Cảm nhận được ánh mắt quái dị của người đi đường, Tô Tiểu San không thể chịu nổi, tức giận nhìn Tô Thắng Kỷ:
-Đại bá, cháu đã nói rất nhiều lần, ở bên ngoài gọi cháu là San San, đừng gọi buồn nôn như vậy. Bác nói sẽ nghe lời cháu gái bảo bối, tại sao hết lần này đến lần khác lại gọi…
Tô Tiểu San không muốn nói ra hai chữ này, Tiêu Dương ở bên cạnh lên tiếng hỏi:
-Xin hỏi Tiểu Tam có ý nghĩa gì?
Tô Tiểu San trừng mắt nhìn Tiêu Dương.
Lúc này, Tô Thắng Kỷ nhẹ ho khan vài tiếng, cũng ý thức được mình lỡ lời, vội đưa ra chiếc điện thoại:
-San San, vừa rồi cháu đi vội quá, còn chưa lấy điện thoại.
Sau khi Tô Tiểu San tiếp nhận điện thoại, ánh mắt Tô Thắng Kỷ phức tạp nhìn Tô Tiểu San:
-Có một tin nhắn gửi đến, là ba của cháu.
Nghe xong, thần sắc Tô Tiểu San có chút thay đổi.
Một lúc lâu sau, cô mở khóa bàn phím, đọc phần tin nhắn, sắc mặt trầm xuống, hai tay run lên, điện thoại trượt xuống dưới. Khi sắp sửa tiếp đất, một bàn chân đưa ra, đá trúng chiếc điện thoại nảy lên. Tiêu Dương cầm lấy đưa lại cho Tô Tiểu San.
-Cô nương, có chuyện gì vậy?
Sắc mặt Tô Tiểu San trắng bệch, toàn thân run rẩy, bờ môi không còn chút máu, thần sắc có chút hoảng hốt, bất ngờ chạy trở về trường học. Cảnh tượng nhìn qua có chút kinh tâm động phách, dường như mỗi bước đi của Tô Tiểu San có thể bị trật chân ngay lập tức.
Nhưng Tô Tiểu San vẫn không phát giác, ngược lại còn chạy nhanh hơn.
-San San.
Tô Thắng Kỷ vội đuổi theo.
Thân ảnh hai người rất nhanh biến mất trong tầm mắt của Tiêu Dương.
-Nàng…nàng cứ như vậy mà đi sao?
Tiêu Dương dường như có chút gấp lên.
-Trong nhà Tô lão sư chắc xảy ra chuyện gì đó.
Quân Thiết Anh cau mày nói.
-Đúng vậy, nhìn biểu hiện của Tô lão sư, dường như triệt để bị rối loạn.
Tiếu Tiêu chen vào nói.
Ánh mắt Tiêu Dương chăm chú nhìn theo hướng Tô Tiểu San rời khỏi, hiện lên sự lo lắng. Một lát sau, một chiếc xe hơi màu đỏ như cơn gió lốc từ trong cổng trường đại học Phục Đại xông ra, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi đã biến mất.
-Nàng đi thật sao?
Ba cô gái nhìn Tiêu Dương. Cái này còn không rõ trước mắt sao?
Sau khi xác định được sự thật, Tiêu Dương lập tức sầu mi khổ kiểm:
-Xem ra bữa nay vẫn là ta mời.
Nghe xong, ba cô gái ngẩn cả người, sau đó trừng mắt nhìn Tiêu Dương.
Hừ, quỷ hẹp hòi.
Tuy Tô Tiểu San nửa đường rời khỏi, nhưng đám người Tiêu Dương vẫn đến nhà hàng hải sản mà Tô Tiểu San đã nói.
Tân sinh viên nhập học, hơn nữa hôm nay còn là ngày kết thúc huấn luyện quân sự, nhà hàng quán ăn trong vùng buôn bán khá đắt đỏ. Khi bốn người tiến vào đại sảnh nhà hàng hải sản, Tiêu Dương nhanh tay lẹ mắt chọn được một vị trí. Tuy ngoài miệng nói đau lòng mời khách, nhưng khi Tiêu Dương gọi món thì lại chọn mấy món chiêu bài của quán, giá cả hơi cao. Điều này khiến cho ấn tượng của ba cô gái về hắn có chút thay đổi.
Còn tưởng rằng hắn keo kiệt, chẳng qua là làm giá chút thôi.
Các cô không nghĩ đến, Tiêu Dương căn bản không chú ý đến giá cả của món ăn, chỉ thấy chúng được đăng bắt mắt trên menu nên tiện tay gọi thôi.
Nhà hàng buôn bán rất đắt khách, tốc độ mang thức ăn lên cũng chậm không ít. Bốn người vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm. Không, chỉ ba người thôi, còn Tiêu Dương ở bên cạnh cố gắng dựng tai lắng nghe, hy vọng sớm ngày dung nhập với thế giới này.
Mùi thơm lan tràn trong không khí, hương vị nồng đậm khiến người ta lại càng muốn ăn.
Nhưng lúc này, ngoài cửa nhà hàng xuất hiện sáu bảy người đàn ông mặc âu phục. Khi tiến vào liền nhìn quanh bốn phía, cuối cùng rơi xuống bàn đám người Tiêu Dương, lập tức bước đến bên cạnh Tiêu Dương. Bốn người Tiêu Dương tất nhiên cũng nhận ra có người đến.
-Cậu là Tiêu Dương?
Một người đàn ông trầm giọng hỏi.
-Đúng vậy.
Tiêu Dương xoay lại trả lời.
-Có người muốn nói chuyện với cậu.
Người đàn ông nói tiếp.
-Trò chuyện?
Lông mày Tiêu Dương nhướng lên. Hôm nay đúng là không tệ, người tìm mình trò chuyện lại không ít. Trầm ngâm hồi lâu, Tiêu Dương kéo ghế đứng dậy.
-Tiêu Dương.
Quân Thiết Anh lo lắng kêu lên.
Tiêu Dương mỉm cười nhìn Quân Thiết Anh, sau đó quay sang nói với người đàn ông:
-Dẫn đường đi.
Mặc dù nói như vậy, nhưng Tiêu Dương vẫn cất bước ra ngoài trước tiên.
Hắn không có thói quen đi đằng sau người khác.
Đám người mặc âu phục nhìn nhau, không nhanh không chậm bước ra ngoài.
-Thiết Anh, bạn có biết lai lịch của những người này không?
Khi tất cả mọi người đã biến mất sau cổng nhà hàng, Hà Tú nhịn không được, lo lắng hỏi.
Quân Thiết Anh lắc đầu, gương mặt hiện lên sự lo lắng.
Đối diện nhà hàng hải sản khoảng chừng năm mươi mét là công viên của một cư xá. Lúc này trời đã chạng vạng tối, công viên cư xá có chút vắng vẻ, lúc này có thêm một đám người mặc âu phục như hung thần ác sát, lại càng không có ai dám đến gần.
Nhờ đám người mặc âu phục chỉ đường, Tiêu Dương bước vào trong công viên cư xá.
-Là ngươi?
Tiêu Dương kinh ngạc, nhìn người thanh niên anh tuấn trước mặt.
Thẩm Thành Văn?
-Bất ngờ lắm à?
Thẩm Thành Văn nhìn thẳng vào Tiêu Dương:
-Tiêu Dương, những lời mà anh nói ở nhà trọ Thu Tâm, bổn công tử nhớ rất rõ.
-Có chuyện gì thì nói thẳng đi.
Tiêu Dương cau mày. Ấn tượng của hắn đối với Thẩm Thành Văn cực kỳ kém.
Thẩm Thành Văn khoát tay, bảy gã đàn ông mặc âu phục, tổng cộng mười tám người bao vây Tiêu Dương ở chính giữa.
-Anh nói, nếu Nhu Anh có thể đứng lên, sau đó hung hăng đá tôi một cước.
Thẩm Thành Văn nhàn nhạt lên tiếng:
-Bây giờ bổn công tử muốn nhìn xem anh bị người ta đạp một cước như thế nào. Động thủ.
Sát khí xẹt qua ánh mắt của mười tám gã mặc âu phục, giậm chân bay thẳng đến Tiêu Dương.
Lúc này, một cơn gió thổi qua, thổi bay sợi tóc của Tiêu Dương. Hắn vẫn bình tĩnh, giống như có thể xuyên qua vòng vây của mọi người, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Thành Văn.
Cảnh tượng lập tức kéo gần hơn bình thường. Rất nhiều quyền cước trong chốc lát bay thẳng đến Tiêu Dương.
Vèo.
Tiêu Dương đột nhiên bước lên, sau đó trượt sang bên trái, đồng thời hai tay chấp thành quyền, sức mạnh ngưng tụ trong nắm đấm, hung mãnh đánh thẳng vào hông một người trong đó.
Phanh.
Người này hét lên rồi ngã gục, gương mặt lộ ra sự thống khổ.
Đau thấu tim.
Phanh, phanh, phanh.
Thân ảnh Tiêu Dương giống như u linh xuyên thẳng qua hơn mười người, tốc độ ra quyền như gió. Một quyền phát ra, một gã mặc âu phục gục xuống.
Giờ khắc này, Tiêu Dương mới thể hiện được phong thái của một võ trạng nguyên, thực lực cường hãn. Trong chốc lát, Thẩm Thành Văn vốn ở một bên chuẩn bị xem náo nhiệt phải sợ ngây người.
-Đây đều là bảo an của công ty bảo an Thánh Long, được huấn luyện một cách bài bản, thực lực càng thêm không kém…
Thẩm Thành Văn không dám tin vào mắt của mình.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, mười tám gã đàn ông mặc âu phục đã ngã xuống một nửa, số còn lại kinh hãi lạnh mình. Bọn họ vạn lần không nghĩ đến tên tiểu tử này có được năng lực khủng bố như vậy.
Phanh.
Tiêu Dương nhảy lên, hai chân tách ra. Chỉ một chút, hai gã mặc âu phục cuối cùng bị đá một cước trúng ngực, lui lại vài bước, thân hình lảo đảo.
Phủi nhẹ lớp bụi trên người, Tiêu Dương bước chậm về phía Thẩm Thành Văn.
Sắc mặt Thẩm Thành Văn đã trở nên tái nhợt, môi dưới run rẩy, vô thức lui về sau mấy bước.
-Yên tâm đi, ta không đánh ngươi đâu.
Tiêu Dương cười nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm Thành Văn, nghiêm túc nói:
-Một cước này ta để dành cho Thiết Anh.
-Nhưng…
Tiêu Dương nói tiếp:
-Bây giờ Thiết Anh cần nhất là cuộc sống yên tĩnh. Ta cảm thấy ngươi không cần xuất hiện bên cạnh nàng ấy. Ngươi cảm thấy ta nói có đúng không?
Nghe ngữ khí của Tiêu Dương, giống như đang thương lượng với Thẩm Thành Văn.
Thẩm Thành Văn cảm giác toàn thân bị một luồng hơi lạnh bao trùm, lập tức rùng mình một cái, không ngừng gật đầu.
Tiêu Dương không biết nên nói cái gì nữa, chẳng lẽ cho thêm vài câu cảnh cáo?
Tiêu Dương khó xử rồi. Điều này không hợp với tính cách thiện lương, trung thực của bổn Trạng nguyên.
Mười tám gã đàn ông mặc âu phục sau lưng Tiêu Dương không đứng dậy nổi, đủ để chứng minh sự “thiện lương” của hắn.
-Các người cút đi.
Tiêu Dương vung tay lên, sau đó quay người bước về nhà hàng hải sản.
Khi Tiêu Dương bước vào đại sảnh, một mùi thơm xộc vào mũi hắn, khiến cho ngón trỏ không khỏi mở rộng ra, bước chân cũng nhanh hơn.
Món ăn đã được dọn lên, nhưng ba cô gái vẫn chưa động đũa. Cho đến khi Tiêu Dương trở lại mới nhẹ nhàng thở ra.
-Tiêu Dương, mấy người kia là ai vậy? Bây giờ thế nào rồi?
Quân Thiết Anh nhịn không được lên tiếng hỏi.
Tiêu Dương cầm đũa, suy nghĩ một chút rồi nói:
-Đúng thật là đến gây phiền toái.
-Kết quả thì sao?
Tiếu Tiêu lên tiếng.
-Có người không chịu đi, có người phải khiêng mới chịu đi.
Tiêu Dương lời ít ý nhiều trả lời.
Đúng thật, có người bị thương nặng, nhất thời khó đứng dậy, cũng có người ngay cả đứng cũng đứng không nổi.
………
………..
Bữa cơm này Tiêu Dương ăn rất vui. Mùi thơm của món ăn để lại rất nhiều dư vị cho Tiêu Dương. Nhưng khi thanh toán, ruột Tiêu Dương lại đau như bị cắt. Mấy tờ ngân lượng đỏ rực còn sót lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn gã phục vụ mang đi.
Sau khi tiễn ba cô gái về ký túc xá, mặt dày mày dặn ứng chút tiền lương từ Quân Thiết Anh, Tiêu Dương một lần nữa rời khỏi trường học.
Phí hết công phu, Tiêu Dương mới mua xong văn phòng tứ bảo mà mình cần. Sờ số tiền còn không nhiều lắm trong túi, Tiêu Dương cầm cái túi đựng văn phòng tứ bảo đi trên đường cái. Sau khi đi được mười phút, rốt cuộc dừng bước, giương mắt nhìn qua bảng hiệu cửa hàng trước mặt:
-Ở đây có lẽ có thứ đồ mình muốn.
Tiêu Dương không chần chừ, cất bước tiến vào bên trong.
Bên trên cửa hàng có treo một bảng hiệu theo phong cách cổ xưa, có khắc ba chữ thật to, Diệu Thủ Đường.
Đây là một y quán Trung y, lúc này đang có một số người bệnh xếp hàng chờ khám. Còn có một người đàn ông trung niên đang bắt mạch cho người bệnh.
Mùi thuốc nồng đậm xông vào mũi Tiêu Dương, Tiêu Dương trực tiếp bước đến trước quầy, hỏi:
-Xin chào, cho hỏi quý điếm có bán ngân châm hay không?