Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 87: Chương 87: Thiên Đường, trước giờ mưa gió




Ánh mắt Lăng Ngư Nhạn tràn ngập sự kinh ngạc, bất động nhìn chằm chằm Tiêu Dương.

Đầu óc chấn động.

Đây là ý gì?

Chẳng lẽ hắn...là cái kia?

Khó tin nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương.

Tiêu Dương cười ngại ngùng:

- Lăng cô nương, ta cũng không nói giỡn với nàng nữa. Hắn chính là ta đấy.

Nghe xong, Lăng Ngư Nhạn nhịn không được mở to mắt, nửa ngày sau mới nói:

- Bớt nổ đi.

Tiêu Dương khó hiểu hỏi:

- Ta không có nổ.

Hắn thật sự là quản lý quán cafe mà.

Lăng Ngư Nhạn tất nhiên không tin. Tối hôm qua Tiêu Dương đánh quản lý Lê của quán cafe nằm bẹp dí, hôm nay lại thay thế vị trí quản lý của ông ta.

Điều này thật sự có chút vô lý.

- Lăng cô nương, tối nay không cần đi làm, nàng nên về nghỉ ngơi sớm chút đi.

Tiêu Dương mỉm cười chuyển chủ đề, đồng thời tiến vào phòng trực bảo vệ, cầm một cái túi đi đến bên cạnh Lăng Ngư Nhạn:

- Đi, để ta tiễn nàng lên, thuận tiện kiểm tra phòng ngủ.

Đây chính là công việc bắt buộc hàng ngày của Tiêu Dương. Mỗi ngày, hắn đều phải cố gắng hoàn thành. Đương nhiên, nhìn cái túi hắn cầm trong tay, Lăng Ngư Nhạn nhịn không được phải nhếch khóe miệng lên.

- Các cô nương, Tiêu đại gia đến rồi.

Phòng ngủ nữ sinh vang lên một tiếng sói tru.

Nửa tiếng sau, Tiêu Dương mang theo một cái túi không ít đồ ăn vặt, dưới không ít cái nhìn vui vẻ trở về phòng bảo vệ.

Sau đó đóng cửa bảo vệ lại.

- Lan thúc?

Tiêu Dương cảm giác một khí tức hèn mọn đập vào mặt của mình.

Thân hình có chút cường tráng, mái tóc ngắn bù xù, mắt gian, râu ria thô kệch nhìn rất khác biệt, cái mũi hít hít, ánh mắt liền chuyển qua cái túi trong tay Tiêu Dương, mang theo ánh sáng khác thường, sau đó cất cái giọng bỉ ổi:

- Nào, cho A thúc xem có vật gì tốt nào.

Lan thúc đột nhiên xuất hiện khiến cho Tiêu Dương rất kinh ngạc, nhưng vẫn đặt cái túi lên bàn.

Lan thúc lật lật vài cái, sau đó lấy ra một cây xúc xích, nở nụ cười hèn mọn đến cực điểm.

Tiêu Dương không rét mà run.

Không phải chỉ là một cây xúc xích thôi sao?

Chẳng lẽ Lan thúc có thể đạt đến cảnh giới ngay cả một cây xúc xích cũng có thể YY?

- Đây không phải xúc xích bình thường.

Lan thúc mở miệng.

Tiêu Dương chấn động, ánh mắt nhìn cây xúc xích:

- Có huyền cơ gì bên trong?

Tiêu Dương lập tức nghĩ đến vụ án năm ngày ba mạng. Chẳng lẽ Lan thúc đã phát hiện được manh mối?

- Ừm.

Lan thúc trịnh trọng gật đầu, rồi tháo vỏ bao cây xúc xích, dưới ánh mắt kinh nghi của Tiêu Dương, há miệng cắn một miếng lớn, khuôn mặt lộ ra vài phần mê say.

- Thơm...thơm...thơm...

Tiêu Dương nhìn Lan thúc hai ba miếng đã ăn xong cây xúc xích.

- Không phải xúc xích bình thường. Nó xuất phát từ phòng ngủ nữ sinh, mang theo hương thơm xử nữ ngào ngạt. Sàng tiền minh nguyệt quang, nghi thị địa thượng sương...

Phanh.

Tiêu Dương suýt chút nữa muốn đập đầu vào tường.

Hắc tuyến nổi đầy trên trán.

Câu trước còn có lý, nhưng câu sau thì...Tiêu Dương suýt chút nữa thì chết sặc rồi.

- Nhìn xem còn có cái gì nữa?

Lan thúc lại tiếp tục lục lọi.

- Sữa bò này cũng tốt.

Lan thúc cầm lên một bịch sữa bò, chậc chậc khen ngợi.

- Không phải mỗi loại sữa bò nào cũng giống như nhau.

............

Đợi Lan thúc nghiên cứu một phen, hơn nữa còn ôm vào ngực không ít đồ ăn vặt, Tiêu Dương mới yếu ớt lên tiếng:

- Lan thúc...

- Tiểu tử, đãi ngộ của cậu tốt hơn A thúc không biết bao nhiêu lần.

Lan thúc cười ha hả, hơn nữa còn bước ra ngoài cửa:

- Rảnh thì đến giúp đỡ A thúc nhiều hơn nhé.

- Lan thúc.

Tiêu Dương rốt cuộc lớn tiếng hô lên.

- Có chuyện gì?

Lan thúc lập tức quay người.

Ánh mắt Tiêu Dương nghi hoặc nhìn Lan thúc:

- Thúc...tối nay thúc tìm ta có việc gì không?

- A...

Lan thúc tựa hồ mới nhớ đến, lợi dụng phần mỡ bụng nhô lên mà đựng thức ăn, tay còn lại từ trong túi lấy ra một tờ giấy:

- Tiểu tử, đây là thượng cấp giao cho cậu.

- Vụ án năm ngày ba mạng...

Lời Tiêu Dương còn chưa nói xong, Lan thúc đã quay người bước ra ngoài:

- Án gì mà án chứ? Ngủ sớm một chút không phải tốt hơn sao?

Tiêu Dương im lặng, nhìn theo bóng lưng “người hợp tác’, cả nửa ngày sau mới mở tờ giấy ra.

- Trần Khải, Trần Bình, Hồ Minh.

Tiêu Dương lẩm bẩm tên ba người này, thoáng cái lâm vào trầm tư.

- Hiệu suất của cảnh sát thật sự không tệ. Trong thời gian ngắn đã tập trung vào ba nghi phạm. Nhưng trong ba người này, người nào mới là hung thủ gây án?

Tiêu Dương nhìn chằm chằm vào ba cái tên.

- Hoặc cũng không phải.

Tiêu Dương trầm ngâm hồi lâu, tiện tay xé nát tờ giấy, cất bước ra ngoài cổng bảo vệ. Lúc này Lan thúc cũng đã đi xa, lê bước chân cồng kềnh biến mất vào màn đêm.

Lúc này, ba đạo nhân ảnh bước nhanh về phía ký túc xá nữ.

- Tiêu ca.

Tiêu Dương nhìn Lâm Tiểu Thảo và hai người bảo vệ cổng khác.

- Lâm huynh, đêm nay huynh trực ca đêm?

Lâm Tiểu Thảo gật đầu:

- Đúng vậy, Tiêu ca, nếu cảm thấy chán thì đến phòng trực ban cổng chính uống vài chén nhé.

- Thôi đi, Tiểu Thảo, cho dù Tiêu ca có nhàm chán, cũng nên đi tuần tra phòng ngủ mới đúng chứ.

Lập tức có người phản bác.

- Haha, đúng vậy, tôi nói sai rồi.

Lâm Tiểu Thảo khoát tay:

- Tiêu Dương, chúng tôi đi trước.

Từ cổng bảo vệ ký túc xá đến cổng trường học phải đi qua dãy ký túc xá A.

Tiêu Dương cũng khoát tay, quay người trở về phòng, rồi đóng cửa phòng lại.

Ngồi trên ghế, hắn lâm vào trầm tư, một hồi lâu lại mài mực viết viết vài chữ, sau đó ngừng lại rồi tiếp tục viết.

Phương thuốc đầu tiên.

Trị liệu cho hai chân Quân Thiết Anh.

Trải qua buổi trị liệu chiều nay, Tiêu Dương phát hiện bệnh tình hai chân Quân Thiết Anh còn nghiêm trọng hơn hắn đã nghĩ.

Sau khi cân nhắc thận trọng, Tiêu Dương viết xuống mấy vị thuốc cuối cùng.

Cầm tờ giấy, nhìn qua một lần, xác nhận không có gì sai, Tiêu Dương đặt phương thuốc xuống bàn.

Duỗi lưng một cái, hắn duỗi đầu ra nhìn dãy phòng ngủ, nhất thời một loạt tiếng kêu sợ hãi vang lên, đèn trong phòng ngủ lập tức tắt hàng loạt.

- Hừ, đã đến giờ rồi mà còn không chịu tắt đèn, muốn đợi Tiêu đại gia đích thân lên tắt sao?

Tiêu Dương mỉm cười, sau đó đứng dậy, bước ra khỏi phòng bảo vệ, giả vờ ở bên ngoài chắp tay nhìn chằm chằm vào phòng ngủ, khiến cho các cô gái vẫn còn đứng bên ngoài giật nảy mình.

Một lát sau, Tiêu đại trạng nguyên quay người bước vào, lấy chìa khóa khóa cổng, rồi trở lại phòng leo lên giường.

Khoanh chân, dùng một tư thái kỳ quái hít thở.

Đương nhiên, cũng không ai nhìn thấy động tác của Tiêu Dương lúc này. Nếu không, họ không thể không hét to Tiêu đại gia đang luyện tà công.

Đêm dài, gió lạnh thổi qua.

Khoảng 12:30, từng phòng ngủ cũng đã yên tĩnh trở lại. Sân trường Phục Đại, ngoại trừ phòng trực bảo vệ là còn sáng đèn, những nơi khác đã hoàn toàn chìm trong bóng tối.

Trường học vô cùng yên tĩnh.

Bên ngoài, đây cũng là lúc một số người bắt đầu cuộc sống về đêm.

Tiếng động lớn huyên náo đường phố.

Oành.

Một chiếc xe Suzuki phát ra động cơ rầm rầm, dẫn đầu chạy đi.

Bốn phía đưa tới tiếng thét chói tai.

Con đường này thuộc quyền quản lý của một phân đường Bích Lân Đường, chính giữa con đường là một quán bar sang trọng nhất.

Thiên Đường.

Hai chữ to lập lòe.

Có tiền, bên trong chính là Thiên Đường.

Không ít cô gái mặc quần áo hở hang ra vào quán bar Thiên Đường.

Cả con đường phát ra không khí mê loạn.

Không ai quản lý.

Những quán bar đêm là nơi để đám thanh niên thiếu nữ lông bông cuồng loạn.

Chiếc xe Suzuki dừng lại trước cửa quán bar Thiên Đường. Trên xe, một cô gái mặc váy ngắn, tất chân màu đen, dáng người vô cùng nóng bỏng, móng tay được sơn đỏ tươi, chăm chú ôm người lái xe đằng trước. Sau khi chiếc xe dừng lại, cô gái nhẹ bước chân xuống. Một cái nhấc chân này, phong quang dưới váy liền lộ ra.

Bộ ngực cao vút khiến cho người chung quanh không ngừng nuốt nước miếng. Nhưng ánh mắt không dám lộ ra nửa điểm bất kính.

Cô là người đàn bà của Thiên ca.

Ngô Thiên Đức.

Người phụ trách quán bar Thiên Đường của Bích Lân Đường, một thanh đường đao, nổi tiếng trên giới giang hồ.

- Thiên ca.

- Xin chào Thiên ca.

Sau khi cởi chiếc mũ bảo hiểm, một khuôn mặt lộ ra ngoài, ánh mắt quét nhìn xung quanh. Đám người vốn đang lười nhác vội vàng lên tiếng chào hỏi.

- Vương Huy.

Cô gái kéo cánh tay Ngô Thiên Đức, bộ ngực không ngừng ma sát. Ngô Thiên Đức trực tiếp bước vào.

- Thiên ca có gì phân phó?

Một gã đàn ông mặt sẹo, mắt như mắt chuột bước nhanh đến, lén lút nhìn lướt qua người phụ nữ bên cạnh Ngô Thiên Đức. Người phụ nữ này quá hấp dẫn, khiến người ta nhịn không được phải quăng ánh mắt qua.

Cô gái dường như cũng rất kiêu ngạo, ngực ưỡn cao hơn, làm cho người chung quanh thèm chảy nước miếng.

- Tập hợp năm mươi huynh đệ.

Ngô Thiên Đức trầm giọng nói.

- Trong vòng năm phút phải có mặt.

- Vâng, Thiên ca.

Gã đàn ông vội vàng bước vào trong quán bar Thiên Đường.

Cô gái rút ra một điếu thuốc, đưa đến trước miệng Ngô Thiên Đức, đốt giùm cho gã:

- Thiên ca, tối nay có hành động gì vậy? Có cần anh phải đích thân ra tay không?

Khuôn mặt Ngô Thiên Đức hiện lên sự vui vẻ:

- Đối phó với một đám bảo vệ cổng của một trường học mà thôi, cứ để cho Vương Huy dẫn người đi là được.

Ngô Thiên Đức nhìn lướt qua bộ ngực của cô gái, thò tay bóp một cái:

- Đêm nay lão tử và em sẽ điên loạn.

Cô gái cười xấu hổ:

- Thiên ca thật là xấu.

Ngô Thiên Đức ôm lấy cô gái, cười ha hả.

Tối nay gã xác thực rất vui. Đối phương chẳng qua chỉ yêu cầu đối phó với một đám bảo vệ cổng, lại cấp ra mười vạn tiền phí uống nước, Ngô Thiên Đức đương nhiên là “xuất thủ tương trợ” rồi.

Chưa đầy năm phút sau, cửa quán bar Thiên Đường đã tập hợp năm chục người. Cánh tay người nào cũng đều được xăm hình vảy cá màu xanh.

Tiêu chí của Bích Lân Đường.

- Đêm nay, tôi sẽ giao cho mọi người một nhiệm vụ đơn giản như kích thích.

Ngô Thiên Đức trầm giọng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.