Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 90: Chương 90: Phim kinh dị




Gió lạnh thấu xương, một thân ảnh phiêu dật từ trên trời giáng xuống.

Động tác nhanh chóng, không mang theo bất luận dây dưa dài dòng nào, chỉ trong thời gian thật ngắn từ phòng bảo vệ xông ra, hơn nữa còn nhảy ra ngoài.

Rung động.

Đám người truy kích Lâm Tiểu Thảo không tự chủ được phải ngừng bước, nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương phía trước.

Cảnh tượng này giống như đang đóng phim võ hiệp.

- Các người là ai?

Ánh mắt Tiêu Dương lạnh như băng. Khi nhìn thấy vết thương trên lưng Lâm Tiểu Thảo, hàn khí trong mắt không khỏi đậm lên.

- Tiêu ca, đám người này ban đêm xông vào Phục Đại, hơn nữa còn động thủ với chúng tôi. Rất có thể là đám lưu manh đã đánh anh em chúng ta vào ban ngày.

Lâm Tiểu Thảo cố nén cơn đau sau lưng, gấp giọng nói.

Tiêu Dương nhìn đám người kia, bước chân nhẹ nhàng tiến lên.

Lê Quang Uy.

Tiêu Dương đương nhiên biết, đám lưu manh đánh bảo vệ cổng vào ban ngày chính là Lê Quang Uy phái đến. Không nghĩ đến, bây giờ đang bị giam trong ngục, Lê Quang Uy vẫn có hành vi ác liệt như vậy.

Tiêu Dương có thể khẳng định, ngoại trừ Lê Quang Uy, không ai nhằm vào bảo vệ cổng Phục Đại như vậy.

Lúc này, đám người đứng trước mặt Tiêu Dương, dường như cảm thấy một áp lực vô hình.

- Thảo, đừng để hắn ta hù dọa. Tiểu tử này nhiều nhất cũng chỉ là một bảo vệ cổng mà thôi.

Một người cả gan lên tiếng.

- Tiêu ca, ngoài phòng bảo vệ cổng còn có hai anh em bị nhốt. Chỉ sợ không chống đỡ nổi nữa.

Lúc này, Lâm Tiểu Thảo rống lên một câu.

Tiêu Dương gật đầu, ánh mắt trở nên lợi hại, khóe miệng cười lạnh:

- Các người nói…đóng phim võ hiệp?

Nghe xong, mọi người đều giật mình.

- Sai rồi.

Tiêu Dương bật cười.

- Là phim…kinh dị.

Vèo.

Vừa nói xong, Tiêu Dương lập tức hóa thành một đạo tàn ảnh, nhào về phía trước.

- Không ổn rồi.

- Coi chừng.

Trong lòng mọi người đều dâng lên một dự cảm bất thường. Nhưng thân hình không kịp tránh né, Trong chốc lát, Tiêu Dương đã xông đến trước mặt bọn họ.

Quyền ảnh rơi xuống.

Oành.

Trực tiếp đấm vào mũi một gã lưu manh đầu tiên.

Phụt.

Máu nhuộm đỏ bộ quần áo màu đen.

Theo như Tiêu Dương nói, bộ phim được chiếu đêm nay sẽ là một bộ phim kinh dị. Mà bây giờ chính là lúc mở màn.

Oành, oành, oành.

Quyền ảnh khiến người ta hoa mắt.

Nhanh!

Tốc độ ra quyền của Tiêu Dương quá nhanh. Đám lưu manh còn chưa kịp phản ứng, toàn bộ đã bị nện trúng một quyền vào mặt, máu mũi phun ra.

Tiếng kêu rên thống khổ vang lên thảm thiết.

Nhao nhao ngã xuống.

Loảng xoảng.

Ống sắt, dao bầu rơi xuống đất.

Tiêu Dương không thèm liếc mắt nhìn đám lưu manh bị đánh không dậy nổi, cười lạnh, sau đó chạy gấp về phía cổng trường.

Tình huống gấp gáp, Tiêu Dương không muốn lãng phí một chút thời gian nào.

- Tiêu ca, coi chừng.

Lâm Tiểu Thảo hô lên một tiếng, bước nhanh lên, cầm một con dao, dứt khoát quay người chạy về cổng bảo vệ ký túc.

Viện binh.

Oành, oành.

Ầm ầm.

Cửa ra vào phòng bảo vệ đang bị oanh tạc. Dưới lực trùng kích cực lớn, cánh cửa sắt đã không còn chịu nổi nữa mà bắt đầu lõm xuống. Nếu không phải còn có vật nặng giữ lại, chỉ sợ đã sớm bị phá cửa mà vào rồi.

Lão Phương dùng tay trái của mình liều chết bảo vệ cánh cửa phòng bảo vệ.

Tại một nơi khác, Tiểu Vũ đang thể hiện huyết khí phương cương của mình.

Huy động ống sắt, hai mắt đỏ bừng.

Trong đầu không ngừng quanh quẩn câu nói của Lâm Tiểu Thảo.

- Cậu có phải là đàn ông không?

- Cậu có phải là đàn ông không?

- Lão tử là đàn ông.

- Lão tử là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa.

Tiểu Vũ gào lên, giọng nói như khàn lại, mang theo cương nghị mãnh liệt. Cánh tay bị một vết chém do không cẩn thận bị một tên lưu manh bên ngoài chém trúng. Nhưng dù là như thế, nó lại triệt để kích thích nhiệt huyết trong lòng Tiểu Vũ.

Lúc này, cậu cũng đang liều mạng.

Phanh! Phanh! Phanh!

Côn ảnh hóa thành từng đạo tàn ảnh, tràn ngập cả cánh cửa sổ.

- Nhanh lên.

- Nó sắp không chịu nổi rồi.

- Nó đang lãng phí thời gian.

Lúc này Vương Huy cũng không kiên nhẫn gào thét một câu.

Oành.

Tạch.

Cửa chính phòng bảo vệ bỗng nhiên vang lên một tiếng vang chói tai.

- Cửa đã bị phá?

Sắc mặt Tiểu Vũ và lão Phương đều biến đổi.

Cửa bị phá, hai người bọn họ chỉ sợ sẽ bị đám người hung ác này đánh chết ngay lập tức.

- Haha, lão tử muốn đích thân đánh gãy hai chân của tụi nó.

Một người cuồng ngạo cười lớn, đồng thời giơ cao ống sắt trong tay.

Chuẩn bị đánh xuống một kích, triệt để phá đi cánh cửa phòng bảo vệ.

Nhưng gã lại cảm nhận được một luồng sức mạnh cường đại xuất hiện trên ống sắt, mặc dù gã phát lực như thế nào cũng không chút sứt mẻ.

- Là ai?

Người này lên tiếng:

- Đến lúc nào rồi mà còn nói giỡn?

Người này không để ý rằng, ánh mắt mọi người chung quanh đều như muốn lòi ra, ngây ngốc nhìn hắn.

Một thân hình thon dài, một khuôn mặt bình tĩnh.

Giống như lăng không xuất hiện ngay trước cửa phòng bảo vệ.

Mọi người xem ra, trong bóng đêm mông lung, một đạo tàn ảnh trực tiếp từ dưới mặt đất chui lên, xuất hiện chính giữa tất cả mọi người. Hơn nữa còn bắt được một ống sắt trong tay một người trong đó.

- Hắn…cũng là bảo vệ cổng Phục Đại?

Có người nhận ra bộ quần áo trên người Tiêu Dương.

- Hắn xông vào như thế nào nhỉ?

- Không thể tưởng tượng nổi.

Lúc này, người bị nắm ống sắt dường như đã nhận ra sự không ổn, lập tức xoay người lại, đồng tử mạnh mẽ co rút:

- Mày là ai?

Một luồng gió thổi qua.

Phanh.

Một cước đá vào háng của gã. Người này hét thảm một tiếng, lập tức ngã xuống đất không dậy nổi, thống khổ kêu thảm.

Tất cả động tác của mọi người đều dừng lại, ánh mắt ngây ngốc nhìn người thanh niên trước mặt.

- Mày…mày là người hay quỷ?

Toàn thân không khỏi run rẩy.

Tiêu Dương bình thản nhìn lướt qua người lên tiếng, sâu kín thở dài.

- Bảy ngày trước, ta là…người.

Lời nói vừa dứt, một luồng gió lạnh mang theo khí tức khiến người ta không rét mà run quét qua khuôn mặt mọi người.

Bảy ngày trước là người?

Tất cả đều không tự chủ được mà nổi da gà.

- Chẳng lẽ là …đầu thất hồi hồn?

Không biết người nào kêu to lên, khiến tất cả những người còn lại phải hoảng sợ.

Quỷ thần mà nói, tuy có những lúc mọi người đều tỏ vẻ không chú ý, nhưng khi đến một lúc khó dùng lời nói để giải thích rõ ràng, mọi người đều vô thức kêu lên. Quỷ hồn.

Ai nấy đều lui về sau vài bước.

Nửa ngày sau.

- Thảo.

Vương Huy bừng tỉnh đầu tiên, nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, quát to:

- Lão tử mặc kệ mày là người hay quỷ, nhất định phải phế mày.

- Các huynh đệ, lên đi. Cho dù hắn không phải là quỷ, chúng ta cũng phải cho hắn một cơ hội thành quỷ.

- Chém chết hắn đi.

Vương Huy hét lớn, sĩ khí lan tỏa, tất cả mọi người cầm vũ khí trong tay, phô thiên cái địa lao đến Tiêu Dương.

Thân ảnh Tiêu Dương nhoáng lên.

- Phim kinh dị đã đến lúc chiếu rồi.

Quý phi say rượu.

Vèo vèo vèo.

Cơ thể Tiêu Dương nghiêng qua nghiêng lại trong đám người, lần nào cũng hữu kinh vô hiểm tránh thoát được truy kích của lưỡi dao.

Trong mắt mọi người, hắn giống như một đạo hư ảnh không có cơ thể.

Rõ ràng côn ảnh đã đập trúng hắn, nhưng lại không có cảm giác đánh trúng thật thể. Một côn thất bại, đồng thời thân ảnh cũng biến mất.

Là tàn ảnh.

Làm cho người ta không tưởng tượng được.

Càng đánh càng kinh.

Chẳng lẽ là quỷ thật?

Ánh mắt mọi người không khỏi hiện lên một tia kinh hãi.

Động tác trong tay có chút dừng lại.

Một lát sau, Tiêu Dương dường như thanh tĩnh trở lại.

Tinh quang hiện lên trong mắt.

Bốp.

Tay không như dao sắc.

Một chiêu Chiết Mai Thủ, trong thời gian ngắn đã chộp lấy ống sắt trong tay một gã lưu manh gần nhất.

Phanh.

Trở tay hung hăng nện xuống.

Hét thảm một tiếng, một tiếng trầm đục vang lên, trên mặt đất xuất hiện một lỗ thủng.

Lúc này, Vương Huy cách Tiêu Dương ba mét cả kinh kêu lên:

- Xông lên hết.

Oanh! Oanh! Oanh!

Tiêu Dương phản kích như lôi đình, chỉ một thoáng đã hạ thấp người, như mũi tên xông lên phía trước, như gió thu quét qua từng đạo thân ảnh.

Cảnh tượng Lâm Tiểu Thảo bị truy kích đến bước đường cùng không ngừng hiện lên trong đầu Tiêu Dương. Nếu không phải hắn kịp thời tỉnh lại, chỉ sợ đêm nay, Lâm Tiểu Thảo, còn có những bảo vệ cổng khác sẽ bị tổn thương.

Thời gian hắn đến thế giới xa lạ này không lâu, bạn bè cũng không nhiều. Cho nên, hắn đặc biệt quý trọng tình bạn không dễ có được. Lâm Tiểu Thảo chính là bạn của Tiêu Dương hắn.

Hành động của đám lưu manh đã trực tiếp chạm vào nghịch lân của Tiêu Dương.

Đánh.

Ánh mắt Tiêu Dương bắn ra tia lửa giận, mỗi một lần ống sắt trong tay nện xuống, đều mang theo lực uy hiếp cường đại.

Nện!

Nện!

Nện!

Trước đó mọi người nện cửa sổ, còn bây giờ là Tiêu Dương nện người.

- Tiêu ca…thật lợi hại.

Tiểu Vũ đứng cạnh cửa sổ, triệt để ngốc trệ, mắt nhìn cảnh tượng huyết tinh trước mắt. Nếu thường ngày, Tiểu Vũ chỉ sợ sẽ nôn mửa, nhưng hôm nay, trong lòng cậu chỉ là huyết dịch sôi trào, còn có thống khoái.

Rầm rầm rầm!

Trong nháy mắt, năm mươi tên lưu manh ngã xuống hơn ba mươi, chỉ còn lại mười mấy người cũng không còn ham chiến, càng ngày càng kinh hãi.

- Hắn không phải người, không phải người.

- Hắn là quỷ.

- Quá kinh khủng.

Ánh mắt Vương Huy khó tin nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương. Bỗng nhiên ánh mắt chuyển sang hướng khác, thấy một đám đông khác đang vội vã chạy về bên này.

Đại thế đã mất.

Nhìn đám lưu manh đang nằm trong vũng máu, ánh mắt Vương Huy lộ ra vẻ khiếp sợ, khoát tay hét lớn.

- Lui lại, nhanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.