Đây chính là thương thế duy nhất Tiêu Dương có thể tìm được. Ngữ khí của hắn lại vô cùng bi phẫn. Các người bị thương, chẳng lẽ ta không bị thương? Ta vì tự vệ mà hoàn thủ thôi.
Bộ dạng bị hại của Tiêu Dương vô cùng điềm đạm, đáng yêu.
Tô Tiểu San không khỏi ho nhẹ một tiếng, ánh mắt cổ quái nhìn Tiêu Dương, nhàn nhạt nói:
-Chuyện hôm nay chúng ta đều biết rõ. Song phương đều có tổn thất, chi bằng bỏ qua hết đi.
Song phương đều có tổn thất?
Hạ Thiếu Uy cơ hồ tức đến muốn bể phổi. Hai tay vô thức nắm chặt. Hai đùi của y bị đánh gãy, còn đối phương tóc bị làm rối loạn lại có thể đánh đồng với nhau.
-Tô lão sư…
Tôn Tư Minh lên tiếng:
-Như vậy sợ là không được tốt lắm.
-Không tốt.
Tô Tiểu San nhướng mày:
-Chủ nhiệm Tôn, vậy ông nói nên xử lý như thế nào?
-Việc này xác thật không thể qua loa.
Không đợi Tôn Tư Minh lên tiếng, ngoài cửa phòng Giáo vụ vang lên thanh âm già nua nhưng uy nghiêm. Một người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn, sống lưng thẳng tắp, tinh thần phấn chấn chậm rãi bước vào.
-Phó hiệu trưởng.
Mọi người đều lên tiếng chào hỏi.
Người đến là Phó hiệu trưởng Phục Đại Tô Thắng Kỷ, có địa vị hết sức quan trọng trong trường, được toàn bộ giáo viên và sinh viên kính ngưỡng, đạt được vô số thành tựu trong nghiên cứu học thuật. Tô Thắng Kỷ xuất hiện, sắc mặt đám người Tôn Tư Minh triệt để trầm xuống.
Nguyên nhân chẳng có gì khác, chỉ là Tô Tiểu San là cháu ruột của Tô Thắng Kỷ.
Có được tầng quan hệ như vậy, không ai dám trêu chọc Tô Tiểu San ở trường.
Tô Thắng Kỷ cất bước tiến lên, mắt nhìn đám người Hạ Thiếu Uy, ân cần hỏi:
-Đại đội trưởng Hạ, anh không sao chứ?
Vẻ mặt Hạ Thiếu Uy vô cùng bi thương. Ngài thấy tôi giống như không có việc gì sao? Nhưng y vẫn miễn cưỡng mỉm cười:
-Cảm ơn Tô lão đã quan tâm.
-Haiz.
Tô Thắng Kỷ thở dài, xoay người nhìn Tiêu Dương, trầm ngâm một hồi mới nói:
-Trong sự việc ngày hôm nay, cả hai bên đều có sai lầm. Nhưng Tiêu Dương, cậu ra tay quá nặng, tạo thành tổn thương cho đám người Đại đội trưởng Hạ. Bọn họ bị thương, tiền thuốc men của bọn họ sẽ do cậu gánh chịu, sẽ không có vấn đề gì chứ?
-Có.
Tiêu Dương suy nghĩ một chút rồi nói:
-Có thể không cần gánh hay không?
Khóe miệng Tô Thắng Kỷ giương lên, trong lòng thầm mắng. Ông đang muốn giải vây cho hắn, chỉ bồi thường tiền thuốc men rồi cho qua, ai lại không muốn tiếp nhận chứ?
-Tiêu Dương.
Lúc này, Quân Thiết Anh tự mình đẩy xe lăn lên, nhìn Tô Thắng Kỷ, nhẹ giọng nói:
-Tụi em sẽ chịu tiền thuốc men.
Tiêu Dương còn muốn lên tiếng, nhưng lại bị ánh mắt của Quân Thiết Anh ngăn lại.
Lệnh của đại tiểu thư không thể cãi, chỉ có thể thỏa hiệp.
-Ngoại trừ điều này, Tiêu Dương, trong vòng ba ngày, cậu phải viết một bản kiểm điểm một vạn chữ giao cho tôi, khắc sâu sai lầm của mình.
Tô Thắng Kỷ lại quát Tiêu Dương một câu.
Tiêu Dương không phục, nhưng vẫn bị Quân Thiết Anh ngăn lại.
Bồi thường tiền thuốc men đối với Quân Thiết Anh mà nói chẳng đáng là gì. Về phần viết kiểm điểm, lại càng là một trừng phạt không chút đau khổ.
Quân Thiết Anh hiểu được, Tô Thắng Kỷ mang tiếng xử phạt Tiêu Dương, nhưng kỳ thật đang lau đít giùm cho hắn.
Một lát sau, tiếng còi xe cứu thương vang lên. Một gã huấn luyện viên vội chạy ra ngoài. Rất nhanh, một số bác sĩ mang cáng cứu thương chạy nhanh đến phòng Giáo vụ.
Buổi biểu diễn huấn luyện của tân sinh viên vừa chấm dứt, không ít người thừa cơ hội này kết bạn với nhau, tăng cường tình cảm. Khi xe cứu thương xuất hiện đã đưa tới sự chú ý của không ít người. Đồng thời còn có người liên hệ với xe cứu thương và cảnh tượng trên đài chủ tịch lần trước.
-Xe cứu thương cũng đã đến rồi. Xem ra, chàng trai kia thê thảm rồi.
-Đại đội trưởng Hạ là người nào chứ? Bị người ta đánh trước mặt mọi người, đương nhiên là không thể buông tha cho đối phương rồi.
Tôn Thiến Thiến và Mộng Nhi đứng dưới bóng cây, ánh mắt nhìn theo hướng xe cứu thương.
-Thiến Thiến, bây giờ chắc bạn đã hả giận rồi chứ?
Khóe miệng Tôn Thiến Thiến hiện lên vài phần kiêu căng, ánh mắt như lưỡi đao nhìn chằm chằm phía trước:
-Ngay cả xe cứu thương cũng đã đến, chỉ sợ Hạ Thiếu Uy không chỉ đơn giản phế đi một tay của hắn.
-Mặc kệ hắn ta đi. Dù sao người này cũng chẳng còn xuất hiện trước mặt chúng ta nữa.
Lúc này, mấy vị bác sĩ mặc áo blouse trắng vội vàng khiêng cáng cứu thương ra. Sau khi đặt cáng cứu thương vào xe, chiếc xe nhanh chóng chạy đi.
-Đi thôi, Thiến Thiến, tôi mời bạn đến quán Vũ Phong.
Tôn Thiến Thiến mỉm cười, đang chuẩn bị rời khỏi, đột nhiên giật mình, nụ cười cứng lại, nhìn chằm chằm về phía trước, ánh mắt không thể tưởng tượng nổi.
-Thiến Thiến, có chuyện gì vậy?
Mộng Nhi nhìn sang, không khỏi kinh hãi:
-Làm sao có thể?
Từ xa, một khuôn mặt vui vẻ bước ra, hai tay đẩy xe lăn, từ từ đi về phía ký túc xá.
-Hắn…hắn không có việc gì sao?
Ánh mắt Mộng Nhi lộ ra thần sắc khó tin.
Sắc mặt Tôn Thiến Thiến trầm như nước, lấy điện thoại, gọi một hàng số, sau đó ánh mắt lập lòe, nộ khí phun ra, ném mạnh chiếc điện thoại trong tay.
Loảng xoảng.
Chiếc điện thoại văng xuống sàn xi măng, lập tức vỡ thành từng mảnh.
-Tôi không tin…tôi không làm gì được anh.
Sự tức giận trong mắt Tôn Thiến Thiến càng lúc càng nhiều.
………
……….
-Thiết Anh, bạn trở về rồi sao?
-Không sao chứ?
Sau khi Tiêu Dương đẩy Quân Thiết Anh về phòng, Tiếu Tiêu và Hà Tú đều vội vàng hỏi thăm.
Quân Thiết Anh mỉm cười lắc đầu:
-Cũng may mà có Tiêu Dương.
Quân Thiết Anh đúng là nói thật lòng.
-Tiêu Dương, biểu hiện vừa rồi của anh thật bá khí.
Tiếu Tiêu dường như quên mất người đàn ông khí phách này cũng đồng thời là thủ phạm “cướp áo ngực”. Biểu hiện của Tiêu Dương hôm nay khiến cho hai cô gái tạm thời tha thứ cho hành động vô sỉ của hắn.
Tuy được tập thể tán dương, nhưng Tiêu Dương vẫn không vui nổi. Từ phòng Giáo vụ bước ra đến giờ, tâm trạng đều buồn bực không thôi.
-Kiểm điểm một vạn chữ? Rốt cuộc là muốn kiểm điểm cái gì?
Quân Thiết Anh dường như nhìn ra tâm sự của Tiêu Dương, mỉm cười nói:
-Tiêu Dương, anh đang lo lắng vấn đề kiểm điểm sao? Kỳ thật, đây chẳng qua chỉ là hình thức mà thôi. Anh chỉ tùy tiện ghi vài chuyện, cũng không nhất định phải một vạn chữ. Chuyện này xem như kết thúc rồi.
-Tùy tiện ghi?
Tiêu Dương ngơ ngác một chút, bật cười ha hả:
-Vậy thì đơn giản rồi. Để ta ra ngoài mua văn phòng tứ bảo, sau đó từ từ ghi lại.
Chỉ là vài dòng, tất nhiên không làm khó được bổn Trạng nguyên.
Ánh mắt ba cô gái hiện lên sự xem thường.
Tiếu Tiêu nhếch miệng:
-Viết có tờ giấy kiểm điểm mà cũng cần văn phòng tứ bảo, chẳng lẽ anh chuẩn bị dùng bút lông để viết kiểm điểm? Anh cho rằng anh là Trạng nguyên thời cổ đại à?
Tiếu Tiêu vô cùng khinh thường.
-Ơ?
Tiêu Dương không biết trả lời như thế nào.
Cuối cùng vẫn là Quân Thiết Anh lên tiếng:
-Tiêu Dương, không phải anh muốn mời chị em trong phòng của tôi ăn cơm sao? Bây giờ cũng không còn sớm nữa.
Tiêu Dương nhẹ gật đầu:
-Chúng ta ra ngoài đi.
Dừng một chút, Tiêu Dương nói tiếp:
-Thuận tiện mua thêm văn phòng tứ bảo.
…..
Ba cô gái không thèm để ý đến lời Tiêu Dương.
Ba nữ một nam, trong đó có một cô gái ngồi xe lăn, được một chàng trai vô cùng suất khí đẩy đằng sau. Tổ hợp kỳ quái này chậm rãi rời khỏi trường, dọc theo con đường thu lấy không ít ánh mắt chỉ trỏ. Hơn nữa, biểu hiện của Tiêu Dương hôm nay quá bưu hãn, khiến cho tổ hợp này càng thêm được chú ý.
-Tôi có hẹn Tô lão sư gặp mặt ngoài cổng. Chuyện ngày hôm nay cũng may mà có Tô lão sư. Chúng ta nhất định phải cảm ơn cô ấy.
Bốn người đợi ở ngoài cổng. Lúc này Tô Tiểu San còn chưa đến, ba cô gái nói chuyện càng lúc càng hăng. Tiêu Dương khó có thể xen vào chủ đề của các cô, chỉ có thể im lặng chờ Tô Tiểu San.
Ánh chiều tà rơi xuống. Dòng người di chuyển trên đường cũng càng lúc càng nhiều. Khi Tiêu Dương hứng thú đánh giá mọi thứ, đột nhiên một cánh tay khoác lên vai hắn.
Tiêu Dương quay đầu nhìn lại, một nụ cười lập tức xuất hiện trước mặt Tiêu Dương, hơn nữa còn thò ra từ cổng phòng trực ban bảo vệ, trong tay cầm một điếu thuốc:
-Anh bạn, anh tên Tiêu Dương à? Tôi đã nghe chuyện hôm nay anh không sợ cường quyền, tận trung với công tác bảo vệ tiểu thư của mình. Tôi chỉ có hai chữ, khâm phục. Đúng rồi, chúng ta làm quen một chút. Tôi tên Lâm Tiểu Thảo.
Tiêu Dương mang theo vài phần nghi hoặc, tiếp nhận điếu thuốc, cười đáp:
-Các hạ khen trật rồi.
-Haha, tôi nói thật lòng mà.
Lâm Tiểu Thảo mỉm cười:
-Đúng rồi, nghe nói anh là bảo vệ mới đến của dãy A ký túc xá nữa. Chậc chậc, đây chính là một công việc béo bở.
Lâm Tiểu Thảo hâm mộ nói, ánh mắt lộ ra thần thái “Anh hiểu rồi chứ”.
Nhưng Tiêu Dương không hiểu.
Lâm Tiểu Thảo thở dài một tiếng, sau đó lại nói liên tiếp những chuyện khác. Tiêu Dương từ miệng của y biết được không ít chuyện của Phục Đại. Đương nhiên là chuyện về phòng bảo an, cũng là phòng bảo vệ cổng. Phòng bảo vệ cổng của trường Phục Đại có khoảng chừng năm mươi người, phụ trách đủ loại công việc.
-Nghe nói đội trưởng phòng bảo vệ cổng đã về hưu. Trường học chuẩn bị phân công một tổ trưởng mới xuống lãnh đạo chúng ta.
Lâm Tiểu Thảo nói:
-Mấy ngày nữa phòng chúng ta sẽ có một cuộc họp. Anh bạn, đến lúc đó chúng ta lại trò chuyện tiếp.
Lâm Tiểu Thảo nhìn thấy Tô Tiểu San từ xa, vội vàng nhảy vào trong.
-Tô lão sư.
Quân Thiết Anh gọi.
Tiếng giày cao gót của Tô Tiểu San vĩnh viễn chỉ có một tiết tấu, bước đến trước mặt mọi người, vẻ mặt áy náy:
-Có chút việc nên cô đến muộn. Bữa cơm tối nay do cô mời các em.
-Vậy thì tốt quá.
Tiêu Dương kinh hỉ kêu lên, bao nhiêu bất mãn trong lòng bị quét sạch.
Tiết kiệm được biết bao nhiêu ngân lượng.
Tiêu Dương cảm thấy đây là chuyện đáng giá nhất trong ngày hôm nay.
Ba cô gái im lặng nhìn Tiêu Dương, lựa chọn không lên tiếng.
Tiếu Tiêu và Hà Tú vô thức cách xa Tiêu Dương một bước.
Năm người trước sau rời khỏi trường học.
-Đằng trước có một nhà hàng bán hải sản không tệ. Để cô dẫn tụi em đến đó dùng thử.
Tô Tiểu San mỉm cười.
Lúc này, sau lưng đột nhiên vang lên một thanh âm.
-Tiểu Tam, Tiểu Tam.
Ánh mắt tất cả mọi người trên đường đều rơi xuống bốn người, ánh mắt mang theo vài phần cổ quái.
Trán Tô Tiểu San không khỏi ứa ra mồ hôi lạnh, lập tức quay người. Người đuổi theo đằng sau chính là đại bá của cô, mặc một thân kiểu áo Tôn Trung Sơn, Tô Thắng Kỷ.
-Tiểu San của bác, đừng đi quá nhanh chứ.
Tô Thắng Kỷ thở hổn hển.
Tất cả mọi người đều sợ ngây người, ánh mắt nhìn mái tóc bạc trắng của Tô Thắng Kỷ, rồi lại nhìn Tô Tiểu San toàn thân tản ra khí tức thành thục.
Mấy năm nay, Tiểu Tam tuổi tác chênh lệch đến không hợp thói thường, lại còn quang minh chính đại công khai nữa chứ?
-Đúng là đồ phá hoại không thể tưởng tượng nổi.
Cách đó không xa, trong một tiệm tạp hóa, bà chủ trung niên mở miệng nói.