Đằng Ưng Thụy hận muốn thổ huyết.
Súng của ông ta nhanh hay là móc áo của Tiêu Dương nhanh?
Khuôn mặt Đằng Ưng Thụy run rẩy vài cái, thần sắc tái nhợt, hối hận đến cực điểm.
Bị chơi xỏ.
Bị vật cứng chỉ vào sau lưng, Đằng Ưng Thụy tất nhiên cho rằng trong tay Tiêu Dương có súng. Tiêu Dương là do Tô Thiên Nam phái đến bảo vệ Tô Tiểu San, việc có súng cũng không có gì là lạ. Nhất là Tiêu Dương còn nói một câu “Là súng của ngươi nhanh hay là của ta nhanh…”
Mà bây giờ, trong tay hắn lại xuất hiện một cái móc áo.
Đằng Ưng Thụy cố nén cảm giác thổ huyết, khuôn mặt đỏ bừng, nhìn chằm chằm Tiêu Dương.
Mất một đủ thành hận thiên cổ.
Bây giờ cho dù biết trong tay Tiêu Dương chỉ là móc áo, nhưng trong tay Tô Tiểu San lại là súng thật.
- Mày đúng là hèn hạ.
Một câu nói, đủ để cho thấy trình độ biệt khuất của ông ta đến cỡ nào.
Tiêu Dương khoát tay nói:
- Ta đã nói rất rõ rồi mà, là súng của ngươi nhanh hay là giá áo của ta nhanh.
Khuôn mặt Đằng Ưng Thụy biến thành màu gan heo, nắm chặt nắm đấm.
- Đằng Ưng Thụy…..
Lúc này, thanh âm lạnh như băng của Tô Tiểu San vang lên, ánh mắt nheo lại:
- Bị độc giết chết trong tù. Giỏi cho một chiêu ve sầu thoát xác.
- Hừ.
Đằng Ưng Thụy nhìn thoáng qua Tô Tiểu San:
- Hôm nay lão tử lọt vào tay các người, các người muốn làm gì thì làm đi.
- Ông cho rằng tôi không dám giết ông?
Tô Tiểu San cau mày, nắm chặt khẩu súng hơn.
Sau lưng Đằng Ưng Thụy đổ mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cố gắng trấn định, trầm giọng nói:
- Tô điệt nữ, cô cũng đừng quên, nơi này là khách sạn, là nơi công cộng. Nếu cô giết tôi, chết người trong khách sạn, cô tuyệt đối không thoát khỏi có liên quan.
- Vậy sao?
Khóe miệng Tô Tiểu San vểnh lên, nở nụ cười lạnh:
- Đằng lão thất phu, ông đừng quên, ông đã là người chết.
Nghe xong, thần sắc Đằng Ưng Thụy khẽ biến.
- Đằng Ưng Thụy đã chết vì trúng độc trong tù. Hơn nữa thi thể cũng đã được người nhà hỏa táng.
Tô Tiểu San giống như đang nhắc nhở Đằng Ưng Thụy:
- Không có người nào tin rằng Đằng Ưng Thụy lại xuất hiện ở chỗ này, càng không có ai tin Đằng Ưng Thụy còn có thể xuất hiện.
- Tiêu Dương.
Tô Tiểu San mỉm cười nhìn Tiêu Dương.
Tiêu Dương cũng khẽ cười:
- Ta rất thích mấy chuyện hủy thi diệt tích.
Lúc này, thần sắc Đằng Ưng Thụy đã triệt để trắng bệch, toàn thân lạnh buốt, không khỏi run rẩy.
- Cô…các người muốn thế nào?
- Như thế nào?
Tô Tiểu San lạnh giọng nói:
- Đằng Ưng Thụy, cục cảnh sát đã phát tin tức ông uống thuốc độc tự sát. Kết quả ông lại dùng kế ve sầu thoát xác, tiêu dao khoái hoạt bên ngoài. Hơn nữa còn đánh ngược Tô gia chúng ta. Tôi cảm thấy rất tò mò đối với quá trình phát sinh cụ thể.
Sắc mặt Đằng Ưng Thụy thay đổi.
- Chẳng lẽ bên trong cảnh sát có người nội ứng với ông? Còn nữa, Đằng Ưng Thụy, ông bị bắt ngày hôm trước, ngày hôm sau liền đào thoát. Đám phế vật dưới trướng của ông tuyệt đối không làm được. Rốt cuộc là người nào đã ở sau lưng trợ giúp cho ông?
Nhìn Tô Tiểu San hùng hổ ép hỏi, ánh mắt Đằng Ưng Thụy nhịn không được mà lập lòe.
Nhưng ông ta lại lựa chọn trầm mặc, cũng không trả lời.
- Nói.
Thanh âm Tô Tiểu San lớn hơn vài phần.
- Tôi nói…tôi nói.
Đằng Ưng Thụy vội vàng lên tiếng.
- Đêm hôm đó…
Đằng Ưng Thụy nói, đầu cúi thấp, mắt quét qua, thấy ánh mắt Tiêu Dương đang nhìn ngoài cửa, lập tức ánh mắt chuyển thành màu đen.
Cạch.
Một con dao từ trong ống tay áo trượt xuống.
Vô thanh vô tức.
Mạnh mẽ đâm tới Tô Tiểu San bên cạnh.
Mũi dao sắc bén xẹt qua, tạo thành một độ cong ưu mỹ, mang theo khí tức của tử thần.
Khuôn mặt Đằng Ưng Thụy trở nên điên cuồng.
- Đi chết đi….
Thanh âm liền im bặt.
Quỹ tích huy động của mũi đao cũng dừng lại.
Không cách nào nhúc nhích nửa phần.
Một bàn tay chuẩn xác bắt lấy cổ tay ông ta, chẳng khác nào gọng kềm, đột nhiên phát lực, cánh tay vang lên tiếng gãy xương.
A!
Đằng Ưng Thụy phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị giết.
Toàn thân run rẩy.
Lúc này, sắc mặt đám người bên ngoài cũng thay đổi, nhưng ngại cây súng trong tay Tô Tiểu San nên không dám xông đến.
Lúc này, Tô Tiểu San cũng kịp phản ứng, ánh mắt bắn ra tia lửa giận.
- Tiểu nhân hèn hạ.
Tô Tiểu San hung ác đá vào hạ thân Đằng Ưng Thụy.
Đánh rắn phải đánh giập đầu.
Tô Tiểu San tất nhiên hiểu được đạo lý này.
Oanh kích chuẩn xác dưới háng Đằng Ưng Thụy.
Vừa mới trải qua cảm giác đau đớn như bị khoan tim, một lần nữa rơi vào địa ngục, cả người ông ta mềm nhũn nằm trên mặt đất, thở hổn hển.
- Kêu đi? Ông không phải rất hung ác sao?
Tô Tiểu San trợn mắt nhìn chằm chằm Đằng Ưng Thụy, giao cây súng lại cho Tiêu Dương, đồng thời bảo Tiêu Dương đưa thanh dao găm cho cô.
- Tô cô nương, nàng…nàng chuẩn bị làm gì thế?
Tiêu Dương cũng bị bạo lực của Tô Tiểu San làm cho run sợ, lúc đưa cây chủy thủ sang, nhịn không được mà hỏi.
- Như thế nào?
Tô Tiểu San nhìn chằm chằm vào Đằng Ưng Thụy. Thù mới hận cũ tuôn nhau mà đến. Sau khi nhận lấy con dao, quơ nhẹ vài cái trong không khí, cô ngồi xổm xuống, lưỡi dao sắc bén dán vào mặt Đằng Ưng Thụy, thanh âm rét lạnh:
- Lão thất phu, ông có bản lãnh thì lấy ra một con dao nữa đi.
Hàn khí bức người, lưỡi dao lợi hại tùy thời có thể cắt vỡ mặt ông ta.
Sự đau đớn không ngừng kích thích dây thần kinh của Đằng Ưng Thụy.
Thần sắc trắng bệch, không dám có nửa điểm vọng động.
- Đừng xem tôi là giáo viên, cũng đừng xem tôi là con gái của Tô Thiên Nam.
Tô Tiểu San lạnh lùng nói. Tuy Tô Tiểu San là giáo viên, nhưng đồng dạng vẫn có sự quyết đoán tàn nhẫn của Tô Thiên Nam.
Không có người nào hiểu rõ Tô Thiên Nam hơn Đằng Ưng Thụy.
Nghe xong, khuôn mặt Đằng Ưng Thụy không khỏi run rẩy.
Một khắc này, cảm giác đôi má lại truyền đến đau đớn.
Lưỡi dao đã rạch một đường trên mặt, máu tươi chảy xuống.
Toàn thân run rẩy, nhưng khuôn mặt lại không dám có nửa điểm biến ảo.
Tô Tiểu San nhìn chằm chằm vào Đằng Ưng Thụy.
Một lát sau.
- Tiêu Dương, cậu đi giải quyết đám người bên ngoài đi.
Tô Tiểu San nhẹ giọng nói.
Tiêu Dương sợ run lên, liếc mắt nhìn Đằng Ưng Thụy bị Tô Tiểu San bức bách không dám nhúc nhích trên mặt đất.
- Tô cô nương cần phải cẩn thận.
Ném lại một câu, Tiêu Dương vội bước nhanh ra ngoài.
Tiếng đánh nhau bên ngoài lập tức vang lên.
Tô Tiểu San một lần nữa quay sang nhìn Đằng Ưng Thụy, đạm mạc nói:
- Ông đã nghĩ kỹ chưa? Là thành thật khai báo…hay là…
Tô Tiểu San di chuyển con dao đến yết hầu Đằng Ưng Thụy.
Đằng Ưng Thụy cảm giác toàn thân của mình bị bao phủ bởi một lớp băng hàn.
- Tôi nói…
Đằng Ưng Thụy vội nói, ánh mắt không che giấu được sự hoảng sợ.
- Tôi nói…
- Nếu ông dám có nửa câu giả dối…
Tô Tiểu San tận lực khiến cho giọng nói của mình ôn nhu:
- Tôi sẽ …thiến ông.
Đằng Ưng Thụy cảm giác tim đã lạnh buốt đến cực điểm, vội vàng áp chế sự sợ hãi trong lòng:
- Tô điệt nữ, đừng xúc động, ngàn vạn lần đừng xúc động.
Ba chữ “sẽ thiến ông” còn có uy lực chấn nhiếp hơn so với việc giết ông.
- Nói đi.
Tô Tiểu San nhàn nhạt nói.
- Tôi không có nội gián trong cục cảnh sát.
Đằng Ưng Thụy cảm giác yết hầu của mình truyền đến cảm giác lạnh băng, vội vàng gấp giọng:
- Thật mà, hãy nghe tôi nói.
Tô Tiểu San mắt lạnh như băng, cũng không lên tiếng.
- Thiết kế hãm hại Tô lão đại, cho đến lúc thoát thân khỏi nhà tù, còn có việc tố cáo Tô gia các người. Hết thảy đều có người giúp tôi làm sau lưng.
- Ai?
Tô Tiểu San trầm giọng hỏi.
Đằng Ưng Thụy nghe xong, do dự cả nửa ngày mới trả lời:
- Từ Đinh.
Tô Tiểu San cau mày:
- Là ai?
Đằng Ưng Thụy thoáng kinh ngạc:
- Đường chủ Từ Đinh của Bích Lân Đường, cô chưa từng nghe qua à?
- Đừng nói nhảm.
Tô Tiểu San lấy ra điện thoại, rất nhanh làm vài thao tác, sau đó nhàn nhạt nói:
- Nói tiếp đi.
- Cô ghi âm lại?
Thần sắc Đằng Ưng Thụy khẽ biến.
Tô Tiểu San hờ hững nhìn Đằng Ưng Thụy, con dao trong tay ấn thêm một phần, suýt chút nữa rạch một đường trên yết hầu của ông ta.
- Tôi nói…
Đằng Ưng Thụy không dám có chút do dự nào, ánh mắt xẹt qua một chút không cam lòng, từ từ đem chuyện trải qua nói ra.
Đằng Ưng Thụy sớm có lòng dạ mưu quyền soán ngôi, không cam lòng làm vị trí thứ hai cả đời. Sau khi Từ Đinh liên lạc với ông ta, hai người ăn nhịp với nhau, thiết lập cái bẫy ám toán Tô Thiên Nam, không nghĩ đến Tô Thiên Nam đại nạn không chết, còn Đằng Ưng Thụy thì bị bại lộ.
Kế tiếp, Từ Đinh thông qua năng lượng của mình, vô thanh vô tức đem Đằng Ưng Thụy ra, quay ngược lại tố cáo Tô gia.
- Chẳng lẽ nhiều như vậy sao?
Ánh mắt Tô Tiểu San vẫn rất bình tĩnh.
Đằng Ưng Thụy giống như ngửi được một tia khí tức băng hàn, vội vàng gật đầu:
- Tuyệt đối không có nửa câu nói ngoa.
Ánh mắt Tô Tiểu San nhìn chằm chằm vào Đằng Ưng Thụy:
- Còn kế hoạch hôm nay thì sao?
Nghe xong, sắc mặt Đằng Ưng Thụy kịch biến.
- Ông chuẩn bị làm gì tôi?
Thanh âm Tô Tiểu San đột nhiên nhu hòa như nước.
- Tôi..
Đằng Ưng Thụy rùng mình, khẩn cầu nói:
- Tô điệt nữ, chú sai rồi. Chú…chú nhất thời hồ đồ mới phạm phải sai lầm. Chú đáng chết…chú đáng chết.
- Đằng nhị thúc, tại sao cháu lại giết chú chứ?
Tô Tiểu San cười khẽ:
- Giết người phải đền mạng. Tuy chú đã chết trên danh nghĩa…
Tô Tiểu San nói vậy, Đằng Ưng Thụy liền cảm giác nguy cơ mãnh liệt, toàn thân không tự chủ được run lên.
Trước mặt ông ta là một ma nữ.
Hưu.
Không hề có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào.
- A….
Tiếng kêu thảm thiết trước nay chưa từng có vang lên.
Mang theo sự tuyệt vọng.
Một khắc này, Đằng Ưng Thụy trực tiếp hôn mê.
Rầm.
Tiêu Dương đẩy cửa bước vào, hai mắt đột nhiên ngốc trệ.
Con dao trong tay Tô Tiểu San dính đầy vết máu.
Nhìn đũng quần của Đằng Ưng Thụy đã bị nhuộm đỏ.
- Tô cô nương, nàng…
Tiêu Dương sợ ngây người.
- Ông ta là thái giám thứ hai đếm ngược trên thế giới.
Bờ môi của Tô Tiểu San có chút trắng bệch, nhưng nghĩ đến việc ác của Đằng Ưng Thụy, trong lòng lập tức thoải mái không ít.
- Thứ hai đếm ngược?
Tiêu Dương giật mình.
- Đúng vậy.
Tô Tiểu San hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Dương, giơ con dao trong tay lên:
- Người cuối cùng chính là cậu. Tiêu Dương, đừng tưởng rằng việc lúc trước bỏ qua. Một ngày nào đó, bổn cô nương sẽ đích thân cắt của cậu.