Câu hỏi của Tiêu Dương khiến mọi người chấn động.
Bao gồm Tạ Chấn Vinh bên trong, ai cũng không khỏi mở to hai mắt, không biết trả lời như thế nào.
Vì sao lại tốt với cậu?
Ánh mắt mọi người nhìn Tiêu Dương như nhìn quái vật.
Nửa ngày sau.
Tiêu Dương cười ha hả:
- Tạ tiên sinh, chỉ đùa một chút mà thôi.
- Tôi xem trọng cậu.
Tạ Chấn Vinh cũng mỉm cười, ánh mắt cổ vũ nhìn Tiêu Dương:
- Tôi tuyệt có lòng tin với quyết định của mình ngày hôm nay. Tôi tin rằng đây là một quyết sách vô cùng sáng suốt.
Tạ Chấn Vinh nói khiến cho tất cả mọi người đều rùng mình, không khỏi dò xét chàng thanh niên trước mặt. Tạ Chấn Vinh có thể có được địa vị như ngày hôm nay, tuyệt đối là dựa vào năng lực xuất sắc của ông ta mà có được. Ông ta coi trọng chàng thanh niên này, khẳng định hắn thật sự có chỗ hơn người.
Nhưng mọi người đều nhìn thấy, hắn ngoại trừ bạo lực, chẳng còn nhìn ra có năng khiếu nào khác.
- Tiêu huynh đệ, để tôi giới thiệu với cậu, vị này chính là Trương Hồng, Thượng Đảo...Không, hiện tại phải nói là phó quản lý của quán cafe. Khi cậu tiếp nhận công việc, có thể nhờ Trương Hồng chỉ điểm cho cậu, cứ từ từ mà học.
Lúc này, sắc mặt của Trương Hồng cũng khôi phục lại bình thường, miễn cưỡng cười nhẹ.
- Xin chào quản lý Tiêu.
Tiêu Dương gật đầu, thò tay ra.
- Trương Hồng, cô hãy dẫn Tiêu huynh đệ đi làm quen với bố trí trong quán.
Tạ Chấn Vinh nói:
- Tiêu huynh đệ, tôi còn có việc, tạm thời không tiếp cậu được nữa.
Tạ Chấn Vinh quay người nhìn về phía lầu ba.
Trương Hồng cùng với Tiêu Dương bắt đầu đi tham quan quán cafe.
Suốt cả quá trình, Tô Tiểu San đi bên cạnh Tiêu Dương không khỏi kinh ngạc nhìn hắn. Nhìn thần sắc bình tĩnh của hắn, dường như hết thảy đều nắm rõ trong đầu, trong lòng không nhịn được thầm nghĩ, chắc hẳn Tạ tiên sinh đã sớm nhìn ra Tiêu Dương có thiên phú này.
Sau khi dạo quanh một vòng, Tiêu Dương dẫn hai người đến một phòng làm việc, còn đẩy cửa ra.
- Quản lý Tiêu, đây là phòng làm việc của cậu. Lát nữa tôi sẽ cho người đem toàn bộ đồ đạc của Lê Quang Uy ra ngoài.
Trương Hồng có cảm giác không nói nên lời. Nói một hơi nhiều như vậy, lại còn liên quan đến không ít tri thức về quản lý chuyên nghiệp. Nhưng điều khiến cho Trương Hồng vui mừng chính là, cho dù Tiêu quản lý vừa mới nhậm chức nhưng vẫn rất chăm chú lắng nghe lời cô nói. Xem như cô cũng không phí công cố sức.
- Ừm.
Tiêu Dương rốt cuộc lên tiếng, nhìn lướt qua văn phòng rộng rãi, sau đó quay sang nhìn Trương Hồng:
- Những gì mà nàng nói, ta đều nghe rõ từng chữ. Nhưng khi kết hợp lại, ta lại không hiểu ý tứ của nó.
......
Trương Hồng có một cảm giác sấm sét giữa trời quang.
Tô Tiểu San cũng im lặng nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương. Cậu có cần nói thẳng nghe không hiểu Trương Hồng nói gì không?
- Không...không sao.
Trương Hồng miễn cưỡng cười:
- Bây giờ chỉ mới bắt đầu, về sau sẽ từ từ học tập.
Tiêu Dương cũng gật đầu đồng ý.
- Quản lý Tiêu, nếu không có chuyện gì, tôi đi cho người sửa lại tên quán cafe.
Tiêu Dương gật đầu lần nữa.
Trương Hồng lập tức rời khỏi.
Nhìn theo bóng lưng Trương Hồng biến mất, Tô Tiểu San thu lại ánh mắt:
- Đúng là người phụ nữ khôn khéo.
Tiêu Dương giật mình:
- Nói vậy là có ý gì?
Tô Tiểu San cười rất nhỏ:
- Chị ta dường như rất có thành kiến với cậu. Nhưng điều này cũng có thể hiểu. Nếu không phải cậu đột nhiên chen vào, Lê Quang Uy rơi đài, chị ta có thể thuận lý thành chương trở thành quản lý của quán cafe. Bây giờ, một người không tài không đức, miệng còn hôi sữa như cậu trở thành quản lý, cô ta đương nhiên cảm thấy không thoải mái trong lòng.
- Nhưng không phải vừa rồi nàng ta nói rất kỹ sao?
- Nghe qua là biết.
Tô Tiểu San mỉm cười:
- Nhưng, mười câu mà chị ta nói, hết tám câu là nói nhảm, không hề đề cập đến trọng điểm chính thức, lại còn hữu ý vô ý dẫn cậu đến sự nhầm lẫn.
- Cũng may mà ta nghe không hiểu.
Tiêu Dương cảm thấy may mắn.
Tiểu tử này còn bởi vì bản thân nghe không hiểu mà cảm thấy kiêu ngạo?
Khuôn mặt Tô Tiểu San run rẩy, nói:
- Tóm lại, người phụ nữ này không đơn giản. Về sau cậu phải cẩn thận đề phòng.
- Tô cô nương, nhìn không ra cô lại cẩn thận như vậy.
Tiêu Dương có chút kỳ quái nhìn Tô Tiểu San.
- Lúc trước bổn cô nương đã từng học qua học vị thạc sĩ quản lý mà.
- Vậy thì ta cũng yên tâm.
Tiêu Dương cười nói.
Tô Tiểu San khẽ giật mình:
- Cậu yên tâm cái gì?
- Tô cô nương.
Tiêu Dương nhìn Tô Tiểu San, cười nói:
- Chi bằng, nàng làm trợ thủ cho ta nhé.
- Thư ký của cậu?
Tô Tiểu San vô thức mở miệng.
- Ơ.
Tiêu Dương cố hiểu ý tứ của từ này, nhẹ gật đầu:
- Xem như là thế.
Thần sắc Tô Tiểu San xẹt qua vài phần quái dị, đột nhiên nhìn Tiêu Dương, khóe miệng nhếch lên, nhẹ nhàng nâng cằm Tiêu Dương:
- Tiêu Dương, cậu xác định muốn tôi làm thư ký của cậu?
Khi ngón tay Tô Tiểu San đụng vào Tiêu Dương, hắn không khỏi giống như điện giật, thoáng run rẩy, tim đập kịch liệt:
- Đúng...
- Vậy tôi đồng ý.
Tô Tiểu San cười nhẹ:
- Coi như báo đáp ân cứu mạng cha tôi.
Tiêu Dương vui vẻ, sau đó hôn vào má Tô Tiểu San một cái.
Ánh mắt Tô Tiểu San mở tròn vo.
Nửa ngày sau.
Tiếng thét chói tai vang lên.
- Tiêu Dương, cậu dám chiếm tiện nghi của lão nương.
- Tô cô nương, lần trước không phải cô cũng làm vậy để biểu đạt sự vui sướng của mình sao?
Thanh âm yếu ớt như con cừu non vang lên.
- Cậu chơi với lửa có ngày chết cháy đấy.
Hô.
- Đứng lại, đừng chạy.
..........
..........
Lầu ba, phòng Quản lý.
- Tạ tiên sinh làm việc luôn khiến người ta phải bất ngờ.
Thần sắc Đạm Thai Diệc Dao vẫn bình thường.
- Chỉ là một quán cafe thôi mà, Tạ mỗ tôi tự hỏi vẫn có thể quản lý tốt.
Khóe miệng Tạ Chấn Vinh vểnh lên, nhấp một ngụm cafe. Nhưng người nói ra lời này như Tạ Chấn Vinh thì không nhiều cho lắm.
Nó cần hào khí vung tiền như rác.
- Ý của Tạ tiên sinh chỉ sợ không chỉ có thế.
Tạ Chấn Vinh không cho là đúng, cười nhạt:
- Nếu như tôi nói, tôi xác thực coi trọng người này, cho rằng cậu ta tuyệt đối là nhân trung chi long, cô tin không?
- Tin.
Ngón tay như ngọc nhẹ quấy tách cafe. Thứ nước màu nâu xoáy lên một vòng xoáy:
- Chúc mừng Phong Vũ Quán mời được một vị lương tướng.
- Lương tướng thì tạm thời chưa nói đến, nhưng có thể mời được Tiêu huynh đệ đến làm quản lý cho quán cafe dưới trướng Vũ Phong Quán, tôi tin rằng đây là một quyết sách vô cùng đúng.
Tạ Chấn Vinh làm như vậy, có một phần nguyên nhân là đại ân của Tiêu Dương đối với ông ta. Còn Đạm Thai Diệc Dao coi trọng hắn, là vì hắn đã có xung đột với Quân Vô Ngân chiều hôm đó.
Có thể phát sinh xung đột với thiếu gia Quân gia mà vẫn toàn thây trở ra, Đạm Thai Diệc Dao đối với gã bảo vệ cổng Phục Đại này đã có sự hứng thú. Nhưng không nghĩ đến lại gặp hắn ở đây.
Mặc dù hai người chưa từng nói với nhau một câu, nhưng đã xuất hiện không ít lần với nhau.
- Nói vào việc chính thôi.
Đạm Thai Diệc Dao chuyển chủ đề.
- Đây là tam phương hợp tác. Nhưng hôm nay Cốc Kiện Khang không đến, hai người chúng ta tạm thời bàn trước. Ba ngày sau, chúng ta gặp mặt đầy đủ ở Vũ Phong Quán.
Vèo vèo.
Chiếc xe giống như phát tiết, chạy ra khỏi quán cafe.
Hai tay Tô Tiểu San bắm chặt tay lái, hung hăng nhấn ga, trừng mắt không cam lòng nhìn Tiêu Dương.
- Hừ.
Tiêu Dương ngồi ở một bên, vẻ mặt nhu thuận, mắt nhìn thẳng, giống như hết thảy không liên quan đến hắn.
Tô Tiểu San hận đến nghiến răng nghiến lợi. Cô bị tên vô lại này chiếm tiện nghi, nhưng đánh không lại hắn. Cơn tức này chỉ có thể nuốt vào trong bụng.
- Thư ký.
- Câm miệng, bổn cô nương không cho gọi thư ký.
Tô Tiểu San nổi giận đùng đúng.
- Tô cô nương...
Tiêu Dương cẩn thận lên tiếng.
- Nàng cảm thấy chỗ nào không ổn?
- Toàn thân bổn cô nương đều cảm thấy không ổn.
Tô Tiểu San hừ lạnh, nội tâm oán hận bỏ thêm một câu:
- Sau khi bị cậu hôn.
Ánh mắt Tiêu Dương mở to, cao thấp đánh giá Tô Tiểu San, nghiêm mặt nói:
- Sức khỏe của Tô cô nương rất tốt, có chỗ nào là không ổn đâu.
..........
- Tô cô nương, nàng nhìn xe đằng sau.
Nghe xong, Tô Tiểu San liếc nhìn kính chiếu hậu.
Một chiếc taxi.
- Làm sao vậy?
Tô Tiểu San cau mày.
- Chiếc xe này theo chúng ta lâu rồi.
Tiêu Dương nhàn nhạt nói.
Lúc này, Tô Tiểu San đang chạy về phía bệnh viện.
- Theo dõi?
Tô Tiểu San nhướng mày. Chiếc xe không nhanh không chậm quẹo sang một con đường khác.
Quả nhiên, chiếc xe đằng sau vẫn theo sát.
Trùng hợp?
Tô Tiểu San liên tiếp rẽ sang mấy con đường khác.
Vẫn là chiếc taxi kia.
Nếu không có Tiêu Dương nhắc nhở, trên đường có nhiều taxi qua lại, Tô Tiểu San thật không để ý bị người ta theo dõi.
- Bọn họ là ai?
Tô Tiểu San nheo mắt:
- Đằng Ưng Thụy đã chết, Liên Trạch Vũ thì bị đánh tàn phế. Chẳng lẽ còn có người chưa từ bỏ ý định?
- Tô cô nương, nàng có kế hoạch gì không?
Tô Tiểu San trầm ngâm một chút, đột ngột giương mắt nhìn Tiêu Dương, ôn hòa nói. Ánh mắt nhu tình khiến tim Tiêu Dương nhẹ run lên.
- Quản lý Tiêu, người ta không phải là thư ký của cậu sao? Cậu có muốn mang thư ký đi mướn phòng không?
Thanh âm nũng nịu của Tô Tiểu San vang lên.
Tiêu Dương khẳng định 100%, đây tuyệt đối không phải là bộ mặt thật của Tô Tiểu San. Cô trở mặt chỉ là chuyện ngay lập tức mà thôi.
Nhưng mà...
Mang thư ký đi mướn phòng?
Đề nghị này thật sự quá hấp dẫn. Cho dù Tiêu Dương cố gắng khống chế lý trí của mình cũng không khỏi thốt ra.
- Muốn.
Ánh mắt Tô Tiểu San giống như có làn thu thủy, chợt cười khẽ:
- Quản lý Tiêu, vậy thì đi thôi.
Tô Tiểu San giẫm chân ga, rẽ vào một chỗ ngoặt, sau đó dừng lại trước một khách sạn không tệ.
Hai người bước xuống xe. Tô Tiểu San mỉm cười ôn nhu, nắm tay Tiêu Dương bước vào trong khách sạn.
Sau lưng, cửa sổ một chiếc xe taxi được kéo xuống, một ánh mắt mang theo sự tàn nhẫn, còn có lãnh ý vô tận xuất hiện.
- Hừ, đôi gian phu dâm phụ. Ta sẽ hủy các người.