Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 81: Chương 81: Tại sao ông lại tốt với ta như vậy?




Toàn trường ngốc trệ.

Trong đầu giống như có tiếng nổ mạnh.

Ai nấy cũng sởn gai ốc, vô thức sờ dưới hạ thân của mình, trong đầu tưởng tượng, nếu mình bị đá trúng sẽ là đau nhức đến cỡ nào.

Mà điều này cũng không cần tưởng tượng. Nhìn khuôn mặt thống khổ đến cực điểm của Lê Quang Uy lăn qua lăn lại trên mặt đất là có thể nhìn ra.

Tiêu Dương cũng không khỏi hít một hơi khí lạnh.

- Tô cô nương, quân tử nên dùng tài hùng biện, không nên động thủ.

- Tôi là phụ nữ.

............

- Vị này chính là...

Tạ Chấn Vinh bước lên vài bước.

- Tôi họ Tô.

Tô Tiểu San mỉm cười, đưa tay ra:

- Giáo viên trường Phục Đại.

- Tô lão sư...

Tạ Chấn Vinh lịch sự bắt tay Tô Tiểu San.

- Giám đốc Tạ, người sáng mắt không nói tiếng lóng. Hôm nay, mục đích của tôi và Tiêu Dương đến đây chính là để đòi lại công bằng cho học sinh và bảo vệ cổng trường Phục Đại chúng tôi.

Tô Tiểu San trực tiếp lên tiếng.

Tạ Chấn Vinh khẽ giật mình, ánh mắt trầm thấp nhìn lướt qua Lê Quang Uy đang kêu rên trên mặt đất:

- Lê Quang Uy đã làm cái gì?

- Làm chuyện mà nhân thần đều công phẫn.

Tô Tiểu San nhịn không được, hung hăng nhìn chằm chằm Lê Quang Uy, hận không thể tiến lên cho thêm cước nữa.

- Tối hôm qua...

Tô Tiểu San đem chuyện mà Tiêu Dương đã nói thuật lại một lần. Đương nhiên, chuyện Tiêu Dương hạ xuân dược hai người kia thì không nhắc đến.

Sau khi nghe Tô Tiểu San nói, tất cả mọi người đều xôn xao.

- Quản lý Lê làm ra chuyện như vậy sao?

- Quá hèn hạ, nếu không phải có người cứu giúp, cô bé kia chẳng phải là...

- Thật sự nhìn người thì không thể nhìn bề ngoài...

Những tiếng nghị luận khiến cho sắc mặt của Lê Quang Uy lúc tím lúc xanh, không ngừng run rẩy, ánh mắt không che giấu hận ý nhìn chằm chằm vào Tô Tiểu San và Tiêu Dương.

Không thể nghi ngờ, nếu như chuyện này được chứng thực, ông ta tuyệt đối thân bại danh liệt.

- Ngậm máu phun người.

Lê Quang Uy lập tức gào lên, nhìn Tạ Chấn Vinh nói:

- Giám đốc Tạ, cô ta ngậm máu phun người.

- Câm miệng.

Tạ Chấn Vinh quát lớn một tiếng.

Sau đó quay sang nhìn Tô Tiểu San:

- Tô lão sư, việc này không chỉ có liên quan đến thanh danh của Lê Quang Uy mà còn ảnh hưởng đến danh dự của Vũ Phong Quán tôi. Không biết, cô có thể mời người bảo vệ đã cứu cô bé kia ra đây đối chất được không?

- Là ta.

Tiêu Dương đứng dậy.

- Tối hôm qua ta đã cứu Lăng cô nương.

- Tiêu huynh đệ?

Tạ Chấn Vinh khẽ giật mình.

- Cậu là bảo vệ cổng của Phục Đại?

Đây quả thật nằm ngoài dự kiến của Tạ Chấn Vinh. Ông cho rằng, với y thuật của Tiêu Dương, hắn tuyệt đối không phải người bình thường.

Tiêu Dương gật đầu:

- Về phần Lăng cô nương, ta nghĩ không cần phải gọi nàng ấy ra.

- Lăng cô nương mà các người nói chính là Lăng Ngư Nhạn?

Lúc này, Trương Hồng lên tiếng hỏi.

- Đúng vậy.

- Trương Hồng, cô quen cô bé đó?

Tạ Chấn Vinh hỏi.

Trương Hồng gật đầu.

- Lăng Ngư Nhạn làm thêm tại quán chúng ta. Theo thời gian mà Tô lão sư nói, lúc đó đích thật là Lăng Ngư Nhạn vừa mới rời khỏi quán. Hơn nữa...

Trương Hồng do dự một chút rồi mở miệng:

- Tối hôm qua, sau khi Lăng Ngư Nhạn rời đi, quản lý Lê cũng đã đi theo.

- Cô...cô nói bậy. Ngậm máu phun người.

Lê Quang Uy vẫn một mực phủ nhận.

- Câm miệng.

Thanh âm Tạ Chấn Vinh cực kỳ uy nghiêm, phẫn nộ quát một tiếng.

- Lê Quang Uy, năng lực quản lý của anh rất mạnh. Điều này tôi không phủ nhận. Nếu không, tôi cũng không để anh lên làm quản lý của Thượng Đảo. Nhưng...

Tạ Chấn Vinh nhẹ nhàng lắc đầu:

- Anh đã khiến cho tôi quá thất vọng.

- Không...không phải...

Lê Quang Uy gấp giọng nói.

- Những lời giải thích này của anh, cứ giữ lại để nói với cảnh sát.

Tạ Chấn Vinh lạnh lùng nói.

- Từ hôm nay trở đi, anh chính thức bị đuổi việc.

Nghe xong, Lê Quang Uy trố mắt, bò về phía Tạ Chấn Vinh:

- Giám đốc Tạ, tôi sai rồi, xin hãy cho tôi cơ hội, cho tôi một cơ hội.

Nước mắt nước mũi chảy dài. Không còn là quản lý của quán cafe Thượng Đảo, ông ta cái gì cũng không còn.

Huống chi, bây giờ còn bị bắt đến cục cảnh sát.

Tạ Chấn Vinh mở miệng nói đến cục cảnh sát, Lê Quang Uy mơ hồ có thể tưởng tượng được kết quả của mình.

- Hừ.

Tạ Chấn Vinh lui về phía sau vài bước, nói với một bảo an.

- Dẫn anh ta đi, chờ cảnh sát đến.

- Vâng.

Lập tức có hai bảo an đến dựng Lê Quang Uy dậy.

Lúc này, Tạ Chấn Vinh nhìn lướt qua những người trong quán cafe, trầm giọng nói:

- Chuyện này là Vũ Phong Quán tôi không phải, quấy nhiễu mọi người. Thật xin lỗi. Tất cả chi phí của mọi người ngày hôm nay đều do Tạ mỗ chi trả.

- Giám đốc Tạ quả nhiên là người sảng khoái.

- Chuyện hôm nay, chỉ có thể trách nhân phẩm của Lê Quang Uy có vấn đề, không thể liên lụy đến Vũ Phong Quán.

- Vũ Phong Quán là chiêu bài cao cấp khu Dương Phổ chúng ta. Bây giờ đã loại trừ được một con sâu, đúng là đại khoái nhân tâm.

Mọi người khen không dứt miệng, thần sắc Tạ Chấn Vinh vẫn như cũ, nhìn Lê Mã Bích:

- Từ hôm nay trở đi, cậu cũng không cần đến đây nữa.

Nghe xong, sắc mặt Lê Mã Bích liền thay đổi, ánh mắt hiện lên sự không cam lòng, nhưng không thể không rời khỏi.

Mệnh lệnh của Tạ Chấn Vinh, không ai có thể kháng nghịch.

- Tiêu huynh đệ, cậu có hài lòng với kết quả này không?

Tạ Chấn Vinh hỏi Tiêu Dương.

Ánh mắt của mọi người liền chuyển sang Tiêu Dương.

Trong lòng mọi người biết rõ, Tạ Chấn Vinh sở dĩ xử lý quyết đoán với Lê Quang Uy như thế, thậm chí còn không cần xác nhận đã đưa Lê Quang Uy đến cục cảnh sát, chỉ có một nguyên nhân, chính là người thanh niên thần bí trước mắt, được Tạ Chấn Vinh xưng huynh gọi đệ xác thật là phượng mao lân giác.

Tất nhiên không ai biết, thân phận của Tiêu Dương chẳng có gì thần bí, chẳng qua hắn chỉ cứu được cha của Tạ Chấn Vinh mà thôi. Điều này đối với Tạ Chấn Vinh mà nói, chẳng khác nào cứu mạng ông ta.

Ân tái tạo.

Khi cha của ông ta cách Quỷ Môn Quan chỉ còn một bước ngắn, Tạ Chấn Vinh trong tuyệt vọng đã tìm được hy vọng từ người Tiêu Dương.

Tiêu Dương mỉm cười gật đầu:

- Tạ tiên sinh, việc này đã làm phiền đến ông.

- Tiêu huynh đệ, lần trước còn chưa cảm ơn cậu. Bây giờ may mắn gặp lại, danh dự của Vũ Phong Quán chúng tôi mới không bị tổn hại.

Nếu như tối hôm qua để cho Lê Quang Uy thực hiện được kế hoạch, hơn nữa sự việc náo lên, tuyệt đối sẽ tổn hại đến danh dự của Vũ Phong Quán.

Tạ Chấn Vinh im lặng, nhìn Tiêu Dương:

- Tiêu huynh đệ, bây giờ cậu đang là bảo vệ của Phục Đại?

- Đúng vậy.

Tiêu Dương không cần nghĩ ngợi mà trả lời.

Tạ Chấn Vinh nhẹ gật đầu, chợt nghiêm mặt nói:

- Tôi sẽ tặng cho Tiêu huynh đệ một món quà, hy vọng Tiêu huynh đệ đừng từ chối.

Lời nói vừa dứt, không chỉ Tiêu Dương, ngay cả những người chung quanh cũng kinh ngạc nhìn Tạ Chấn Vinh.

Quà tặng mà Tạ Chấn Vinh đưa ra, tất nhiên là bất phàm.

- Nói xem.

Tiêu Dương cũng không khách khí.

Tạ Chấn Vinh cười nhạt:

- Lê Quang Uy là quản lý của Thượng Đảo. Vừa rồi tôi đã đuổi việc anh ta. Như vậy, chức quản lý của Thượng Đảo đã trống.

Nói đến đây, trong lòng Trương Hồng đứng bên cạnh không khỏi chấn động, tràn đầy hy vọng nhìn Tạ Chấn Vinh.

Sau khi Lê Quang Uy rời đi, bên trong quán Thượng Đảo, người có tư cách trở thành quản lý nhất tất nhiên là Trương Hồng.

- Chẳng lẽ để gã thanh niên này tranh giành vị trí với mình?

Trong lòng Trương Hồng không khỏi thầm nghĩ.

- Quán cafe lớn như vậy, tất nhiên không thể không có quản lý.

Tạ Chấn Vinh mỉm cười nhìn Tiêu Dương;

- Tiêu huynh đệ, bây giờ tôi chính thức thuê cậu đến làm quản lý quán cafe Thượng Đảo, hy vọng cậu đừng từ chối.

Lời nói vừa dứt, tất cả mọi người đều bị chấn trụ.

Ánh mắt không che giấu được sự khó tin, nhất là Trương Hồng, không khỏi cảm thấy khó chịu thêm vài phần.

Tuy Tạ Chấn Vinh có quyền bổ nhiệm quản lý quán cafe Thượng Đảo, nhưng không ai nghĩ đến Tạ Chấn Vinh lại thuê một bảo vệ cổng Phục Đại làm quản lý quán cafe.

Điều này không phù hợp với lẽ thường.

Tô Tiểu San bên cạnh cũng không khỏi kinh ngạc nhìn Tiêu Dương.

Bánh từ trên trời rơi xuống?

Đây là suy nghĩ của tất cả mọi người.

Tiêu Dương chần chừ một hồi, nhìn Tạ Chấn Vinh, sau đó lắc đầu:

- Tạ tiên sinh, thứ nhất ta không có kinh nghiệm quản lý một quán cafe. Thứ hai, ngài cũng biết, ta chỉ là bảo vệ cổng Phục Đại. Chỉ sợ...

- Về phương diện quản lý thì cậu không cần lo lắng.

Tạ Chấn Vinh dường như quyết tâm muốn câu Tiêu Dương, mỉm cười:

- Kinh doanh của quán cafe Thượng Đảo đã đi vào quỹ đạo. Lại có Trương Hồng hiệp trợ cậu, tất có thể làm tốt. Về phần thân phận bảo vệ cổng Phục Đại...

Tạ Chấn Vinh thấy Tiêu Dương dường như không có ý định nghỉ việc, mỉm cười nói tiếp:

- Khoảng cách từ quán cafe này đến Phục Đại không xa. Cậu có thể làm công việc bảo vệ của mình, không ảnh hưởng gì cả.

Tiêu Dương do dự một chút, nhìn Tô Tiểu San:

- Tô cô nương, nàng cảm thấy như thế nào?

Đối với món bánh từ trên trời rơi xuông này, Tiêu Dương nhất thời không có chủ ý.

- Tiêu Dương, chuyện này đối với cậu tuyệt đối là một chuyện tốt.

Tô Tiểu San không cần suy nghĩ, trực tiếp lên tiếng.

Một bảo vệ cổng bình thường trở thành quản lý quán cafe cao cấp Thượng Đảo, nếu truyền ra ngoài, tuyệt đối là thiên đại chuyện tốt.

- Cái này...

Tiêu Dương có chút chần chừ, nhìn Tạ Chấn Vinh:

- Tạ tiên sinh, ta có một yêu cầu.

- Nói đi.

Tạ Chấn Vinh lập tức mở miệng.

- Quán cafe Thượng Đảo, ta không thích danh tự này cho lắm.

Tiêu Dương trầm giọng nói:

- Ta muốn đổi tên.

Ánh mắt mọi người không khỏi kỳ quái nhìn Tiêu Dương. Có món bánh từ trên trời rơi xuống, người thanh niên này đúng là vẫn duy trì được bình tĩnh, lại còn đưa ra yêu cầu đổi tên quán cafe.

- Cậu muốn đổi thành tên gì?

Tiêu Dương suy nghĩ một chút rồi nói:

- Đổi thành quán cafe Túy Vũ.

- Túy Vũ?

Tất cả mọi người không khỏi ngạc nhiên, nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao Tiêu Dương lại đặt tên này.

- Túy Vũ?

Tạ Chấn Vinh suy nghĩ một hồi, sau đó gật đầu:

- Không thành vấn đề. Tôi đồng ý.

Tiêu Dương cũng mỉm cười, nhưng sau đó nhìn Tạ Chấn Vinh:

- Ta có một nghi vấn.

Tất cả mọi người không khỏi nhếch miệng.

Bây giờ Tạ Chấn Vinh thuê hắn làm quản lý quán cafe, đó là chuyện tốt. Nhưng tên tiểu tử này cứ lề mề mãi, chẳng lẽ không sợ Tạ Chấn Vinh thay đổi chủ ý?

- Nói đi.

Ánh mắt Tiêu Dương nhìn thẳng Tạ Chấn Vinh:

- Vì sao ngài lại tốt với ta như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.