Tâm không tĩnh.
Y không tinh.
Dùng người bất thiện.
Từng lời mang theo khí thế ác liệt truyền vào trong tai Tuyết Minh Thành, kích thích thần kinh ông ta, khiến sắc mặt ông ta biến ảo dồn dập.
-Im ngay.
Tuyết Minh Thành rốt cuộc nhịn không được, vỗ bàn thật mạnh, đứng bật dậy, sắc mặt ẩn chứa sự tức giận.
Đường đường là thủ tịch y sư của Diệu Thủ Đường khu Dương Phổ, lại bị bỡn cợt không đáng một đồng.
Cho dù ba sai lầm của Tuyết Minh Thành bị Tiêu Dương vạch trần khó có thể nhất thời phản bác, cũng tuyệt đối không cho phép người khác giẫm đạp lên tôn nghiêm của mình.
Tuyết Minh Thành xem ra, đây quả thật rất ảnh hưởng đến uy vọng và thanh danh của ông.
-Ngươi không phục?
Tiêu Dương ngay lập tức nhướng mày, thanh âm nhàn nhạt:
-Học y không có chừng mực. Nếu như ngay cả ba điểm sai lầm này cũng không thể tiếp nhận, vậy thì thành tựu của cả đời ngươi cũng chỉ đến đây thôi.
Sắc mặt Tuyết Minh Thành trầm xuống.
-Ra ngoài, ra ngoài. Tiểu tử cậu cố ý đến đây bới móc sao? Nếu không đi, đừng trách chúng tôi không khách khí.
Lúc này, mấy gã nhân viên bốc thuốc trong y quán vội xông đến, đặc biệt là Tiểu Vương, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương. Tiêu Dương nói dùng người bất thiện, há không phải nói mình sao? Tiểu tử này vừa rồi đã ngó chừng quá trình gã lấy thuốc.
Ánh mắt Tiêu Dương vẫn bình tĩnh nhìn Tuyết Minh Thành.
Tuyết Minh Thành khoát tay, ngăn cản động tác của mấy gã nhân viên:
-Cậu cũng là trung y?
Tuyết Minh Thành hỏi xong mới cảm thấy vấn đề này dư thừa. Không phải trung y thì làm sao có thể hiểu được tri thức của trung y? Nhưng câu trả lời của Tiêu Dương vượt qua dự liệu của ông
-Chưa được tính đến.
Tiêu Dương chưa từng cho mình là một y sư trung y. Đây chỉ là một môn học hắn học lướt qua mà thôi. Tiêu Dương thích nhất chính là thân phận trạng nguyên văn võ song khoa của mình.
Nghe xong, Tuyết Minh Thành khẽ giật mình, nửa ngày mới lên tiếng:
-Cậu thấy y thuật của tôi như thế nào?
-Quá bình thường.
Tuyết Minh Thành cứng họng, ánh mắt ánh lên tia sáng nhìn thẳng vào Tiêu Dương.
-Cậu có dám so tài với tôi không?
Hôm nay dù gì cũng đã bị mất mặt, nhất định phải dùng y thuật đấu thắng tên tiểu tử trước mặt mới có thể vãn hồi.
-So tài?
Tiêu Dương có chút hứng thú:
-So như thế nào?
Tuyết Minh Thành nhìn lướt qua hàng người đang chờ khám bệnh trong y quán, ước chừng khoảng mười người, trầm giọng nói:
-Người bệnh trong y quán, chúng ta phân chia chẩn bệnh một nửa, sau đó xác định kết quả chẩn đoán của đối phương, ưu khuyết của đơn thuốc, từ đó phân ra thắng bại.
-Cái gì? Để cho một tiểu tử miệng còn hôi sữa chữa bệnh cho chúng ta?
Trong y quán có người bất mãn lên tiếng.
-Lang băm hại người, cái này không thể đùa được.
-Tuyết thần y, một tiểu tử miệng còn hôi sữa đến đây quậy phá, ngài không cần phải xem như thật.
Hiển nhiên, tuy Tiêu Dương đã thể hiện được một chút tri thức của mình, nhưng trung y trước giờ đều là người lớn tuổi, tính cách điềm đạm, huống chi người trước mắt không rõ lai lịch, ai dám yên tâm để hắn trị liệu.
Tuyết Minh Thành mỉm cười nói với hơn mười người bệnh:
-Các vị, xem như nể mặt tôi. Huống chi chỉ là để cậu ấy chẩn đoán bệnh, còn trị liệu cụ thể thì tôi sẽ không để người ngoài nhúng tay vào. Mong mọi người tin tưởng vào danh dự của Diệu Thủ Đường.
Nghe Tuyết Minh Thành nói, hơn mười người bệnh nhìn nhau, cũng không lên tiếng nữa.
Dưới sự phân phó của Tuyết Minh Thành, rất nhanh nhân viên trong y quán mang đến một cái bàn, đặt xuống bên cạnh Tiêu Dương. Tiêu Dương cũng không khách khí, đặt văn phòng tứ bảo mới mua vào một bên rồi ngồi xuống.
-Bắt đầu đi.
Ánh mắt Tuyết Minh Thành dần dần bình tĩnh lại, mang theo vài phần chiến ý nhìn Tiêu Dương.
-Người kế tiếp.
Tuyết Minh Thành nói dứt lời, lập tức có mấy người phía sau tiến lên phía trước.
Còn bên phía Tiêu Dương, tuy Tuyết Minh Thành đã nói như vậy, nhưng không người nào nguyện ý đem cơ thể của mình giao cho một tên tiểu tử không rõ lai lịch giày vò được.
Thấy vậy, Tiêu Dương cũng không biến sắc, ngược lại yên tĩnh ngồi trên ghế, ánh mắt nhìn quét qua Tuyết Minh Thành một vòng, sau đó nhìn về phía người bệnh.
-Gừng, phòng phong, kinh giới mỗi thứ một tiền.
Tuyết Minh Thành rất nhanh khai thuốc cho người bệnh đầu tiên. Sau khi buông bút xuống, ánh mắt nhìn lướt qua Tiêu Dương, thấy không ai đến hắn khám bệnh, khóe miệng không khỏi nhếch lên. Tuy miệng thì nói hy vọng bệnh nhân nể mặt ông ta, nhưng đây lại là hình ảnh mà Tiêu Dương muốn nhìn nhất.
Điều này nói rõ, người bệnh hoàn toàn tin tưởng ông ta.
Sau đó, Tuyết Minh Thành một lần nữa khai đơn cho người bệnh thứ hai.
Vẫn không ai đến chỗ Tiêu Dương.
Tiêu Dương ngồi ngay ngắn, ánh mắt nheo lại.
Nếu tình thế cứ tiếp tục như vậy, hắn chỉ sợ không chiến liền thua.
Tiêu Dương tất nhiên không thích ngồi chờ chết, trầm ngâm cả nửa ngày, ánh mắt quét thêm vài lần, sau đó rơi xuống một cô gái. Cô gái này khoảng chừng hơn hai mươi, tóc uốn, gương mặt thanh tú, đang ôm một đứa bé trong lòng.
-Vị phu nhân này...
Tiêu Dương quan sát cô gái trẻ tuổi một hồi, sau đó lên tiếng.
Cô gái lập tức ngây người, ánh mắt hiện lên chút do dự. Cô đương nhiên biết rõ ý tứ của Tiêu Dương. Không có người bệnh tìm hắn, hắn đương nhiên phải chủ động xuất kích. Nhưng cũng giống như những người khác, cô không dám để cho một thanh niên trẻ tuổi xem bệnh. Huống chi, người cần khám lại là bảo bối của cô.
Cô gái nhìn Tiêu Dương bằng ánh mắt có lỗi. Lúc này, Tiêu Dương mới lên tiếng:
-Phu nhân, nàng hẳn là đưa đứa bé kia đi khám bệnh?
Nghe xong, cô gái khẽ giật mình. Bảo bối của cô không có biểu hiện dị trạng gì ra bên ngoài. Hắn thật sự nhìn ra được hay sao?
-Thế anh biết con trai tôi bị bệnh gì không?
Cô gái hỏi dò.
-Chứng khóc đêm của trẻ nhỏ.
Tiêu Dương mỉm cười lên tiếng.
Vèo.
Cô gái lập tức đứng lên, ánh mắt mang theo sự kinh hãi.
Con trai của cô rất bình thường vào ban ngày. Nhưng khi trời tối thì kêu khóc không thôi, khiến người làm mẹ như cô phải lo lắng vô cùng, lập tức mang con đến phòng khám lớn phòng khám nhỏ để kiểm tra. Cuối cùng chẩn ra được là chứng khóc đêm. Nhưng uống thuốc của bệnh viện hai ngày rồi, lại không có bất kỳ hiệu quả gì. Hôm nay cô gái mang con của mình đến Diệu Thủ Đường, hy vọng có thể trị hết bệnh cho con.
Tiêu Dương một câu nói trúng bệnh trạng của đứa bé khiến cô gái lắp bắp kinh hãi, bất chấp thân phận không rõ của Tiêu Dương, vội vàng đi tới:
-Bác sĩ, xin hãy khám cho con của tôi.
Tiêu Dương gật đầu, nhìn đứa bé đang mở to mắt, nhẹ nhàng bắt mạch. Một lát sau, thần sắc của hắn hiện lên chút kinh ngạc.
-Làm sao vậy?
Cô gái vẫn luôn chú ý đến biểu hiện của Tiêu Dương, không khỏi giật mình một cái.
-Trẻ con khóc đêm thường hay vì nguyên nhân nóng, nhiệt, khó tiêu...Bởi vì mặt trong bàn tay của đứa bé không ấm, miệng lại phả ra hơi nóng, hiển nhiên là vì nhiệt. Nhưng...
Tiêu Dương dừng một chút rồi hỏi tiếp:
-Phu nhân, tiểu hài tử của nàng có phải ngẫu nhiên sẽ có hiện tượng lạnh tay chân vào buổi tối hay không?
-Đúng, chính là như vậy.
Cô gái càng thêm lo lắng.
-Trẻ con khóc đêm, đa phần đều do nhiệt. Nhưng có lẽ các người khi cho trẻ con ăn lại không chú ý đến thức ăn có hàn khí. Nửa đêm là thời điểm âm khí rất nhiều, trẻ con vì thế mà cảm thấy đau bụng. Cho nên khóc về đêm càng nhiều hơn.
Tiêu Dương nói.
-Bác sĩ...thế thì phải uống thuốc gì mới được?
Thấy Tiêu Dương chỉ trong thời gian ngắn chẩn đoán ra được bệnh trạng của con trai, cô gái đã đem tất cả hy vọng ký thác lên người hắn. Đồng thời những người bệnh khác cũng đã chú ý đến tình huống bên này, không khỏi kinh ngạc. Xem ra, tiểu tử này có vài phần thực lực.
-Yên tâm đi.
Tiêu Dương mỉm cười, khiến cô gái cũng yên tâm hơn:
-Nguyên nhân chính là lạnh nóng luân chuyển, bệnh nhiệt càng rõ ràng hơn. Cho nên, thầy thuốc chỉ sợ đều chẩn đoán trẻ khóc đêm là vì nhiệt.
Cô gái triệt để bị Tiêu Dương khuất phục, không ngừng gật đầu:
-Đúng vậy, bác sĩ xác thực đều nói là chứng khóc đêm của con trai tôi là do nhiệt.
Tiêu Dương trầm ngâm một chút, sau đó nói:
-Chứng khóc đêm của trẻ nhỏ không phải là khó trị. Nhưng trễ một ngày đối với tiểu hài tử mà nói thì chính là chịu tra tấn thêm một ngày. Cho nên, phương pháp nhanh nhất chính là châm cứu.
-Vậy xin nhờ bác sĩ.
Cô gái không hề có chút hoài nghi lời nói của Tiêu Dương.
Tiêu Dương nhìn cô gái, ánh mắt lại chuyển sang Tuyết Minh Thành.
Ý tứ này rất rõ, nơi này là y quán của Tuyết Minh Thành, cho dù hắn muốn châm cứu cho đứa bé, Tuyết Minh Thành cũng chưa chắc đồng ý.
Cô gái hiểu được ý tứ của Tiêu Dương, vội quay người, giọng nói mang theo vài phần cầu khẩn:
-Bác sĩ Tuyết, điều này...
Tuyết Minh Thành cau mày. Ông ta đã nghe được phần chẩn đoán bệnh của Tiêu Dương. Tạo nghệ về y thuật của Tiêu Dương khiến Tuyết Minh Thành cảnh giác thêm một phần. Nhưng để cho Tiêu Dương áp dụng châm cứu cho một đứa bé ở y quán của ông, Tuyết Minh Thành cảm thấy lo lắng. Nếu như xảy ra vấn đề gì, danh dự của Diệu Thủ Đường chẳng phải bị hủy hoại trong chốc lát sao?
Do dự một chút, Tuyết Minh Thành hỏi Tiêu Dương:
-Cậu có bằng bác sĩ hay không?
Tiêu Dương lắc đầu.
Trên thực tế, hắn chưa từng nghe qua điều này.
-Xin lỗi.
Tuyết Minh Thành lắc đầu:
-Tôi không cho phép người không rõ lai lịch thi châm ở y quán của tôi.
Nghe xong, cô gái liền quýnh lên:
-Tuyết y sư...
Tuyết Minh Thành khoát tay, nhàn nhạt nói:
-Tiểu thư, cô chờ cho một lát. Châm cứu trị liệu cho đứa nhỏ cũng không chỉ có một người.
Tuyết Minh Thành mang theo ánh mắt khiêu khích nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương.
Tuyệt học kiêu ngạo nhất của trung y thánh thủ Nghiêm lão tiền bối chính là châm cứu, Thất Thông Pháp Nghiêm thị. Mà ông ta chính là người nắm giữ thấu triệt nhất Thất Thông Pháp Nghiêm thị.
Đối mặt với tình trạng này, cô gái không biết làm sao. Nếu Tuyết Minh Thành nói như vậy trước khi Tiêu Dương chẩn đoán được bệnh cho con trai cô, cô tuyệt đối sẽ rất vui mừng. Nhưng hiện tại, cô gái lại có xu hướng nghiêng về phía Tiêu Dương.
Trong lúc cô gái còn đang do dự, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập.