- Tiên sinh, tiểu thư, xin hỏi có thể giúp được gì cho hai vị?
Tô Tiểu San kéo Tiêu Dương vào khách sạn, một cô gái mặc sườn xám dịu dàng bước ra, giọng nói ngọt ngào vang lên.
- Cho ta một gian phòng trọ thượng đẳng.
Tiêu Dương vung tay lên, hào khí nói.
Tô cô nương nói, tiền mướn phòng lần này là do cô trả.
Tiêu Dương cũng vui vẻ đồng ý.
- Hai vị, mời theo tôi.
Khuôn mặt cô gái lại càng tươi hơn. Chỉ có Tô Tiểu San lúc này là hung hăng trừng mắt với Tiêu Dương.
Hai bảo an đứng canh cửa nhìn theo bóng lưng Tô Tiểu San, cơn gió nhẹ thổi qua làn váy, ánh mắt sáng lên, lộ ra sự hâm mộ thật lớn.
- Đúng là một vưu vật. Tiện nghi cho tên tiểu bạch kiểm kia rồi.
- Bây giờ còn chưa 9h, chậc chậc, đúng là không thể chờ đợi được.
Lúc này, một thân ảnh trung niên bất động thanh sắc bước vào khách sạn, nhẹ nhàng khoác vai một bảo an, hơn nữa còn đưa ra hai điếu thuốc lá:
- Huynh đệ, cho tôi hỏi một việc được không?
Mắt hai gã bảo an sáng lên.
Sau đó cười nói:
- Tiên sinh muốn hỏi điều gì?
- Hai người vừa đến mướn phòng, số phòng của họ là bao nhiêu?
Người đàn ông trung niên lập tức hỏi.
Hai bảo an lộ ra vẻ khó xử:
- Tiên sinh, chuyện này chúng tôi không biết. Huống chi, nó quan hệ đến riêng tư của khách.
Người đàn ông trung niên lấy ra hai phong bì nhỏ màu đỏ, vô thanh vô tức nhét vào tay một bảo an.
- Huynh đệ, mời các người uống chén trà.
Cân nhắc sức nặng của phong bì xong, ánh mắt bảo an không khỏi sáng lên, liếc nhìn bảo an bên cạnh, tầm mắt xẹt qua vài phần tham lam.
- Huynh đệ, cô gái vừa rồi...
Người đàn ông trung niên có chút do dự, lập tức thở dài:
- Tuy nói việc xấu trong nhà không thể bêu xấu ngoài đường, nhưng để có được bằng chứng về tội lỗi của bọn họ, tôi cũng không che giấu. Người phụ nữ kia là vợ của tôi.
Nghe xong, hai gã bảo an khẽ giật mình, lập tức hiểu ra, ánh mắt không che giấu được sự thương cảm nhìn người đàn ông turng niên trước mắt. Tuổi của ông bó cũng được thành một bó to rồi, lại còn cưới vợ trẻ. Khó trách cô ta lại đi mướn phòng với tiểu bạch kiểm.
- Thế thì...
Gã bảo an cầm cái túi cảm khái một tiếng, sau đó bỏ vào trong túi của mình, ngôn từ nghĩa chính nói:
- Vị đại ca kia, anh đợi một lát, tôi nhất định sẽ dò hỏi được số phòng của đôi nam nữ kia cho anh.
- Đa tạ, đa tạ hai vị.
............
............
Phanh.
Tô Tiểu San đóng chặt cửa.
- Căn phòng này thật sự không tệ.
Tiêu Dương đánh giá xung quanh, không khỏi gật đầu tán thưởng:
- Một gian phòng như vậy mà chỉ thuê có một đêm, thật sự đáng tiếc.
Tô Tiểu San nhìn Tiêu Dương, tức giận nói:
- Ai bảo cậu sẽ ở đây một đêm? Chờ con cá mắc câu xong sẽ trả phòng về ngay.
- Cái này...quá lãng phí rồi.
Tiêu Dương có chút không muốn bỏ.
Tô Tiểu San cố nén không tức giận.
Tên này cũng biết là lãng phí thì đừng phô trương giàu sang. Còn thuê gian phòng thượng đẳng?
Tô Tiểu San chỉ cảm thấy đau đầu.
- Con cá cũng không mắc câu nhanh như vậy.
Lúc này Tiêu Dương bước đến ghế salon mềm mại, tiện tay cầm điều khiển từ xa mở tivi.
Không thể nghi ngờ, kênh thiếu nhi là kênh Tiêu Dương yêu thích nhất. Ca khúc Con vịt khiến cho hắn lắng nghe một cách say sưa.
Tô Tiểu San quái dị nhìn Tiêu Dương, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn ra cửa, cuối cùng cũng đồng ý với lời nói của Tiêu Dương, cất bước đến ghế sofa bên cạnh, tiện tay cầm một quyển tạp chí.
Không khí rất hài hòa. Chàng xem tivi, thiếp xem tạp chí. Nước sông không phạm nước giếng.
Thời gian nhẹ nhàng trôi qua.
Khi Tô Tiểu San nhập tâm xem tạp chí, vô thức nhếch đùi phải, chiếc váy màu đen bóng loáng lặng yên trượt xuống, lộ ra cặp đùi trắng nõn.
Ánh mắt Tiêu Dương không cẩn thận nhìn sang, không khỏi sáng lên.
Dường như có thể nhìn thấy một tia xuân quang bên trong.
- Tiêu...
Tô Tiểu San đọc xong tờ cuối cùng, ánh mắt dời sang Tiêu Dương. Khi vừa mới gọi được một chữ, lập tức bất động. Từ ánh mắt Tiêu Dương cúi đầu nhìn xuống, trong nháy mắt liền đứng bật dậy, mắt lộ hung quang nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương:
- Cậu...cậu nhìn cái gì?
Tiêu Dương bừng tỉnh, mặt đỏ lên, nhưng cái khó ló cái khôn, vội vàng nói:
- Ta đang xem tạp chí.
Tô Tiểu San hung hăng nhìn Tiêu Dương, xụ mặt hừ một tiếng.
Lúc này, Tiêu Dương cũng không biết làm thế nào để hóa giải cảnh tượng xấu hổ, tiếng chuông cửa đột ngột vang lên.
Hai người nhìn nhau.
- Thăm dò?
Tô Tiểu San vô thức mở miệng.
Tiêu Dương nhẹ nhàng gật đầu, đang định đi đến mở cửa, Tô Tiểu San vội kéo hắn lại, hơn nữa còn liếc mắt nhìn sang.
- Tô cô nương, làm sao vậy?
Tô Tiểu San suy nghĩ một chút rồi nhẹ nói bên tai Tiêu Dương.
Nghe xong, Tiêu Dương nhất thời cảnh giác nhìn Tô Tiểu San:
- Tô cô nương, nàng sẽ không phải mượn cơ hội này báo thù ta chứ?
- Tại sao tôi lại phải trả thù cậu?
Tô Tiểu San tức giận nói.
- Đường đường một nam tử hán như tôi, lại phải cởi quần áo trước mặt nàng...
Tiêu Dương chần chừ.
Tô Tiểu San trừng Tiêu Dương:
- Nhanh cởi ra đi. Thời gian kéo dài quá, người khác sẽ nghi ngờ.
- Nhưng mà ta chưa từng cởi trước mặt phụ nữ...
.............
- Không tốt lắm đâu.
- Tiêu Dương.
Tô Tiểu San rốt cuộc nhịn không được, hung ác nhìn Tiêu Dương, cực lực đè thấp âm thanh:
- Vừa rồi cậu nhìn lén nửa người dưới của bổn cô nương, bây giờ bổn cô nương nhìn nửa người trên của cậu sẽ chết sao?
- Xem như huề nhau.
Tiêu Dương dứt khoát cởi chiếc áo sơ mi trên người xuống.
Tô Tiểu San muốn quay người sang chỗ khác, nhưng nhất thời ánh mắt lại rơi xuống người Tiêu Dương.
Thì ra nửa người trên của đàn ông cũng hấp dẫn như vậy.
Trong chớp mắt, suy nghĩ này xẹt qua trong đầu Tô Tiểu San.
Quả nhiên là vậy.
Tiêu Dương ủy khuất. Nào ai có thể nghĩ đến, hắn gặp phải nữ lưu manh. Khi bổn trạng nguyên nhìn nàng, còn phải lén nhìn. Trái lại nàng trực tiếp bắt hắn cởi quần áo, lại còn nhìn chằm chằm người hắn nữa.
Tiêu Dương rốt cuộc kềm chế không được, vội vàng cất bước đi đến.
- Xin hỏi tiên sinh, cần thức uống hay là đồ ăn gì không?
Một nhân viên phục vụ vui vẻ lên tiếng.
- Không cần.
Tiêu Dương đóng sầm cửa lại.
Lập tức bước nhanh đến mặc quần áo lại.
Chậm thì sinh biến.
Ai biết được nữ lưu manh có động thủ với hắn không?
Tô Tiểu San cũng giật mình, liếc nhìn Tiêu Dương:
- Thời gian cũng không sớm, chúng ta trở về phòng thôi.
- Trở về phòng?
Tiêu Dương vô thức nắm chặt cổ áo của mình.
..........
Tô Tiểu San thề một khắc cũng không muốn nhiều lời với người thanh niên này, sau đó cất bước quay về phòng.
Tiêu trạng nguyên há là người gặp nguy hiểm liền lùi bước. Cho dù nữ lưu manh có muốn làm loạn với hắn, Tiêu Dương cũng có thể đối phó được.
Trong phòng chỉ có một cái giường lớn mềm mại.
- Tô cô nương, nàng ngủ không?
- Quản lý Tiêu, cậu muốn chết à?
Tô Tiểu San lập tức mỉm cười hỏi lại. Quả nhiên không hổ danh là ma nữ bất biến.
Tiêu Dương vội vàng lắc đầu.
- Không muốn chết thì đừng nghĩ đến việc lên giường.
Tô Tiểu San thuận miệng bỏ một câu, ánh mắt quét gian phòng thêm vài lần, cuối cùng rơi xuống tủ quần áo.
- Chúng ta vào chỗ đó đi. Ôm cây đợi thỏ.
Tô Tiểu San nói:
- Tiêu Dương, đợi lát nữa vào, cậu đừng bỏ qua bất kỳ thứ gì. Tôi có dự cảm, con cá lớn này sẽ mắc câu.
Tiêu Dương gật đầu, bước qua mở tủ quần áo, sau đó quay lại, chần chừ nói:
- Tô cô nương, ở đây hai người có thể lách vào.
Tô Tiểu San cau mày, ánh mắt nhìn mấy lần. Ngoại trừ tủ quần áo, không còn chỗ nào có thể giấu người.
- Vào thì vào.
Tô Tiểu San cắn răng, cất bước đi vào trước.
Chừa lại không nhiều không gian cho Tiêu Dương.
Tiêu Dương chần chừ một chút.
- Mau vào đi.
Tô Tiểu San trầm giọng nói, đồng thời hừ một tiếng:
- Bổn cô nương tin rằng cậu không dám thừa cơ làm loạn.
Đồng tử Tiêu Dương lập tức mở to hơn vài phần, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Kỳ thật là ta sợ nàng làm gì ta thì đúng hơn.
Suy nghĩ hồi lâu, Tiêu Dương tắt đèn bước vào.
Chen chúc.
Một nửa cơ thể Tiêu Dương va chạm vào cơ thể mềm mại của Tô Tiểu San.
Tiêu Dương đóng cửa tủ quần áo lại.
Một mảnh đen kịt.
Hương thơm nhàn nhạt không ngừng lượn lờ quanh mũi Tiêu Dương.
- Tiêu Dương.
Im lặng một hồi, Tô Tiểu San nhịn không được lên tiếng.
- Có chuyện gì?
Tiêu Dương cử động bên dưới, cánh tay không cẩn thận va vào một chỗ mềm mại.
- Cậu..
Tô Tiểu San cực lực áp chế cơn tức giận:
- Không được lộn xộn.
Tiêu Dương thành thật ừ một tiếng, không nhúc nhích.
- Hừ, coi như cậu trung thực. Nếu cậu còn dám có chủ ý với bổn cô nương, cậu hãy nghĩ lại hậu quả đi.
Uy hiếp của Tô Tiểu San hiển nhiên không có năng lực uy hiếp.
- Hảo nam không cùng nữ đấu.
Tiêu Dương thì thầm một tiếng, đồng thời cũng tự mình an ủi.
- Còn nhiều thời gian.
- Còn nhiều thời gian?
Tô Tiểu San không nghe câu nói đầu tiên của Tiêu Dương, chỉ nghe bốn chữ cuối cùng.
Âm thầm suy nghĩ.
Tiểu tử này lại có chủ ý gì vậy?
Còn nhiều thời gian? Sau này...
Trong thời gian ngắn, má Tô Tiểu San đỏ lên, cũng may mà đang đứng trong bóng tối nên không nhìn ra, mạnh mẽ thò tay.
- Tên dâm tặc này.
Tô Tiểu San nhéo vào hông Tiêu Dương, không nghĩ đến cơ thể Tiêu Dương lại động đậy, hơi nhướng lên trên.
Tô Tiểu San chộp một chộp.
Oành.
Trong chớp mắt.
Hai người đều ngây ngốc.
Nửa ngày sau, Tiêu Dương hét lên.
- Nàng...nàng...
Tô Tiểu San thẹn quá hóa giận.
- Cậu...cậu...đã căng lên rồi.