Mảnh thủy tinh bị nghiền nát văng tứ phía.
Đám người Lâm Tiểu Thảo vô thức lui về phía sau vài bước.
- Xông vào đi.
- Phế bọn họ đi.
Thanh âm hung hăng càn quấy vang lên một cách mất trật tự.
Loảng xoảng.
Loảng xoảng.
Loảng xoảng.
Thanh âm liên tiếp vang lên. Hai miếng thủy tinh của phòng bảo vệ bị nghiền nát toàn bộ.
Độ cao cách mặt đất một mét năm, độ rộng ước chừng có thể cho cả hai người tiến vào.
Côn ảnh hỗn loạn quét ngang mà đến, đồng thời một thân hình tráng kiện nhảy lên bệ cửa sổ.
- Thảo con bà nó chứ.
Lúc này, lão Phương mạnh mẽ vọt lên, giơ chai bia trong tay, hung hăng nện xuống đầu người kia.
Oành.
Người này kêu thảm một tiếng, thân ảnh lập tức ngả ngửa ra đằng sau.
Hô.
Một luồng côn ảnh mang theo gió kình thật mạnh đánh vào đầu lão Phương.
- Coi chừng.
Lâm Tiểu Thảo kinh hô một tiếng.
Nhưng không kịp tránh.
Cơ thể lão Phương nghiêng sang một bên.
Ầm.
Ống sắt nặng nề đập vào vai phải của y.
Thân hình lão Phương không tự chủ được té xuống.
- A…
Ánh mắt Lâm Tiểu Thảo bắn ra hung quang, gào lên một tiếng, giơ ống sắt trong tay, bước đến vài bước.
Nhanh như thiểm điện.
Oành.
Nặng nệ đập vào cổ tay người nọ.
Người nọ hét thảm một tiếng, còn chưa kịp rút ống sắt về, đã lập tức rời khỏi tay, rơi vào phòng bảo vệ.
- Cháu con rùa, có bản lĩnh thì xông đến đây.
Hai mắt Lâm Tiểu Thảo đỏ lên, bằng bất cứ giá nào, không ngừng huy động ống sắt trong tay, côn ảnh trọng điệp phân bố bên trên cửa sổ, không người nào dám tùy tiện tiến lên.
Một người đủ giữ quan ải, vạn người không thể khai thông.
Oành, oành, oành.
Nhưng cửa chính lại bị người ta kịch liệt đập vào.
- Đến đây đi.
- Đến đây đi.
- Đến đây đi.
Lâm Tiểu Thảo rống lên, cánh tay ra sức vung ống sắt đánh vào bên trên cửa sổ.
Lão Phương lúc này cũng từ từ đứng dậy, cố nén đau đớn phát ra từ bả vai, nhặt ống sắt lên.
Người của Bích Lân Đường không nghĩ đến trong phòng bảo vệ lại có một cọng rơm hơi cứng như vậy. Sau khi ngây người trong chốc lát, dưới tiếng hét lớn của Vương Huy, một lần nữa tấn công.
Không cho Lâm Tiểu Thảo nghỉ ngơi.
Không ngừng trùng kích thăm dò, Lâm Tiểu Thảo tuyệt đối không thể chống đỡ được bao lâu.
- Tranh thủ thời gian, tận lực phá cửa cho tao.
Vương Huy ra sức thục giục đám người phá cửa.
- Thảo! Xú tiểu tử dám hung hăng trước mặt lão tử. Đợi lát nữa lão tử sẽ đích thân phế mày.
- Lão tử muốn nhìn xem mày có thể chống đỡ được bao lâu.
Tiếng gào thét ầm ĩ, tiếng bước chân mất trật tự, côn ảnh cường hãn, lưỡi dao lợi hại…
- Liên lạc không được, phải làm sao bây giờ?
Lúc này, trong phòng bảo vệ, Lâm Tiểu Thảo điên cuồng phòng ngự, lão Phương không dám trì hoãn, còn Tiểu Vũ thì không ngừng rống to vào bộ đàm.
- Dùng di động liên lạc.
Lão Phương hét lớn:
- Tiểu Vũ, mau mở ngăn kéo đầu tiên của chiếc bàn, trong đó có thông tin liên lạc của bảo vệ.
- Vâng…vâng…
Tiểu Vũ luống cuống tay chân, toàn thân phát run, môi trắng bệch.
Lấy điện thoại di động ra, rất nhanh gọi một cuộc điện thoại.
- Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.
- Thuê bao…
- Thuê bao…
Sắc mặt Tiểu Vũ càng lúc càng trắng bệch.
Tình huống càng lúc càng nguy hiểm, nhưng một người cũng không liên lạc được.
- Đáng chết, tại sao lại tắt máy đi ngủ hết vậy?
Cho đến khi gọi người cuối cùng, toàn bộ tắt máy.
Ánh mắt Tiểu Vũ đã hiện lên sự tuyệt vọng:
- Làm sao bây giờ? Tại sao cảnh sát còn chưa đến?
- Còn trông cậy vào cảnh sát?
Lão Phương nở nụ cười đắng chát.
- Tiểu Vũ, cậu mau tìm thêm, còn số nào nữa không?
- Tiêu ca…đúng rồi, tại sao không có số điện thoại của Tiêu ca?
Tiểu Vũ gấp giọng hỏi.
- Tiêu ca không có điện thoại.
Lâm Tiểu Thảo cầm ống sắt, đột nhiên rống lớn:
- Đúng rồi, khi hỏi số điện thoại của Tiêu ca, vừa lúc Tô lão sư cũng có mặt. Cô ấy đã đưa số điện thoại của mình, bảo nếu có việc tìm Tiêu ca thì cứ gọi cho cô ấy. Nhanh, số điện thoại của Tô lão sư ở đằng sau. Thử xem, thảo, mẹ nó, tưởng tao dễ khi dễ sao?
Lâm Tiểu Thảo thở phì phò, miệng mắng lớn.
- Tiểu Thảo, lão ca đến giúp cậu.
- Lão Phương, anh từ từ đã, tôi còn có thể kiên trì.
Lâm Tiểu Thảo hiểu rất rõ, lão Phương vừa mới bị nện một côn ở vai, thương thế rất nặng, chỉ sợ toàn bộ vai phải đã khó nhấc lên rồi.
- Cậu nói cái rắm đấy.
Lão Phương nghiêm mặt:
- Tay phải lão ca không được thì còn tay trái. Tôi từng tuổi này rồi, chẳng lẽ trơ mắt nhìn hai thanh niên các người bị phế sao?
Một cánh tay trèo lên cửa sổ, lão Phương hung hăng cầm ống sắt bằng tay trái đập xuống.
Oành.
Không thể phủ nhận, có lão Phương gia nhập, áp lực phòng ngự của Lâm Tiểu Thảo đỡ đi không ít, nhưng tình huống vẫn rất nguy hiểm, đối phương triển khai xa luân chiến, thể lực của mọi người đang xuống thấp. Không chỉ như vậy, cửa phòng bảo vệ cũng đang bị phá, tùy thời có thể bị sập bất cứ lúc nào.
Mưa gió lắc lư.
Lúc này, trong căn phòng trực ban nho nhỏ, nhưng lại là trung tâm của bão tố.
- Gọi được rồi, gọi được rồi.
Tiểu Vũ mừng rỡ như điên. Tuy không biết cuộc điện thoại này có hữu dụng hay không, nhưng dù sao vẫn còn tốt hơn là không có.
- Xin hỏi ai vậy?
Thanh âm nghi hoặc vang lên trong máy. Hiển nhiên, Tô Tiểu San chỉ sợ là bị đánh thức trong khi ngủ.
Từ khi Tô Thiên Nam gặp chuyện không may đến giờ, điện thoại của Tô Tiểu San lúc nào cũng mở.
- Tô lão sư, Tô lão sư…
Giọng nói của Tiểu Vũ dồn dập, lo lắng đến nói năng lộn xộn, không trình bày rõ ràng. Nhưng Tô Tiểu San ở đầu dây bên này nghe được tiếng gào thét phẫn nộ, không khỏi biến sắc:
- Anh là ai? Đừng vội, từ từ nói…
- Tôi…tôi…
Tiểu Vũ luống cuống tay chân.
- Tiểu Thảo, cậu cố giữ nhé.
Lão Phương bước đến, giật điện thoại trong tay Tiểu Vũ:
- Tô lão sư, chúng tôi là bảo vệ cổng, bây giờ đang bị một đám côn đồ không rõ lai lịch đánh lén, đang bị nhốt trong phòng bảo vệ.
Lúc này, Tô Tiểu San đã không còn buồn ngủ. Sau khi nghe lão Phương nói rõ sự tình, thần sắc vô cùng ngưng trọng, trầm giọng nói:
- Các người tận lực chống đỡ. Tôi sẽ nhanh chóng đến tiếp viện. Hiểu chưa?
Nước xa không cứu được lửa gần.
Nhưng đây là biện pháp mà Tô Tiểu San nhất định phải áp dụng.
- Ngoài cổng xảy ra chuyện, tại sao Tiêu Dương lại không có động tĩnh gì?
Tô Tiểu San mơ hồ lo lắng, vội cầm điện thoại bấm số.
- Vệ Tam thúc.
…….
………
- Cố gắng chống đỡ.
Tay trái lão Phương một lần nữa cầm ống sắt, vọt đến phía trước cửa sổ.
- Lão Phương ca, Tiểu Phương ca, cửa…cửa sắp chịu không nổi rồi.
Giọng nói của Tiểu Vũ gấp lên.
- Làm sao bây giờ?
- Làm sao bây giờ?
- Làm sao bây giờ?
Rầm.
Lâm Tiểu Thảo vung mạnh ống sắt trong tay, mắt đỏ bừng hét lớn:
- Tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp. Chúng ta không thể chống đỡ nổi cho đến khi viện binh đến.
- Phải nghĩ biện pháp thông báo cho các anh em.
- Thông báo? Lão tử giải quyết các người xong, tụi nó cũng chạy không thoát đâu.
Vương Huy nhe răng cười vang lên.
Đám người Lâm Tiểu Thảo giật mình.
Nếu các anh em bảo vệ khác đang ngủ say, bị những người này xông vào, chỉ sợ sẽ bị đánh chết.
- Không được.
Lâm Tiểu Thảo cắn răng, huy động cánh tay thật mạnh:
- Không thể ngồi chờ chết được.
- Tiểu Vũ.
Bỗng nhiên.
Lâm Tiểu Thảo gào thét.
Một khắc này, Tiểu Vũ đứng ngay cửa ra vào không khỏi run rẩy toàn thân:
- Tiểu…Tiểu Thảo ca…
- Cậu có phải là đàn ông không?
Lâm Tiểu Thảo nổi giận rống to.
Tiểu Vũ giật mình:
- Tiểu Thảo ca…em…em…
- Trả lời lão tử.
Lâm Tiểu Thảo vung mạnh ống sắt.
- Em..
Tiểu Vũ nhìn Lâm Tiểu Thảo đang liều mạng lúc này, hít sâu một hơi, nhiệt lưu xông lên tận ót, ưỡn ngực nói:
- Lão tử là đàn ông.
- Tốt.
Lâm Tiểu Thảo lớn tiếng nói:
- Tiểu Vũ, nếu cậu là đàn ông chân chính, hãy tiếp nhận ống sắt, trợ giúp lão Phương. Nhanh lên.
- Tiểu Thảo, cậu đây là…
Lão Phương ngây người.
- Lão Phương, chúng ta không chống đỡ được bao lâu đâu. Chi bằng liều một lần.
Lâm Tiểu Thảo trầm giọng nói.
- Để tôi lao ra ngoài.
Nghe xong, lão Phương khiếp sợ thốt lên:
- Tiểu Thảo…
- Đây là biện pháp duy nhất.
Lúc này, hai mắt Lâm Tiểu Thảo đỏ bừng, đột nhiên xoay mặt:
- Tiểu Vũ, cậu nghe cho rõ đây, tay của lão Phương bất tiện, một người không thể chống đỡ. Cậu hãy tiếp nhận ống sắt của lão Phương, chờ anh trở lại.
Bịch bịch.
Tiểu Vũ bước đến trước:
- Tiểu Thảo ca, anh cứ yên tâm đi.
- Tiểu Thảo…coi chừng.
- Vâng.
Lâm Tiểu Thảo gật đầu, thò tay nhấn một cái, mở cánh cửa điện tử.
- Haha…
Đám người Bích Lân Đường có chút ngây người, sau đó cười như điên:
- Như thế nào, chống đỡ không nổi nên đầu hàng?
- Đầu hàng cái đầu tụi mày đấy.
Bỗng nhiên, Lâm Tiểu Thảo từ cửa sổ nhảy xuống, ống sắt trong tay hung hăng đập xuống người gần nhất.
Oành.
- Thảo, muốn chết à?
- Mau ngăn nó lại.
- Phế nó đi.
Tuy Lâm Tiểu Thảo nhảy xuống, rất nhanh chạy đến ký túc xá, nhưng đối phương đã kịp thời phản ứng, vây khốn y lại.
- Tao liều mạng với tụi mày.
Sau khi chịu một búa sau lưng, hai mắt Lâm Tiểu Thảo càng thêm điên cuồng, liều mạng huy động ống sắt trong tay.
Nhất thời, đám thành viên đang bao vây y phải tránh ra vài bước. Lâm Tiểu Thảo nhận ra một hướng, liền xông ra ngoài.
- Chém nó.
Hưu.
Ánh dao xuất hiện trước mắt Lâm Tiểu Thảo.
Một khắc này, Lâm Tiểu Thảo kinh hãi, hất mạnh ống sắt trong tay.
Loảng xoảng.
Tuy ngăn được đằng trước, nhưng đằng sau lại trúng một dao.
Rất đau.
- A!
Lâm Tiểu Thảo kêu lên, ra sức đập ống sắt trước mặt. Sau khi đánh ngã một người, bất chấp đau đớn, dùng tốc độ chạy nước rút, lao thẳng đến khu ký túc xá.
- Đuổi theo.
- Đứng lại cho tao.
- Phế nó đi.
Tiếng bước chân truy kích sau lưng càng lúc càng gần.
Máu sau lưng Lâm Tiểu Thảo chảy cũng càng lúc càng nhiều. Bước chân chạy trốn trong đêm tối có lẽ là bước chân vô thức.
Cố gắng chống đỡ.
Bỗng nhiên, Lâm Tiểu Thảo mở to mắt. Tại một phòng bảo vệ trước cổng ký túc xá, ánh đèn vẫn còn sáng.
- Tiêu ca, Tiêu ca.
Lâm Tiểu Thảo cơ hồ xuất hết khí lực, lớn tiếng gầm rú, hơn nữa còn bay thẳng đến.
- Tiêu ca…
Cánh cửa phòng bảo vệ bỗng nhiên…
Cạch.
Một thân như mũi tên xông ra ngoài, ánh mắt trong chốc lát nhìn thấy Lâm Tiểu Thảo đang chạy đến.
Thần sắc chấn động.
Đôi mắt như đao, nhìn thẳng đám người đang đuổi theo sau lưng Lâm Tiểu Thảo.
- Tiêu ca…
Vèo vèo vèo.
Căn bản không kịp lấy chìa khóa mở cửa, Tiêu Dương bất ngờ bay vút qua cánh cổng.
Thân hình nhẹ như chim yến, trực tiếp nhảy qua cánh cửa sắt cao nhất.
Suất khí phiêu dật.
Rồi như chiếc lá rụng xuất hiện chính giữa Lâm Tiểu Thảo và đám người truy kích.
Một khắc này, đồng tử mọi người đều mở lớn.
- Đang đóng phim võ hiệp à?
Một người nhịn không được, khiếp sợ thốt lên.