Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 79: Chương 79: Tôi tên Lê Mã Bích




Hắn mỉm cười, vẻ hào hoa phong nhã khiến cho nhân viên phục vụ quán café nhất thời ngốc trệ, khuôn mặt treo nụ cười chuyên nghiệp:

- Xin chào tiên sinh, rượu xái mà ngài gọi, quán chúng tôi không có phục vụ.

Tiêu Dương rống to một tiếng, phá vỡ sự yên tĩnh của quán café. Không ít người ngồi ở vị trí lân cận không khỏi quăng ánh mắt về phía bên này, mang theo vẻ cổ quái.

Đến quán café gọi rượu xái?

Điều này làm cho đám khách trong quán không nhịn được phải cười lên.

Họ nhìn Tiêu Dương, không khỏi lắc đầu than nhẹ. Tuy đẹp trai, nhưng bộ quần áo trên người lại hiển lộ bản chất hai lúa của hắn.

Nhìn Tô Tiểu San ăn mặc thời thượng ngồi đối diện Tiêu Dương, càng làm cho người ta không khỏi than tiếc.

Một cô gái xinh đẹp như vậy…

Chẳng khác nào đóa hoa lài cắm bãi cứt trâu.

Lúc này ngay cả Tô Tiểu San cũng cảm thấy bất ngờ, lập tức hiểu được ý của Tiêu Dương, nghiêm mặt, giận dữ nói:

- Quán các người ngay cả rượu xái cũng không có? Còn nói là nơi cao cấp gì đó?

Tô Tiểu San vừa mới lên tiếng, lập tức hủy đi ấn tượng tốt đẹp ban đầu về cô.

Đây không phải là hoa bình thường, mà là hoa mân côi, hơn nữa còn có gai.

Thần sắc nhân viên phục vụ co lại, kềm chế sự bất mãn trong lòng, cố gắng giữ bình tĩnh, lên tiếng:

- Tiểu thư, nơi này là quán café.

Bịch.

Tô Tiểu San đứng lên, vung tay tát xuống, nổi giận nói:

- Tiểu thư? Cậu nói ai là tiểu thư? Cậu mới là tiểu thư? Cả nhà cậu mới là tiểu thư.

Nhân viên phục vụ lui lại một bước, má nóng lên, trừng mắt nhìn Tô Tiểu San:

- Các người đến làm loạn hay sao?

Động tĩnh đã lớn lên. Lúc này, tất cả ánh mắt trong quán café không tự chủ được phải nhìn sang.

Tô Tiểu San một lần nữa ngồi xuống, cầm lấy khăn lau tay của mình, cũng không để ý đến nhân viên phục vụ nữa.

Tiếng bước chân dồn dập truyền đến.

Bảo an quán café xông đến.

- Đuổi hai người làm loạn này ra ngoài.

Nhân viên phục vụ không còn bộ dạng phong nhã như vừa rồi, gương mặt lộ vẻ dữ tợn. Gã ta đi làm ở quán café này, được hưởng đãi ngộ vô cùng tốt. Hơn nữa khách đến đây người nào không nho nhã chứ? Tại sao lại có người đàn bà chanh chua như vậy?

Lại còn hung hăng đánh gã một bạt tai trước mặt mọi người.

Sỉ nhục.

Bây giờ bảo an quán café đã đến, trong lòng gã nhân viên phục vụ này cũng yên tâm hơn.

- Gái điếm thúi, dám đánh lão tử.

Nhân viên phục vụ khẽ hừ một tiếng. Tuy thanh âm không lớn, nhưng vang lên rất rõ bên tai Tô Tiểu San.

Thần sắc Tô Tiểu San thoáng cái trầm xuống.

Nhìn đám bảo an xông đến, Tô Tiểu San mỉm cười nhìn Tiêu Dương:

- Tiêu Dương, phiền cậu giải quyết một chuyện giùm tôi.

- Rất vui được cống hiến vì Tô cô nương.

Tiêu Dương rất có phong độ thân sĩ.

- Cậu có thể bắt cái tện gia hỏa có cái miệng thối kia không?

Vèo.

Thân ảnh Tiêu Dương giống như mũi tên xông lên.

Khoảng cách của gã nhân viên phục vụ cách chỗ ngồi hai người không xa. Hơn nữa Tiêu Dương ra tay quá nhanh, khiến mọi người phản ứng không kịp. Đám bảo an chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng một cái, gã phục vụ đã bị hung hăng đè xuống mặt bàn:

- Không được đến đây.

Tiêu Dương đột nhiên xoay mặt, mắt lạnh quét qua đám bảo an chuẩn bị xông lên.

Ánh mắt như điện, thoáng cái khiến tất cả mọi người dừng lại.

Tiêu Dương lập tức xoay mặt, mỉm cười lên tiếng:

- Tô cô nương, người đã bị bắt rồi.

Tiêu Dương mạnh mẽ đè người này xuống.

Tô Tiểu San một lần nữa đứng lên, mỉm cười hỏi gã nhân viên phục vụ:

- Tên gì?

- Lê Mã Bích.

Thần sắc Tô Tiểu San trầm xuống.

Vung tay lên.

Bốp.

- Bổn cô nương cho cậu thêm một cơ hội, tên là gì?

- Lê Mã Bích.

Bốp, bốp.

Tô Tiểu San tát hai cái, ánh mắt triệt để băng lạnh:

- Cậu còn dám mắng bổn cô nương?

Lúc này, Lê Mã Bích như muốn khóc lên. Người phụ nữ trước mắt căn bản không nói đạo lý, ra tay lại tàn nhẫn, gương mặt của gã lúc này đã trở nên nóng rát.

- Tôi…tôi họ Lê, Lê trong sáng sớm, mã trong mã thất, bích trong bích hổ.

Lê Mã Bích lập tức khóc nức nở.

- Lê Mã Bích?

- Vâng.

- Lê Mã Bích?

- Vâng.

- Lê Mã Bích?

- Vâng…

Liên tục gọi ba tiếng, Lê Mã Bích dứt khoát trả lời cả ba tiếng, khiến người chung quanh càng thêm cổ quái. Cái này giống như Tô Tiểu San mắng một câu, gã dạ một câu. Tiếp tục mắng, tiếp tục dạ.

Tô Tiểu San nở nụ cười hài lòng.

Nhưng lúc, thanh âm Tiêu Dương vang lên bên lỗ tai Lê Mã Bích:

- Ngươi họ Lê? Dường như quản lý quán café này cũng họ Lê.

Tô Tiểu San lập tức hiểu ý, nhìn chằm chằm vào Lê Mã Bích:

- Cậu có quan hệ gì với Lê Quang Uy?

Lê Mã Bích giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, gấp giọng nói:

- Quản lý Lê là chú họ xa của tôi.

- Thì ra là có quan hệ thân thích.

Tô Tiểu San gật đầu.

- Đúng, đúng.

Lê Mã Bích không ngừng gật đầu.

- Cái này…

Tô Tiểu San trầm ngâm, một lần nữa vung tay lên.

Bốp, bốp, bốp.

Rất có tiết tấu.

- Lại càng phải đánh.

Liên tục mấy bạt tai, mặt Lê Mã Bích sưng lên.

- Dừng tay.

Rốt cuộc, một bảo an nhịn không được lập tức rống lớn.

Bốp.

Tô Tiểu San lại tát tai lần nữa.

Tiêu Dương nhìn gã bảo an kia:

- Ngươi cũng họ Lê? Là thân thích của Lê Quang Uy?

Ánh mắt hờ hững.

Gã bảo an nổi da gà, vội vàng lui về phía sau một bước, lắc đầu thật mạnh, nhưng nhìn Lê Mã Bích bị đánh thành mặt heo, nhịn không được nói:

- Các người hãy dừng tay. Bằng không, chuyện này làm lớn, đối với các người cũng không có lợi.

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Một thanh âm trầm ổn vang lên.

Một người phụ nữ mặc áo vét đỏ thẫm, khoảng chừng ba mươi tuổi, tóc dài uốn cong, thân hình ưu mỹ, dung mạo bình thường nhưng lại khiến người ta có cảm giác cân đối, ánh mắt hiện lên vài phần linh hoạt.

- Hồng tỷ.

- Hồng tỷ.

Mấy gã bảo an vội nhường đường.

Người phụ nữ bước đến phía trước hai người Tiêu Dương, mắt nhìn Tiêu Dương đang đè Lê Mã Bích dưới bàn, ánh mắt hiện lên chút bất mãn, nhưng thần sắc vẫn không thay đổi, trầm giọng nói:

- Hai vị, tôi tên Trương Hồng, quản lý ở đây. Không biết nhân viên quán của chúng tôi đắc tội với hai vị ở chỗ nào?

- Miệng gã ta quá thối.

Tô Tiểu San dứt khoát lên tiếng.

- Gái điếm thúi, là các người cố tình gây sự trước.

Lúc này, Lê Mã Bích dường như bị đánh đến phát hỏa. Trương Hồng đến, khiến cho gã cảm thấy có chỗ dựa.

Bốp.

Tô Tiểu San dứt khoát tát xuống một cái.

Nhìn Trương Hồng, mặt không biến sắc:

- Cô thấy chưa?

Trương Hồng cau mày, nhìn Lê Mã Bích:

- Sự việc có phải như hai vị khách hàng này nói hay không?

- Hồng tỷ, bọn họ đến làm loạn. Bọn họ đòi uống rượu xái.

Nghe xong, thần sắc Trương Hồng trầm xuống.

Ánh mắt những người chung quanh lại càng tập trung hơn. Hơn nữa, tuy đại bộ phận đều muốn xem kịch vui, nhưng vẫn có một số người cau mày, cảm thấy bất mãn trước việc không khí yên tĩnh của quán bị phá vỡ.

Việc cấp bách là để cho việc này bình thường trở lại.

Trương Hồng nhìn Tô Tiểu San:

- Chuyện này, hai vị muốn xử lý như thế nào?

- Vẫn là chén rượu xái mà ta đã gọi.

Tiêu Dương không chờ đợi được mà lên tiếng.

Tô Tiểu San liếc nhìn Tiêu Dương, xoay mặt nhìn Trương Hồng:

- Vậy hãy mang lên hai ly rượu xái.

Tiêu Dương khẽ giật mình nhìn thoáng qua Tô Tiểu San.

Trương Hồng ngược lại rất dứt khoát, nhẹ gật đầu, ý bảo một bảo an bên cạnh ra ngoài mua rượu xái. Đồng thời đưa mắt nhìn gã bảo an khác. Gã bảo an lập tức hiểu ý, lặng yên lui ra phía sau, vội vàng chạy lên lầu ba của quán.

Trước cửa một văn phòng có ghi chữ “Quản lý”, bảo an dừng bước, gõ cửa.

Cộc, cộc.

Bên trong truyền ra một thanh âm.

- Vào đi.

Gã bảo an lập tức đẩy cửa bước vào, thoáng cái ngốc trệ, rồi vội vàng tỉnh lại, nhìn Lê Quang Uy nói:

- Quản lý Lê, dưới sảnh có người làm loạn.

Lê Quang Uy không khỏi cau mày:

- Người nào?

- Không rõ lai lịch, nhưng bọn họ đang bắt Tiểu Mã.

Sắc mặt Lê Quang Uy lập tức trầm xuống.

Một thanh âm trầm ổn vang lên:

- Có chuyện thì hãy đi xử lý đi.

Lê Quang Uy vội vàng cung kính, gật đầu đứng dậy:

- Vâng.

Lê Quang Uy bước nhanh ra ngoài.

Trong phòng Quản lý.

- Quán café dưới trướng Vũ Phong Quán bị người ta làm loạn, chỉ sợ đây là lần đầu tiên.

Thanh âm nhẹ vô cùng.

Mái tóc đen nhánh được búi gọn, cài thêm một cây trâm bằng ngọc, mặt trắng như tuyến, môi đỏ như máu, một khuôn mặt xinh đẹp không gì tả nổi, nhưng lại khiến cho không khí gợn sóng.

Nữ thần Phục Đại, Đạm Thai Diệc Dao.

Lúc này, ngồi đối diện với Đạm Thai Diệc Dao là một người đàn ông trung niên, quản lý chính thức của Vũ Phong Quán, Tạ Chấn Vinh.

Nghe xong, Tạ Chấn Vinh lạnh nhạt lắc đầu:

- Mọi thứ đều có lần đầu tiên. Bây giờ không phải chúng ta cũng đang bàn việc hợp tác lần đầu tiên sao?

Đạm Thai Diệc Dao nhẹ cười, má lúm đồng tiền khiến cho hết thảy mọi vật chung quanh trở nên ảm đạm.

Đại sảnh lầu hai.

Lê Quang Uy bước đến.

Lúc này đã có không ít người nhìn thấy Lê Quang Uy, liền vội chào hỏi.

- Quản lý Lê.

- Quản lý Lê.

Thần sắc Lê Quang Uy thoáng trầm thấp, dưới sự dẫn dắt của bảo an, bước chân không nhanh không chậm đi xuống. Nhưng có người chú ý đến, bước đi của Lê Quang Uy lúc này không được thuận tiện cho lắm, có cảm giác không được tự nhiên. Hiển nhiên, ông ta chưa hoàn toàn khôi phục lại sau việc bị tàn phá đêm hôm qua.

Người ra ngoài mua rượu xái còn chưa về, Lê Quang Uy đã xuống đến.

- Chính chủ đến rồi.

Tiêu Dương một tay đè Lê Mã Bích, nhàn nhạt nói.

Tô Tiểu San nhìn sang Lê Quang Uy, khóe miệng vểnh lên.

Lúc này, Lê Mã Bích cũng nhìn thấy Lê Quang Uy, gương mặt bị đánh thành mặt heo lập tức lộ vẻ kích động:

- Chú họ…chú họ…

- Ông ta là Lê Quang Uy?

Tô Tiểu San hỏi Lê Mã Bích.

- Đúng.

Lê Mã Bích gật đầu thật mạnh.

- Cậu ta là Lê Mã Bích?

Tô Tiểu San quay sang nhìn Lê Quang Uy.

Lê Quang Uy vừa bước tới, nghe xong, thần sắc thoáng trầm thấp.

Thấy Lê Quang Uy không có phản ứng, Lê Mã Bích vội vàng nói, má bị sưng đỏ khiến nói chuyện không được rõ ràng, còn mang theo chút ủy khuất nức nở.

- Chú họ, cháu là Lê Mã Bích. Cháu là Lê Mã Bích. Lê Mã Bích đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.