được mang đến.
Tiêu Dương nhìn tình huống của lão nhân, thần sắc vẫn bình tĩnh, hoàn toàn không giống với hình tượng sắc lang trong vụ án “trộm áo ngực”, cứ tưởng là hai người. Cảnh tượng này khiến cho người đàn ông trung niên vốn tuyệt vọng lại xuất hiện hy vọng.
Tiêu Dương cầm một cây ngân châm, ngân quang chợt lóe lên rồi biến mất.
-Đèn cồn.
Tuyết Minh Thành bảo nhân viên đưa đèn cồn đến.
-Không cần.
Khóe miệng Tiêu Dương nhếch lên, ánh mắt bình tĩnh xẹt qua một tia hàn khí, ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy ngân châm.
Bỗng nhiên.
Ông.
Ngân châm rung lên, phát ra thanh âm rất nhỏ, nhưng trong Diệu Thủ Đường đang yên tĩnh lại cực kỳ chói tai.
Ngân châm mà Tiêu Dương đang kẹp lấy rung lên thật mạnh.
Một cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi.
Tất cả mọi người đều sợ ngây người, chăm chú nhìn vào cổ tay Tiêu Dương, phát hiện ngón tay của hắn không hề có động tĩnh.
Không chút sứt mẻ.
Nhưng ngân châm lại kịch liệt run rẩy.
Vượt quá sự tưởng tượng của mọi người.
-Đây hẳn là…
Một khắc đó, Tuyết Minh Thành chấn động mãnh liệt, đầu óc như muốn nổ tung, đồng tử mở thật lớn, miệng há to có thể nhét được quả trứng gà, tim đập bình bịch, bờ môi khẽ run rẩy, thanh âm càng thêm chấn động.
-Khí châm.