Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 86: Chương 86: Buổi tối ta còn ngủ chung với hắn đấy




Thành thị phồn hoa, ngựa xe như nước, ánh đèn chiếu rọi, vô số gương mặt khác nhau dùng ánh mắt và thần sắc khác nhau nhìn thế giới này.

Trong đó có một gương mặt hiện lên sự hoảng sợ.

Tiêu Dương, Tiêu trạng nguyên.

Ngồi ở vị trí kế tài xế, hai tay Tiêu Dương thỉnh thoảng sờ đũng quần của mình, bảo đảm cái thứ đồ chơi đó vẫn còn trên người, khi đó mới âm thầm thở ra.

Có thể tưởng tượng, một nữ nhân cầm một con dao quơ trước mặt, nói muốn cắt của mình, tâm trạng sẽ kinh nghi. Nhất là cô gái đó vừa mới cắt của một người khác xong, từ tâm trạng kinh nghi chuyển thành hoảng sợ.

Ánh mắt Tiêu Dương thỉnh thoảng nhìn người đang lái xe bên cạnh.

- Có lẽ Bạch cảnh quan đã đến hiện trường rồi.

Tô Tiểu San đột nhiên lên tiếng.

- Ừm.

Tiêu Dương gật đầu, nhưng sau đó lại giật mình:

- Có lẽ là đã đến.

- Đã có bản ghi âm, đủ để cho Đằng Ưng Thụy ngồi xổm trong tù một thời gian.

Tô Tiểu San trầm giọng nói.

- Lúc này tin rằng cục cảnh sát sẽ không để cho người ta có cơ hội lừa gạt lần nữa. Dù sao, một lần là ngoài ý muốn, nhưng lần thứ hai là mất thể diện.

- Cái này...

Tiêu Dương chần chừ hồi lâu, nhịn không được hỏi:

- Nếu cảnh sát truy cứu nàng tổn thương Đằng Ưng Thụy...

- Tôi tổn thương ông ta hồi nào?

Tô Tiểu San mở to mắt, nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, ánh mắt như người vô tội.

........

- Cậu nói tôi không cẩn thật cắt của ông ta?

Tô Tiểu San lên tiếng:

- Đó là do lão già đó sàm sỡ tôi, định trâu già gặm cỏ non sao? Nhìn bổn cô nương xinh đẹp trẻ tuổi mà động lòng tà. Bổn cô nương thề sống chết phản kháng, vô tình cầm con dao của ông ta, không cẩn thận cắt xuống. Tôi là phòng vệ chính đáng mà.

Ánh mắt Tiêu Dương kinh ngạc nhìn Tô Tiểu San, há miệng to đến mức bất động.

- Như vậy cũng được à?

- Chẳng lẽ lại không phải như vậy sao?

Tô Tiểu San dừng đèn đỏ, xoay mặt mỉm cười nhìn Tiêu Dương.

Nụ cười thoạt nhìn vô hại, nhưng lại khiến Tiêu Dương sởn da gà, không ngừng gật đầu, đồng thời kẹp hai chân lại:

- Là thật, là thật.

Trong lòng Tiêu Dương quyết định, về sau tránh được ma nữ này thì tránh. Phải biết rằng, cô nàng đã bắt đầu ghi nhớ tiểu huynh đệ của hắn.

Không phải muốn sờ, cũng không phải muốn thè lưỡi ra liếm, mà là cắt. Cắt đấy.

Đèn xanh sáng lên, chiếc xe lao thẳng đến Phục Đại.

Khi đến gần trường học, Tiêu Dương thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng giật mình, đột nhiên lên tiếng:

- Tô cô nương, làm phiền dừng xe lại.

Tô Tiểu San đạp chân ga, ánh mắt liếc nhìn ra bên ngoài, bĩu môi nói:

- Lại đánh chủ ý con gái nhà ai nữa thế?

Tiêu Dương đặt tay dưới háng, miễn cưỡng cười nói:

- Tô cô nương thật biết nói đùa. Nàng cũng đâu lớn hơn học sinh của mình bao nhiêu tuổi.

Tô Tiểu San khẽ vuốt gương mặt của mình:

- Vậy cậu cảm thấy bổn cô nương bao nhiêu tuổi rồi?

Tô Tiểu San đánh giá Tô Tiểu San, cười ha hả:

- Thoạt nhìn nhiều lắm cũng mới ba mươi.

Sắc mặt Tô Tiểu San lập tức chìm xuống, trừng mắt nhìn Tiêu Dương. Thấy ánh mắt hắn lộ ra vài phần chế nhạo, lập tức hiểu được hắn đang đùa cô.

- Lão nương cắt ngươi.

Tô Tiểu San gầm lên, Tiêu Dương nhanh như chớp mở cửa xe phóng xuống.

- Hừ.

Tô Tiểu San nhìn lướt theo bóng lưng Tiêu Dương, sau đó chạm nhẹ vào gương mặt của mình, ôn hòa nói:

- Bổn cô nương mới hai lăm tuổi, chẳng lẽ nhìn già lắm sao?

Tiêu Dương bước về một phía, đến dưới đèn đường gần trường học.

Một cô gái nhỏ nhắn đang do dự đứng dưới đèn đường, lông mày thoáng cau lại, dường như không quyết định được chủ ý.

- Lăng cô nương.

Tiêu Dương cất bước tiến lên.

Nghe gọi, Lăng Ngư Nhạn khẽ giật mình, quay người lại, gương mặt đỏ bừng lên, trong đầu không tự chủ được nhớ đến cảnh tượng kiều diễm buổi sáng, vội cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Tiêu Dương.

- Tiêu Dương.

Tiêu Dương đã đi đến trước người Lăng Ngư Nhạn, nhìn cái túi trong tay cô, hắn hỏi:

- Lăng cô nương, nàng chuẩn bị đến quán cafe để làm?

Lăng Ngư Nhạn do dự cả nửa ngày, sau đó nhẹ gật đầu.

- Nàng không sợ?

- Sợ...

Ánh mắt Lăng Ngư Nhạn không che giấu được sự bất lực. Cô vất vả lắm mới tìm được việc làm thêm tốt như vậy, hơn nữa cũng đã làm nửa tháng. Nếu cô từ bỏ, tháng này tương đương với việc làm không công. Lăng Ngư Nhạn cắn chặt môi, ánh mắt hiện lên sự khó khăn, nhưng vẫn không nói ra.

Tiêu Dương chăm chú nhìn Lăng Ngư Nhạn.

Sau đó cười nói:

- Lăng cô nương, vừa rồi ta ở quán cafe đó. Bây giờ chắc hẳn đã đóng cửa rồi.

- Đóng cửa?

Lăng Ngư Nhạn mở to hai mắt, không che giấu được sự lo lắng:

- Tiêu Dương, anh nói là thật?

Tiêu Dương gật đầu:

- Nghe nói là tạm dừng buôn bán một ngày để đổi tên quán cafe.

- Vì sao?

Lăng Ngư Nhạn khó hiểu.

Tiêu Dương mỉm cười đáp:

- Quản lý trước đó vì phạm tội mà đã bị bắt. Bây giờ quán cafe đã đổi quản lý mới.

- Sao?

- Lăng cô nương, chúng ta trở về thôi, vừa đi vừa nói chuyện. Nghe đồn vị quản lý mới rất anh tuấn, phong lưu khí vũ, tướng mạo như Phan An, tài mạo song tuyệt.

..........

..........

..........

Nhà tù khu Dương Phổ.

- Cậu chỉ có năm phút thăm tù nhân.

Một tiếng quát lạnh, cánh cửa sắt mở ra, một người bước vào, sau đó cánh cửa đóng lại lần nữa.

Lê Mã Bích

Lê Mã Bích thần sắc âm trầm bước vào trong. Phía sau cái bàn dài là một người đàn ông trung niên tóc tai hỗn loạn, có phần đang chán chường. Khi nghe được tiếng bước chân, ông ta ngẩng đầu lên, nhìn Lê Mã Bích bước tới, ánh mắt hiện lên tinh quang.

- Chú họ.

Lê Mã Bích bước nhanh đến, dồn dập nói:

- Chú họ, tại sao chú lại bị như vậy?

Ánh mắt Lê Quang Uy không che giấu được sự phẫn hận:

- Còn như thế nào nữa? Hừ, lão già Tạ Chấn Vinh đối với lão tử như đối với con chó. Khi cần thì gọi, khi không cần thì đá đít đuổi đi.

- Chú họ, chú yên tâm đi, cháu đã mời một luật sư tốt nhất bào chữa cho chú. Lần này ra tòa, chúng ta sẽ không chịu thiệt.

Lê Mã Bích nói.

Lê Quang Uy nhẹ nhàng gật đầu, trong đầu không tự chủ được xẹt qua một gương mặt trẻ tuổi, lửa giận phun trào, nhịn không được mắng một tiếng:

- Khốn kiếp.

- Có chuyện gì vậy?

Lê Mã Bích hỏi.

- Không phải mắng cậu.

Khóe miệng Lê Quang Uy kéo lên, một ý niệm xuất hiện trong đầu.

Một lát sau.

- Lê Mã Bích.

Lê Mã Bích không hề phản ứng.

Lê Quang Uy nổi giận, rống lên:

- Gọi cậu đấy.

- Vâng.

Lê Mã Bích vội vàng gật đầu:

- Chú họ, có chuyện gì vậy?

- Nhớ kỹ số điện thoại này.

Lê Quang Uy đè thấp thanh âm, nhắc nhiều lần một số điện thoại. Sau khi xác định Lê Mã Bích đã hoàn toàn nhớ kỹ, liền từ trong túi lấy ra một tấm chi phiếu, trầm giọng nói:

- Sau khi ra ngoài, cậu gọi điện thoại đến số đó, rồi rút từ trong chi phiếu ra mười vạn đồng.

- Mười vạn?

Lê Mã Bích mở to hai mắt, thoáng cảm thấy trong tay nặng trịch.

- Đừng phân tâm, nghe cho kỹ đây.

Lê Quang Uy căm hận nói:

- Lão tử như thế nào cũng nuốt không trôi cơn tức này. Tao không làm gì được Tạ Chấn Vinh, nhưng Tiêu Dương thì...lão tử nhất định phải trừng trị nó. Không chỉ nó, toàn bộ bảo vệ cổng Phục Đại, lão tử đều phải trừng trị hết.

- Chú họ, đây có gọi là tham ô không?

- Khốn kiếp, mày câm miệng đi.

Lê Quang Uy tức giận nói:

- Số điện thoại mà tao đưa cho mày là của một đại nhân vật một phân đường Bích Lân Đường. Lão tử và người đó xem như cũng có ba phần giao tình. Mày cứ gọi cho người đó, đưa cho y mười vạn, bảo y tối nay dẫn người đến giết sạch Phục Đại.

- Bích Lân Đường?

Lê Mã Bích lắp bắp kinh hãi.

- Hừ, Bích Lân Đường là một thế lực hắc đạo lớn ở khu Dương Phổ, thậm chí là toàn bộ Thượng Hải. Người nào nghe đến nó mà không sợ mất mật.

Lê Quang Uy lạnh lùng nói tiếp:

- Tao cũng chỉ là ngẫu nhiên mới kết giao được với một đại nhân vật của một phân đường. Dùng mười vạn để đối phó với mười mấy bảo vệ cổng Phục Đại, với thực lực của Bích Lân Đường, hoàn toàn không đáng kể chút nào. Nói cho bọn họ biết, trọng điểm mà lão tử muốn chính là kết cục của Tiêu Dương...càng thảm càng tốt.

- Vâng, cháu hiểu rồi.

Lê Mã Bích gật đầu.

Lê Quang Uy thấp giọng đem mật mã nói cho Lê Mã Bích biết. Thời gian thăm tù cũng đã hết, Lê Mã Bích bước nhanh ra ngoài.

- Hừ, khốn kiếp.

Lê Quang Uy vẫn nhịn không được mà tức giận mắng một câu.

- Chú họ, có việc gì không?

Lê Mã Bích quay lại.

- Lão tử không có gọi mày.

Lê Quang Uy gầm lên giận dữ. Lê Mã Bích nhanh như tia chớp xông ra ngoài.

.........

.........

- Tuấn tú lịch sự, mặt như Quan Ngọc, uy phong lẫm lẫm...

Lăng Ngư Nhạn im lặng nhìn Tiêu Dương. Từ cổng Phục Đại đến lầu ký túc xá, trọn vẹn mười phút, nhưng hắn vẫn không ngừng ca tụng vị quản lý kia.

Khuôn mặt run rẩy, Lăng Ngư Nhạn rốt cuộc nhịn không được, cắt đứt Tiêu Dương.

- Tiêu Dương, cái này...Anh quen với quản lý mới của quán cafe?

Tiêu Dương gật đầu:

- Quen.

- Thật sao?

Lăng Ngư Nhạn kinh ngạc, nhịn không được lên tiếng:

- Quen nhiều hay ít?

Điều này làm cho Tiêu Dương khó trả lời rồi.

Nửa ngày sau, hắn nói:

- Trên cơ bản, mỗi một tấc da thịt đều sờ qua.

Lăng Ngư Nhạn nổi da gà, thăm dò:

- Người đó...không phải là nam sao?

- Đúng vậy.

Tiêu Dương gật đầu, ưỡn ngực:

- Tuyệt đối là nam.

- Vậy anh...

Ánh mắt Lăng Ngư Nhạn mang theo vài phần cổ quái:

- Sờ...

Tiêu Dương không cho là đúng, cười nói:

- Cái đó tính là gì chứ? Buổi tối ta còn ngủ chung với hắn đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.