Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 84: Chương 84: Là súng của ngươi nhanh hay là của ta nhanh?




Vừa rồi là Tô Tiểu San rất phẫn nộ rất tà ác. Còn bây giờ là Tiêu Dương rất đau rất thuần khiết.

Làm sao vậy?

Tiêu Dương đau đến khóc không ra nước mắt. Bản trạng nguyên chỉ là cảm thấy khó chịu, hoạt động bên dưới một chút, thế mà vẫn phiền hà tiểu huynh đệ.

Đã nói hảo nam không cùng nữ đấu. Chẳng phải hắn chỉ nói thì thầm một câu còn nhiều thời gian, liền bị vận rủi rồi sao?

- Đã căng?

Tiêu Dương vừa bi thương vừa xấu hổ. Ở cùng một không gian chật hẹp với mỹ nữ, có phản ứng không phải là chuyện bình thường sao?

Càng làm cho Tiêu Dương không chịu nổi chính là, chính hắn đã bị chộp, lại còn phải mang cái danh dâm tặc trên lưng.

Đây quả thật là vừa ăn cướp vừa la làng.

Trong tủ quần áo lâm vào yên tĩnh.

Một lát sau.

Thanh âm Tiêu Dương vang lên:

- Tô cô nương…

- Hừ.

Tô Tiểu San nộ khí không tiêu:

- Dâm tặc, cậu còn dám có chủ ý lệch lạc?

- Ta…

Tiêu Dương im lặng, nửa ngày sau mới lên tiếng:

- Tô cô nương, nàng…lúc nào thì nàng lấy tay ra?

- A.

Trong bóng tối, một bàn tay nhỏ bé rất nhanh rút trở về. Sắc mặt Tô Tiểu San càng thêm đỏ bừng, tim đập như hươu chạy, hận không thể xuyên việt ngay trong tủ quần áo.

Bên trong tủ quần áo lại lâm vào yên tĩnh.

Hô hấp của hai người từ không bình tĩnh đến bình tĩnh rồi lại không bình tĩnh.

Cơ thể dán cùng một chỗ, một cổ nhiệt lưu bắt đầu khởi động.

Tiêu Dương cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, trán đổ mồ hôi cũng không dám bôi.

Lúc này, Tô Tiểu San càng không lên tiếng.

Thời gian nhẹ nhàng trôi qua.

Trong tủ quần áo tối thui, lỗ tai Tiêu Dương bắt đầu nhúc nhích.

- Đến rồi.

Hai mắt Tiêu Dương sáng lên.

- Cái gì….

Tô Tiểu San vừa lên tiếng, Tiêu Dương vội đưa tay ra:

- Đừng lên tiếng, có người đến. Như thế nào, lạ lắm hay sao?

Trong đêm tối, ánh mắt Tô Tiểu San mở tròn vo.

Triệt để ngốc trệ.

Nội tâm gào thét. Đây chính là trả thù, sự trả thù trần trụi.

Ngươi bảo bổn cô nương đừng lên tiếng, vậy tại sao không che miệng, mà lại đi che ngực. Ngươi…

Tô Tiểu San hận không thể lập tức nổi bão, nhất là tay của tên tiểu tử này không biết cố tình hay vô ý duỗi xuống cổ áo. Nhiệt độ của ngón tay chạm vào khe rãnh mẫn cảm, toàn thân Tô Tiểu San giống như bị điện giật, phát sinh cảm giác khác thường.

Ngốc trệ hồi lâu.

- A…

Thanh âm Tô Tiểu San còn chưa phát ra, liền bị một bàn tay lớn bịt lại.

- Lần này là bịt đúng.

Tiêu Dương nhẹ nhàng thở ra, không đợi Tô Tiểu San phát tác, vội vàng đè thấp âm thanh:

- Đừng lên tiếng, thật sự có người đến đây.

Một luồng khí tức cực nóng đánh vào mặt Tô Tiểu San, nhất thời không khỏi nhảy loạn lên.

Miệng bị che, muốn nói chuyện cũng không được.

Két.

Lúc này, Tô Tiểu San cũng nghe được thanh âm rất nhỏ vang lên.

Giật mình, cô liền chú ý động tĩnh bên ngoài.

Tủ quần áo nhẹ nhàng đẩy ra một khe hở.

Tiếng bước chân truyền đến, chỉ sợ bên ngoài đại sảnh có đến mười người.

Phanh.

Bỗng nhiên cửa phòng bị đá văng.

Cạch.

Ngọn đèn được bật lên.

Tô Tiểu San nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra, suýt chút nữa liền kinh hô lên. Cũng may là Tiêu Dương vẫn còn đang che miệng của cô.

Lúc này, ánh mắt Tô Tiểu San tràn đầy khiếp sợ.

Cô có dự cảm đêm nay sẽ câu được con cá lớn, không nghĩ đến lại câu được con cá lớn này.

Là Đằng Ưng Thụy đã chết.

Kỳ lạ.

Tô Tiểu San chấn động toàn thân, trong lòng càng thấy khó hiểu.

Bên ngoài, mười mấy người xông vào, trong tay cầm dao bầu, bao vây chiếc giường lại.

Màn giường cũng chưa kéo ra.

Đằng Ưng Thụy đứng chính giữa, mắt nhìn chằm chằm vào màn giường, khóe miệng cười lạnh.

- Tô Tiểu San, Tiêu Dương, các người…vẫn chưa xong việc à?

Đám người liền lộ ra thần sắc trêu tức.

- Tiêu Dương, mày không phải bị hút hết chứ?

Đằng Ưng Thụy cười lạnh, từ từ móc ra một khẩu súng, họng súng đen kịt nhắm vào mành vải:

- Thân thủ của mày rất tốt, nhưng tao ngược lại muốn nhìn xem, trong không gian chật hẹp như vậy, thân thủ của mày có thể tránh được mấy viên đạn?

Bên trong màn vải vẫn không có thanh âm truyền đến.

Đằng Ưng Thụy lẳng lặng nhìn phía trước:

- Tụi mày không nhận ra giọng nói của tao rất quen thuộc sao? Lão tử đã chờ một đêm trong ngục. Nhưng tao biết, sau khi Tô Thiên Nam tỉnh lại, ông ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho tao. Cho nên, lão tử đành hy sinh một người, dùng kế ve sầu thoát xác, cùng với Tô Thiên Nam cá chết lưới rách.

- Haha…

Đằng Ưng Thụy dường như nhẫn nhịn đã lâu, rốt cuộc cũng có cơ hội phát tiết, cuồng tiếu nhìn màn giường:

- Ông trời có mắt, con gái của Tô Thiên Nam lại quang minh chính đại mướn phòng tìm khoái hoạt. Cháu Tô à, xem ra cháu rất khát khao đấy. Đằng nhị thúc có đến mười gã thanh niên trai tráng, đợi lát nữa cháu sẽ có cơ hội được hưởng thụ, cần gì phải nóng vội nhất thời.

Lời nói vừa dứt, khuôn mặt của mười người đứng bên cạnh Đằng Ưng Thụy không hẹn mà cùng cười dâm đãng.

- Xuấn hiện đi.

Thanh âm Đằng Ưng Thụy lớn hơn vài phần.

Thật lâu sau, vẫn không có chút thanh âm.

- Hừ, còn muốn ngoan cố chống cự.

Ánh mắt Đằng Ưng Thụy thâm trầm bất định, trong tay cầm súng thật chặt. Thân thủ của Tiêu Dương rất nhanh, Đằng Ưng Thụy không dám có chút lơi lỏng.

- Gái điếm thúi.

Đằng Ưng Thụy tức giận mắng một tiếng:

- Vốn lão tử chuẩn bị để cho hai đứa tụi mày khoái hoạt cho đã, sau đó dùng mày áp chế Tô Thiên Nam đi vào khuôn khổ. Bây giờ xem ra, lão tử không chỉ muốn anh em khoái hoạt, mà còn để cho cả Thượng Hải này nhìn thấy một đoạn băng.

Đằng Ưng Thụy cười lạnh.

Ông ta nhất thời không dám vọng động, muốn kích thích Tô Tiểu San để cô lao ra. Nhưng thủ đoạn này hiển nhiên đã thất bại. Bên trong màn vải vẫn không có chút động tĩnh.

- Hừ.

Đằng Ưng Thụy hừ lạnh, thân ảnh lặng yên lui về phía sau, dần dần đến gần tủ quần áo.

Đưa mắt ra hiệu bảo hai người tiến lên.

Tất cả mọi người dàn trận địa đón quân địch.

Nắm chặt con dao bầu trong tay, nhìn chằm chằm về phía trước, đồng thời ánh mắt ẩn chứa sự dâm dục. Bọn họ cho rằng, sau khi màn giường được kéo ra, là một vưu vật trần truồng đang sợ run.

Đằng Ưng Thụy chỉ thẳng vào giường, thần sắc vô cùng ngưng trọng.

Tuy tin tức Liên Trạch Vũ thảm bại vẫn chưa truyền đi, nhưng Đằng Ưng Thụy là người đầu tiên biết được. Lúc đó, ngoại trừ khiếp sợ, Đằng Ưng Thụy cũng không còn ý niệm nào khác.

Ông ta biết rõ, kẻ này chưa trừ, để hắn tương trợ Tô Thiên Nam, ông ta sẽ không còn bất kỳ cơ hội nào lật đổ Tô Thiên Nam.

Bây giờ cơ hội đã đến.

Phải nắm chặt.

Hai gã tay cầm dao bầu chậm rãi tiến lên, một người cầm lấy một đầu, nhìn nhau, sau đó đồng thời gật đầu, kéo mạnh một cái.

Hô.

Màn giường được mở ra.

Tất cả đều tập trung nhìn đến, Đằng Ưng Thụy còn chuẩn bị nổ súng.

- Không có người?

- Người đâu?

Lúc này, tất cả mọi người đều ngây người.

Sắc mặt Đằng Ưng Thụy đột nhiên biến đổi, giương mắt nhìn quét qua gian phòng, tức giận nói:

- Nhanh, bên ngoài phòng khách.

Đằng Ưng Thụy dựa lưng vào tủ quần áo. Sau khi xác định trong phòng không có ai, Đằng Ưng Thụy trước tiên nghĩ đến hai người chỉ sợ đã trốn ra bên ngoài rồi.

Ngoài cửa còn có mấy huynh đệ. Bọn họ không thể vô thanh vô tức mà ra ngoài được.

- Nhanh lên.

Tiếng bước chân mất trật tự vang lên.

Đằng Ưng Thụy mắt sáng như đuốc, một lần nữa quét mắt nhìn xung quanh, lông mày cau lại.

Ông ta đã có sơ hở gì sao?

Nửa ngày sau, Đằng Ưng Thụy mới nhướng mày:

- Không ổn rồi.

Vừa mới chuẩn bị quay lưng, sau lưng đột nhiên có một vật cứng chạm vào, đồng thời một thanh âm hờ hững vang lên bên tai.

- Ta ngược lại muốn nhìn xem, là súng của ngươi nhanh hay là của ta nhanh?

- Tiêu Dương?

Toàn thân Đằng Ưng Thụy chấn động, ánh mắt xẹt qua một tia sợ hãi, còn có sự không cam lòng.

Cẩn thận mấy cũng có sơ sót.

Đây chính là mấu chốt quyết định thành bại.

Là súng của ngươi nhanh hay là của ta nhanh?

Đằng Ưng Thụy đối với đáp án của vấn đề này căn bản không cần suy nghĩ. Bây giờ đối phương đang chỉa vào ông ta. Mà súng của ông ta lại đang ở phía trước, làm sao có chuyện nhanh hơn đối phương được.

Không dám hành động thiếu suy nghĩ.

- Giơ tay lên.

Tiêu Dương quát lạnh.

Đằng Ưng Thụy thở sâu một hơi, nhẹ nhàng giơ tay, ánh mắt lóe lên.

Lúc này, đám người lao ra cũng đã phát hiện tình huống không ổn, cũng định xông vào.

- Đứng lại.

Tiêu Dương gầm lên.

- Nếu các người dám tiến lên một bước, hừ…

Đằng Ưng Thụy cảm thấy vật cứng sau lưng của mình cứng thêm vài phần, liền kinh hãi nói:

- Đứng lại, toàn bộ lui về phía sau.

Đồng thời, Đằng Ưng Thụy cố gắng giữ cho thanh âm của mình duy trì được sự bình thản:

- Tiêu Dương, có chuyện gì thì từ từ nói chuyện.

- Đằng tiên sinh, ngươi không phải nói muốn nhìn xem súng của ngươi nhanh hơn hay là của ta nhanh hơn sao?

Đằng Ưng Thụy khóc không ra nước mắt. Lão tử nói chính là thân thủ của ngươi so với súng của lão tử mà.

Bịch.

Một thân ảnh bước ra từ trong tủ quần áo.

Gương mặt Tô Tiểu San tràn đầy lửa giận, suýt chút nữa muốn thiêu cháy Đằng Ưng Thụy.

Mỗi một câu nói của Đằng Ưng Thụy đều lọt không sót vào lỗ tai Tô Tiểu San. Nếu không phải có Tiêu Dương cản lại, Tô Tiểu San chỉ sợ không nhịn nổi rồi.

- Lão già kia.

Tô Tiểu San nghiến răng nghiến lợi, giọng nói mang theo hàn băng, cất bước tiến lên, một tay đoạt lấy khẩu súng của Đằng Ưng Thụy, sau đó chỉa vào đầu ông ta.

Một khắc này, Đằng Ưng Thụy cảm giác toàn thân giống như rơi vào hầm băng, kịch liệt run rẩy.

- Cháu...cháu Tô, cháu đừng xúc động.

Ánh mắt Tô Tiểu San lạnh như băng, nhìn quét qua Tiêu Dương, tức giận nói:

- Cậu có thể thu lại móc áo rồi.

Nghe xong, Đằng Ưng Thụy bỗng cảm thấy như có ngũ lôi oanh đỉnh, đồng tử mở lớn:

- Cô nói cái gì? Móc áo?

Tiêu Dương thu tay trở về, bước tới trước người Đằng Ưng Thụy, nhàn nhạt nói:

- Ta không phải vừa mới nói, ta ngược lại muốn nhìn, là súng của ngươi nhanh, hay là…giá áo của ta nhanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.