Sau khi nghe Tiêu Dương hỏi, gã nhân viên đang bận lấy thuốc bảo chờ một chút, sau đó cầm một tờ giấy quen thuộc đến các hộp đựng thuốc để lựa thuốc. Sau đó mang về, phân thành ba, bỏ vào ba tờ giấy trắng đặt trên bàn.
-Trần bì một tiền, bạch thuật nửa tiền…
Tiêu Dương ở một bên hứng thú nhìn gã nhân viên lấy thuốc. Nghe Tiêu Dương lẩm bẩm, ánh mắt gã nhân viên thoáng kinh ngạc nhìn Tiêu Dương.
Những năm gần đây, ngoại trừ những người được học chuyên nghiệp, hoặc những nhân viên chuyên lấy thuốc cho các tiệm thuốc, thanh niên có thể nhận ra các vị thuốc đông y có thể nói là phượng mao lân giác.
Nhưng người bệnh đang chờ bốc thuốc trong y quán rất nhiều, gã nhân viên chỉ dừng lại một thoáng rồi tiếp tục động tác trong tay.
-Bán hạ nửa tiền, cam thảo sáu phần, sa nhân sáu phần, hương phụ một tiền, gừng bốn phiến…Sao? Tại sao gừng lại đến bốn phiến?
Tiêu Dương ngẩn người, vội mở miệng:
-Này, sai rồi sai rồi.
Gã nhân viên bốc thuốc nghi hoặc nhìn Tiêu Dương:
-Cái gì sai rồi?
Tiêu Dương bước đến vài bước, chỉ vào đơn thuốc:
-Đơn thuốc này hẳn trị liệu trướng bụng?
-Làm sao cậu biết?
Gã nhân viên giật mình, chứng minh đáp án của Tiêu Dương là đúng.
-Nhìn tổng thể thì đơn thuốc bình thường, nhưng bỏ thêm vào bốn miếng gừng sẽ hủy đi công hiệu của cả đơn thuốc.
Tiêu Dương nghiêm túc nói.
Nghe xong, gã nhân viên liền lộ vẻ xem thường.
Thì ra là bới móc.
Cười lạnh:
-Cậu có biết đây là nơi nào không?
-Diệu Thủ Đường.
Tiêu Dương trước khi vào đã nhìn qua bảng hiệu.
Nghe xong, gã nhân viên bốc thuốc khinh miệt nhìn Tiêu Dương:
-Vậy cậu cũng biết, Diệu Thủ Đường chính là y quán Trung y lớn nhất Thượng Hải này, có đến năm mươi chi nhánh. Người sáng lập Diệu Thủ Đường Nghiêm lão tiền bối được xưng là Trung y thánh thủ. Còn chi nhánh này của chúng ta được xem là chi nhánh đầu tiên của khu Dương Phổ. Y sư chủ bệnh là một trong ba đại đệ tử của Nghiêm lão tền bối, Tuyết Minh Thành.
Nói một hơi, gã nhân viên bốc thuốc lườm Tiêu Dương. Loại người này gã thấy rất nhiều. Một tiểu tử cho rằng mình hiểu biết chút ít về Trung y thì có thể khiêu chiến đại sư, ý đồ dựa vào hành vi như vậy để nổi danh.
Người như vậy, có ai không rơi vào kết cục xấu hổ vô cùng chứ?
-Ta không biết mấy thứ này.
Tiêu Dương chỉ vào phương thuốc trong tay gã nhân viên:
-Phương thuốc này là do Tuyết Minh Thành khai?
-Đúng vậy, là Tuyết y sư.
Gã nhân viên kiêu căng nói:
-Tạo nghệ của Tuyết y sư có thể đuổi kịp Nghiêm lão tiền bối, còn có danh xưng là Tiểu thần y.
Sắc mặt Tiêu Dương lập tức trầm xuống:
-Lang băm như vậy mà dám xưng là thần y. Quả thật làm nhục y đạo.
-Cậu nói cái gì?
Giọng nói của gã nhân viên tăng thêm vài phần bén nhọn, lập tức thu hút không ít tầm mắt của những người trong quán, bao gồm luôn người đàn ông trung niên đang bắt mạch. Ông ta khẽ cau mày, nhẹ quát:
-Tiểu Vương, có chuyện gì mà hô to gọi nhỏ như vậy?
Gã nhân viên tên Tiểu Vương lập tức trả lời:
-Tuyết y sư, tiểu tử này nghi ngờ phương thuốc của người.
Lời nói vừa dứt, tất cả mọi người trong y quán không nhịn được bật cười lên, khẽ lắc đầu nhìn chàng thanh niên đẹp trai.
Một tiểu tử miệng còn hôi sữa dám nghi ngờ phương thuốc của Tuyết thần y nổi tiếng gần xa.
Đây quả thật là một câu chuyện rất buồn cười.
-Ngươi tên Tuyết Minh Thành?
Tiêu Dương không đợi Tuyết Minh Thành hỏi chuyện, đã lên tiếng hỏi trước, lại còn chộp lấy đơn thuốc trong tay Tiểu Vương, đồng thời tiện tay cầm một miếng gừng, nhẹ nhàng bước đến trước mặt Tuyết Minh Thành:
-Phương thuốc này là do ngươi khai?
Tuyết Minh Thành nhướng mày, có chút bất mãn:
-Cậu là ai?
Tuyết Minh Thành không cách nào tiếp nhận được ngữ khí nghi ngờ của Tiêu Dương.
Mà Tiêu Dương lại không cách nào tiếp nhận được chính là…
-Đơn thuốc này có thể nói là phế phẩm.
Tiêu Dương tiện tay vỗ đơn thuốc xuống mặt bàn.
Bốp.
Tất cả mọi người bị tiếng vỗ bàn của Tiêu Dương làm cho nhảy dựng.
-Đủ rồi.
Ánh mắt Tuyết Minh Thành cực kỳ uy nghiêm, sắc bén nhìn Tiêu Dương:
-Là ai phái cậu đến đây đâm chọt?
-Đâm chọt?
Tiêu Dương cười lạnh. Hôm nay hắn bị người ta đến gây phiền phức hơi nhiều, tâm trạng có chút buồn bực. Sau khi mua xong văn phòng tứ bảo, hắn tìm được y quán này, định mua ngân châm dùng để châm cứu, thuận tiện cảm nhận được trình độ Trung y phát triển như thế nào.
Theo suy nghĩ của Tiêu Dương, thế giới hiện đại có rất nhiều thứ đang trong giai đoạn phát triển rất nhanh. Gần ngàn năm lắng đọng, Trung y hẳn đã đạt đến một cảnh giới khá cao. Nhưng sau khi bước vào y quán, nhìn một đơn thuốc, mà trong mắt của hắn, đơn thuốc này chỉ có thể được xem là hạng ba.
Không chỉ như thế, người kê đơn thuốc này còn được xưng là Tiểu thần y.
Tiêu Dương không muốn trêu chọc thị phi, nhưng thầy thuốc là cha mẹ. Tiêu Dương tinh thông cầm kỳ thi họa, văn thao vũ lược, quẻ tượng, còn Trung y thì có thể nói là đã đạt đến độ cao nhất định.
Hắn không thể nào trơ mắt nhìn người bệnh uống cái đơn thuốc hạng ba như thế.
-Lỗ hổng trong đơn thuốc đã quá rõ ràng, không cần phải đâm chọt.
Tiêu Dương nhàn nhạt nói.
-Chàng trai, đừng ở đây làm rộn nữa.
Một người đàn bà lớn tuổi đang được Tuyết Minh Thành bắt mạch nhịn không được mở miệng. Bà không muốn bị tiểu tử này quấy rầy, ảnh hưởng đến tâm trạng của Tiểu thần y, từ đó ảnh hưởng đến việc xem bệnh.
-Đúng vậy, tránh ra, tôi xem bệnh xong còn phải trở về đi làm.
-Bây giờ đám thanh niên không hề có tư tưởng cầu tiến gì cả, cả ngày chỉ biết thông qua đường ngang ngõ tắt để tranh thủ nổi danh mà thôi.
Bên tai vang lên không ít lời nói chói tai, nhưng thần sắc Tiêu Dương vẫn không thay đổi, nhìn thẳng Tuyết Minh Thành.
Tuyết Minh Thành ngừng bắt mạch, nhìn thẳng lại Tiêu Dương, ngữ khí mang theo ba phần kiêu ngạo:
-Có nhìn thấy vị đại nương bên cạnh cậu không? Nếu cậu có thể chẩn ra được bệnh tình của bà ấy, tôi sẽ cho cậu cơ hội đâm chọt.
Thân là một trong những đệ tử chân truyền của người sáng lập Diệu Thủ Đường, Nghiêm lão tiền bối, Tuyết Minh Thành đối với y thuật của mình có niềm tin mãnh liệt. Đồng thời, người được chữa khỏi bệnh trong tay ông cũng rất nhiều.
Như thế nào đến phiên một tiểu tử miệng còn hôi sữa đến chỉ trỏ ông chứ?
Nghe xong, vị đại nương rút tay trở về, bĩu môi nói:
-Tôi không muốn để cậu ta bắt mạch.
-Không cần bắt mạch.
Tiêu Dương nhìn thẳng vào mặt người đàn bà trung niên, một lát sau liền mở miệng:
-Phù chân do lạnh.
Nghe xong, đồng tử Tuyết Minh Thành co rụt lại, nghiêm túc đánh giá Tiêu Dương vài lần.
-Cậu ở bên cạnh nghe lén tôi nói là đến chữa bệnh phù chân.
Người đàn bà trung niên có chút ngạc nhiên, nhưng lại nghĩ đến một khả năng.
Nhưng Tuyết Minh Thành không cho là vậy. Có thể dựa vào mắt chẩn ra bệnh phù chân do lạnh, đủ để Tuyết Minh Thành tin rằng, người trước mắt có vài phần thực lực. Xem ra cũng có ba phần bản lãnh mới dám đến đâm chọt.
Tuyết Minh Thành vô cùng có lòng tin với phương thuốc mà mình kê.
-Xem bệnh Trung y có bốn phương pháp. Vọng, văn, vấn, thiết. Cậu có thể dựa vào “vọng” để xác định bệnh của bà ấy là phù chân do lạnh?
Tuyết Minh Thành hỏi.
Tiêu Dương nhìn Tuyết Minh Thành:
-Chưa chắc cần dùng hết bốn phương pháp xem bệnh.
-Vậy cậu cảm thấy nên khai phương thuốc này như thế nào?
Tuyết Minh Thành hỏi lại.
Tiêu Dương không chút do dự, mở miệng:
-Hoa tiêu một lưỡng, hành tây một thanh, gừng ba miếng lớn, mấy chén nước lớn, sắc thuốc vừa uống vừa ngâm, đến khi không còn đau nhức thì dừng lại.
Nghe xong, Tuyết Minh Thành cả kinh, sau đó nhẹ nhàng gật đầu:
-Không sai.
Sau một hồi lâu, Tuyết Minh Thành nói tiếp:
-Cậu có tư cách thảo luận phương thuốc của ta. Ta ngược lại muốn nhìn xem cậu đâm chọt như thế nào.
Đối với ngạo khí của Tuyết Minh Thành, Tiêu Dương không cho là đúng, lập tức giơ miếng gừng trong tay lên:
-Đây là một phương thuốc trị trướng bụng. Những vị thuốc trên có thể tạm chấp nhận, nhưng cho bốn miếng gừng sẽ phá vỡ sự cân đối dược hiệu của phương thuốc, biến nó thành không đáng một đồng.
Thần sắc Tuyết Minh Thành trầm xuống:
-Tại sao?
-Gừng có tính nóng, có công dụng trong việc trị liệu trướng bụng. Tuy nhiên số lượng phải vừa phải. Cho đến bốn miếng gừng, luận tỉ trọng, đều vượt qua sức nặng của những đơn dược khác trong phương thuốc. Cho dù chứng bệnh trướng bụng của người bệnh được chữa khỏi, nhưng sẽ ảnh hưởng đến dạ dày.
-A!
Lúc này, người đàn ông trung niên bên cạnh kinh ngạc kêu lên một tiếng:
-Khó trách tại sao mấy ngày nay dạ dày của tôi có chút không thoải mái, cảm giác trướng bụng đúng là có giảm. Cho nên hôm nay mới đến hốt thêm ba thang. Thì ra là nó có tác dụng phụ.
Tiêu Dương nhìn người đàn ông trung niên:
-Không chỉ vậy, chỉ sợ cũng mất ngủ luôn.
-Tiểu huynh đệ, cậu lợi hại thật.
Người đàn ông trung niên lại càng thêm kinh ngạc.
-Gừng có tác dụng trợ dương. Phương thuốc này có công hiệu giống như nhóm lửa, cho nên buổi tối mới bực bội mà khó ngủ.
Tiêu Dương nói trúng bệnh trạng, người đàn ông trung niên triệt để bị khuất phục, vội mở miệng:
-Tiểu huynh đệ, thế thì tôi nên uống thuốc gì?
Tiêu Dương vứt miếng gừng vào thùng rác bên cạnh, nói:
-Chỉ cần bỏ đi một miếng gừng là được.
-Chỉ đơn giản như vậy sao?
Người đàn ông có chút ngạc nhiên.
-Dược lý trung y, sai một ly đi mất một ngàn dặm.
Tiêu Dương quay sang nhìn Tuyết Minh Thành:
-Ngươi cảm thấy như thế nào?
Tuyết Minh Thành im lặng không nói.
Tạo nghệ của gã thanh niên trước mắt chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã khiến ông cảm nhận được đầy đủ, nhưng ông đường đường là diệu thủ thần y khu Dương Phổ, lại bị người ta bắt bẻ trước mặt nhiều người, hơn nữa còn tìm không được lý do phản bác, Tuyết Minh Thành cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Nhưng không đợi ông ta đáp lại, gã thanh niên một lần nữa lên tiếng.
-Cách hành nghề y của ngươi xuất hiện ba sai lầm lớn.
Tiêu Dương nói:
-Thứ nhất, tâm không tĩnh. Khi ta đi vào y quán, tuy ngươi đang bắt mạch cho người bệnh, nhưng ánh mắt vẫn liếc nhìn ta. Đây là do phân tâm gây nên, là tối kỵ của y sư. Nên biết rằng, bất kỳ một chi tiết chen ngang nào cũng sẽ ảnh hưởng đến phán đoán bệnh tình.
-Thứ hai, y không tin. Điểm này, ngoại trừ mở phương thuốc không chính xác, vừa rồi ta còn lưu ý quá trình trị liệu cho người bệnh của ngươi. Bất kể là xem bệnh, chẩn bệnh hay kê đơn, tuy miễn cưỡng có thể chấp nhận được, nhưng lại không nói trúng được hiệu quả.
-Thứ ba, dùng người bất thiện. Cho dù ngươi chẩn đoán chính xác bệnh tình của người bệnh, chất lượng phương thuốc, trị liệu đối với người bệnh cũng cực kỳ quan trọng. Ta chú ý, nhân viên bốc thuốc trong y quán của ngươi đều làm qua loa cho xong việc. Giống như ta nói vừa nãy, dược lý trung y sai một ly, đi mất một ngàn dặm. Sức nặng của thuốc không đủ, đồng dạng với thuốc đến bệnh khó trừ.
Tiêu Dương cau mày, ánh mắt nhìn thẳng Tuyết Minh Thành, lời nói như đinh chém sắt.
-Tâm không tĩnh, y không tinh, dùng người bất thiện, ngươi dựa vào cái gì để hành y?