Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 78: Chương 78: Cho ta một chén rượu xái




Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, Tiêu Dương trở về giường.

Thở sâu một hơi, hắn xoa bóp lần nữa.

Khoảng chừng mười phút.

Tiêu Dương thò tay sang bên cạnh lấy cái hộp ngân châm, sau đó lấy ra một cây ngân châm.

Ông.

Ngân châm run lên.

Thần sắc Tiêu Dương bình tĩnh như nước, ánh mắt chăm chú nhìn cây ngân châm rung rung, thở một hơi thật dài, tay trái đặt lên đùi Quân Thiết Anh, bắt đầu xác định vị trí.

Hưu.

Trường châm xuyên thẳng qua.

Lúc này, Tiêu Dương không sử dụng Quỷ Y Thất Khấu Châm. Khi ngân châm đâm xuống mang theo một tia hàn khí bao trùm bên ngoài.

Cố gắng thu liễm tinh thần, ánh mắt Tiêu Dương xẹt qua một chút gợn sóng, chứng tỏ nội tâm của hắn không bình tĩnh như ngoài mặt. Sắc đẹp có thể ăn được, Tiêu Dương cũng không phải thánh nhân, tất nhiên không cách nào không phản ứng với cái đẹp trước mắt.

Một châm đâm xuống, trán Tiêu Dương bắt đầu đổ mồ hôi.

Hô.

Ước chừng nửa tiếng sau, hắn thở phào một hơi.

- Đại tiểu thư, xong rồi.

Tiêu Dương nói xong, sau đó xông thẳng vào nhà vệ sinh.

Một lát sau, phòng vệ sinh mở ra, Tiêu Dương một lần nữa bước ra ngoài.

Mũi vẫn đút giấy.

Còn có một việc vẫn chưa làm. Đại tiểu thư vẫn chưa mặc quần.

Đây chính là một khảo nghiệm. Tiêu Dương cố gắng làm cho động tác của mình chậm một chút. Sau khi cài lại nút quần, Tiêu Dương cẩn thận lên tiếng:

- Đại tiểu thư.

Thật lâu sau.

Quân Thiết Anh mới nhẹ nhàng lộ mặt khỏi cái gối, sợi tóc có chút mất trật tự rơi trên giường, gương mặt đỏ bừng, có chút xấu hổ, không lên tiếng.

Trong phòng, khí tức kiều diễm quanh quẩn.

- Đại tiểu thư, bây giờ chúng ta về chứ?

Một lát sau, Tiêu Dương lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh.

Quân Thiết Anh ngồi dậy, thò tay vuốt lại mái tóc. Một khắc này liền toát ra phong thái mê người, suýt chút nữa khiến cho Tiêu Dương xịt máu mũi.

Quân Thiết Anh ừm một tiếng, Tiêu Dương liền ôm Quân Thiết Anh xuống lầu.

Khi nữ nhân viên lễ tân nhìn thấy Tiêu Dương ôm Quân Thiết Anh, ánh mắt không khỏi càng thêm cổ quái, không tự chủ được nhìn thoáng qua đồng hồ trước mặt. Từ lúc Tiêu Dương đi lên cho đến khi đi xuống chỉ mới hơn bốn mươi phút.

Tiêu Dương cũng không chú ý đến ánh mắt của nữ nhân viên phục vụ. Sau khi tính tiền liền đẩy Quân Thiết Anh về trường học.

Lẳng lặng nhìn theo bóng lưng của Tiêu Dương, nữ nhân viên lập tức xóa bỏ câu “cầm thú” đã nói lúc trước, lắc đầu cảm khái.

- Không bằng cầm thú.

.........

..........

Trở lại phòng ngủ đã là giờ nghỉ trưa. Dưới ánh mắt cảnh giác của Tiếu Tiêu, Tiêu Dương đẩy Quân Thiết Anh vào phòng ngủ rồi quay người rời khỏi.

Phòng trực ban bảo vệ.

Tiêu Dương bước vào, lập tức lui ra ngoài. Sau khi xác định một phen, một lần nữa đi vào, nghi hoặc hỏi:

- Tô cô nương, tìm ta có việc gì?

Lúc này, Tô Tiểu San đang ngồi trên ghế của phòng bảo vệ.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi màu tím, trên có thêu hoa văn, là đóa hoa hồng nhỏ. Bên dưới phối hợp với chiếc váy màu đen. Mái tóc màu vàng nhạt được uốn tỉ mỉ, toát ra hương vị thành thục.

Thấy Tiêu Dương bước vào, Tô Tiểu San đứng lên. Nhờ chiếc giày cao gót, chiều cao Tô Tiểu San ngang bằng với Tiêu Dương. Một mùi thơm nhàn nhạt xông vào mũi Tiêu Dương, khiến hắn vô thức cúi đầu nhìn bên dưới Tô Tiểu San. Chiếc váy dài một nửa lộ ra da thịt khiến lòng người không tự chủ được, sinh ra dục vọng muốn nghiên cứu.

Thật là một yêu vật mê người.

Trong lòng Tiêu Dương vô cùng cảm thán. Nếu ở Đại Tống, liệu có cô gái nào dám mặc như vầy?

Đương nhiên, đây chỉ là tương đối mà thôi. Tô Tiểu San ngoại trừ da thịt lộ ra dưới váy, phần ngực của chiếc áo có thêu hoa khiến cho người ta không tự chủ được mơ màng một phen, muốn thò tay vuốt ve đóa hoa đó.

- Nghe nói có người gây phiền phức cho tổ bảo vệ?

Tô Tiểu San trực tiếp nói.

- Đúng.

Tiêu Dương thu hồi ánh mắt, nhẹ gật đầu:

- Đã báo lại trường học.

- Cậu định dựa vào trường học để xứ lý việc này?

Tô Tiểu San mở to hai mắt, lắc đầu nói:

- Nói thật, Tiêu Dương, ngoại trừ bác của tôi lên tiếng. Bằng không, trường học sẽ không quan tâm đến việc này. Phải biết rằng, trong phòng Giáo vụ đang có người hận cậu thấu xương. Huống chi, trường học xử lý cũng chưa chắc khiến đối phương biết khó mà lui. Có lẽ còn có thể lặp lại nhiều lần nữa.

Tiêu Dương cười khổ lắc đầu:

- Nói như vậy, chẳng phải tổ bảo vệ của chúng tôi bị người ta bỏ mặc?

Tô Tiểu San nhìn Tiêu Dương:

- Đừng ở trước mặt tôi giả bộ lương thiện. Bây giờ cậu là do chưa biết thân phận của địch nhân mà thôi. Nếu như biết, còn không trực tiếp giết đến cửa à?

Tiêu Dương chạm nhẹ mũi:

- Tô cô nương, ta không phải người bạo lực như vậy.

........

Giả vờ, nhất định là giả vờ.

Tô Tiểu San nhếch miệng:

- Ý của cậu là, cậu không muốn biết người sau lưng là ai?

- Tô cô nương biết?

Tiêu Dương nhướng mày, ánh mắt lóe sáng.

Tô Tiểu San mỉm cười nhìn Tiêu Dương, biểu hiện “tôi đã sớm biết cậu sẽ có phản ứng này”.

- Cụ thể là ai, tôi cũng không biết.

Tô Tiểu San cũng không kéo dài:

- Nhưng tôi đã tìm hiểu qua, hai bảo vệ cổng bị đánh nói rằng, khi bọn họ bị đánh đã nghe đối phương nói một câu. Có lẽ có thể làm thành manh mối tìm người.

- Nói cái gì?

- Khi đối phương đánh họ, đồng thời rống to một tiếng. “Tối hôm qua không phải khoa trương lắm sao?”

Tô Tiểu San trầm giọng nói:

- Nhưng, tôi đã hỏi hai người tối qua bọn họ có ra ngoài không? Bọn họ nói không có ra ngoài, cũng chẳng mâu thuẫn với kẻ nào. Hơn nữa, đối phương tựa hồ chỉ nhằm vào thân phận bảo vệ cổng. Mục tiêu của chúng hẳn là bảo vệ cổng Phục Đại. Cho nên, chỉ cần điều tra theo hướng này, sẽ tra ra bảo vệ nào đã có xung đột với người ta tối qua.

- Tối hôm qua?

Tiêu Dương ngơ ngác

- Chẳng lẽ là...

- Người của Đằng Ưng Thụy?

Tô Tiểu San tiếp lời, nhưng rồi lắc đầu:

- Tuy tối qua đám người Đằng Ưng Thụy bị cậu chỉnh rất thảm, nhưng cho dù bọn họ có trả thù, cũng không làm mấy chuyện trò mèo này đâu.

- Ta không phải chỉ bọn họ.

Tiêu Dương lắc đầu.

- Tối hôm qua cậu còn có mâu thuẫn với người nào khác?

Tô Tiểu San không khỏi mở to mắt.

Tiêu Dương trầm ngâm một hồi rồi gật đầu:

- Có lẽ tôi biết là ai làm rồi.

Tối qua, Tiêu Dương mặc trang phục của bảo vệ cổng Phục Đại. Bây giờ có người không rõ lai lịch đến gây phiền toái cho bảo vệ cổng Phục Đại, rất có thể có liên quan đến người của Lê Quang Uy.

- Người nào?

Tiêu Dương lập tức hỏi.

Tiêu Dương đem chuyện tối qua thuật lại một lần.

Tô Tiểu San tức giận:

- Có người vô lại như thế sao? Người như vậy, nhất định phải nghiêm trị.

- Tô cô nương, đa tạ sự nhắc nhở của nàng. Việc này ta sẽ xử lý.

Tiêu Dương nhàn nhạt nói.

- Tôi đi cùng với cậu.

Tiêu Dương trầm giọng nói:

- Người cặn bã như vậy, lão nương không dạy hắn, tuyệt không hả giận.

Tiêu Dương không khỏi rùng mình.

- Tiêu Dương, cậu có biết tên của quán cafe đó không?

Tô Tiểu San hỏi.

- Hình như tên là Thượng Đảo.

- Thượng Đảo?

Tô Tiểu San khẽ giật mình:

- Quán cafe này rất có tiếng trong vùng.

- Có tiếng cũng không có nghĩa là không có cặn bả.

Tiêu Dương nhàn nhạt nói.

- Đúng vậy.

Tô Tiểu San trầm giọng nói.

- Tiêu Dương, cậu chuẩn bị làm như thế nào?

- Uống cafe.

Ánh mắt Tô Tiểu San hiện lên hàn mang, lập tức nhíu mày:

- Quán cafe này mở cửa vào lúc 7h tối.

- Vậy thì đi ngủ trước.

Tiêu Dương bước đến bên cạnh giường, nhìn Tô Tiểu San:

- Có muốn ngủ cùng hay không?

...........

Khuôn mặt Tô Tiểu San run rẩy, lập tức bước thẳng ra khỏi cổng bảo vệ.

Rầm.

Cánh cửa nặng nề đóng lại.

Hắn ngủ trưa xong, sau đó đưa Quân Thiết Anh đến lớp. Thời gian kế tiếp, Tiêu Dương đến từng cổng bảo vệ, tìm hiểu tình huống cụ thể, cuối cùng đưa ra kết luận.

Ngoại trừ hắn ra, không người nào gây mâu thuẫn tối qua cả.

Đương nhiên, ngoại trừ Tiêu Dương, vẫn còn một người khả nghi nhất.

- Lâm huynh, huynh nói đối phương có phải là vì anh mà đến không?

Lúc này, Tiêu Dương ngồi trong phòng bảo vệ, thuận miệng hỏi một câu.

- Vì tôi mà đến?

Lâm Tiểu Thảo cau mày:

- Tối hôm qua, ngoại trừ uống rượu với Tiêu ca, tôi chẳng gặp người nào cả.

- Nhưng mà...

Tiêu Dương do dự một chút:

- Tên lưu manh lại gọi tên của huynh.

- Đúng vậy, tôi cũng nghe người bị đánh nói vậy. “Thảo, tối hôm qua không phải mày rất hung hăng sao? Thảo. Thảo. Thảo”

.........

Lâm Tiểu Thảo đột nhiên im lặng.

Mặt trời chiều ngả về tây.

Cổng trường Phục Đại, Tiêu Dương bình tĩnh đứng chắp tay. Cánh cửa từ từ mở ra, một chiếc xe màu đỏ từ bên trong chạy đến.

Xe ngừng lại bên cạnh Tiêu Dương. Dưới một đống ánh mắt hâm mộ, Tiêu Dương mở cửa xe bước lên.

- Tiêu Dương, đã điều tra xong chưa?

- Ừm.

Tiêu Dương gật đầu.

- Tám chín phần mười.

- Bản thân làm việc ám muội như vậy mà cũng dám đến báo thù. Tại sao một kẻ tiểu nhân như thế lại trở thành quản lý của quán cafe đó được nhỉ?

Tô Tiểu San nộ khí khó bình.

Đi được vài phút, chiếc xe liền dừng lại.

Từ bên ngoài nhìn vào, vị trí của quán cafe này rất tốt. Con đường này là con đường buôn bán tốt nhất. Bên ngoài quán cafe trang trí rất có phong cách. Những chiếc xe sang trọng đậu bên ngoài cũng đủ chứng minh sự nổi tiếng của nó.

Tiêu Dương và Tô Tiểu San bước xuống xe, thu hút không ít ánh mắt người nhìn.

Tô Tiểu San tự nhiên nắm tay Tiêu Dương, dưới sự dẫn dắt của một nhân viên phục vụ, bước vào quán cafe.

Tiếng nhạc du dương vang lên, khiến cho người ta thoải mái đến cực điểm.

Bố cục chỗ ngồi rất khác nhau, không khí dễ chịu, ngay cả tiếng nói cũng không tự chủ được mà giảm bớt vài phần.

Tô Tiểu San nhìn thoáng qua Tiêu Dương. Hai người đến đây làm loạn, không khí như vầy làm sao mà làm loạn được?

Tiêu Dương cũng không có gì khác thường.

- Hai vị muốn uống gì?

Nhân viên phục vụ lễ độ hỏi.

Tô Tiểu San còn chưa mở miệng, Tiêu Dương đã dứt khoát lên tiếng.

- Cho ta một chén rượu xái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.