Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 63: Chương 63: Tôi thua




Lời Tiêu Dương vừa dứt, nhất thời đám người La Hạo ngẩn cả người.

Nửa ngày sau.

Nhịn không được bật cười ha hả, thiếu điều không chảy nước mắt ra.

- Đừng xem thường bảo vệ cổng.

- Bảo vệ cổng cũng sẽ hành hạ ngươi.

- Hahah.

La Hạo càng thêm không kiêng nể, liếc nhìn đám người Lâm Tiểu Thảo. Vừa rồi, cậu ta đã đánh bại họ một lần, biết rõ thực lực của họ. Một mình cậu ta cũng có thể chấp bọn họ đến chín con phố.

Bây giờ còn dám trước mặt cậu ta mà nói…Bảo vệ cổng cũng sẽ hành hạ ngươi?

Còn không đáng tin so với cả người Maya.

Khóe miệng La Hạo nhẹ vểnh lên, ra tay nhanh chóng, đoạt quả bóng trong tay Tiêu Dương, hơn nữa còn dùng một ngón tay nâng bóng, nở nụ cười kiêu căng:

- Anh muốn hành hạ tôi?

Nghe La Hạo, tất cả mọi người phía sau đều cười to.

- Không phải muốn, mà là phải.

Tiêu Dương đứng chắp tay, gió lớn thổi qua, có vài phần phong phạm cao thủ, ánh mắt lạnh nhạt, giống như nước chảy mây trôi, tiêu sái lướt qua đám người La Hạo.

Cảnh tượng này đã tăng thêm lòng tin cho đám người Lâm Tiểu Thảo.

Lâm Tiểu Thảo kích động nắm chặt nắm đấm, phấn chấn nhìn Tiêu Dương:

- Tiêu ca, có anh xuất mã, chúng ta có thể hành hạ tụi nó thoải mái rồi.

Trong lòng Lâm Tiểu Thảo, thân thủ của Tiêu ca thật sự rất thích hợp chơi bóng rổ. Trước đó hắn nói không biết chơi, khẳng định là khiêm tốn. Bằng không, sao dám khiêu chiến hậu vệ chủ lực của đội bóng rổ Phục Đại chứ?

Bốp.

La Hạo đập quả bóng trong tay xuống mặt đất, khóe miệng cười lạnh, vừa tâng bóng, vừa nhàn nhạt nói:

- Nói đi, các người muốn đấu thế nào?

Đối phương đã muốn tìm chết, La Hạo tất nhiên không quan tâm đến việc hành hạ bọn họ nhiều bao nhiêu.

Trong lĩnh vực này, La Hạo không sợ sự khiêu chiến của đám bảo vệ cổng.

- Ba đánh ba.

Tiêu Dương bình tĩnh nói:

- Cũng giống các người trước đó.

- Được.

La Hạo hất quả bóng trong tay, quả bóng nhanh chóng xoay tròn đến trước người Tiêu Dương. Tiêu Dương lập tức thò tay bắt lấy.

- Trong số tụi bây có ai vào chơi không?

La Hạo không đếm xỉa đến, quay lưng hỏi đám sinh viên mặc áo thể thao đằng sau.

- Để tao.

- Để tao, để tao.

- Haha, cơ hội khó có được như vậy, tao cũng muốn tham gia.

La Hạo tùy tiện chọn một nam sinh mang số 12 và 21 trên lưng áo, ánh mắt miệt thị nhìn Tiêu Dương, ngón tay chỉ sang sân bên cạnh:

- Tôi chờ anh.

Ba người bước ra sân, những người còn lại lui qua bên cạnh, hứng thú chờ mong hình ảnh kế tiếp.

Tiêu Dương cầm quả bóng trong tay, Lâm Tiểu Thảo chọn một bảo vệ có làn da ngăm đen, kỹ thuật xem như tạm được.

- Tiêu ca chơi ở vị trí hậu vệ khống chế bóng?

Lâm Tiểu Thảo thấy Tiêu Dương cầm bóng không buông, tảng đá trong lòng rơi xuống hơn phân nửa.

Cơ thể Lâm Tiểu Thảo vốn cường tráng, nếu để y chơi vị trí này vẫn có chút xác suất thành công. Nhưng trước đó lại thua đến không còn manh giáp, bởi vì bọn họ không có người khống chế bóng chính thức. Lần nào cũng bị đám người La Hạo đơn giản cắt bóng, sau đó phát động phản kích.

Tiêu Dương xuất hiện, Lâm Tiểu Thảo như nhìn thấy ánh rạng đông.

Nhẹ nhàng bước ra sân.

Tiêu Dương tay cầm bóng rổ, lặng yên đứng cách vị trí 3m khoảng một mét.

Nếu quả bóng này là một thanh lợi kiếm, Tiêu Dương chính là một kiếm khách, phủ kiếm mà đứng.

Chỉ một chớp mắt, đồng tử đám người La Hạo không khỏi co lại.

- Xem ra, tên này còn có chút khả năng.

Khóe miệng La Hạo hiện lên chút mong đợi.

Lâm Tiểu Thảo và bảo vệ cổng còn lại tản ra hai bên, đứng vững trong khu vực ba mét.

Lúc này, trong lòng Lâm Tiểu Thảo càng kích động, chờ mong tài nghệ của Tiêu Dương.

Toàn trường yên tĩnh.

Đám sinh viên đá banh bên cạnh cũng không nhịn được tò mò nhìn sang.

Gió lớn thổi qua.

Sợi tóc nhẹ bay, góc áo lay động, khí thế nhàn nhạt từ trên trải xuống. Gương mặt lạnh nhạt phủ một lớp tự tin, khiến toàn thân hắn được che phủ bởi một tầng thần bí.

Đại chiến, hết sức căng thẳng.

Hào khí.

Thậm chí có người không tự chủ được ngừng hô hấp.

Tất cả mọi người đều nhìn ra được, uy hiếp lớn nhất bên phía bảo vệ cổng chính là chàng thanh niên có khí thế bức người này.

Mọi người đều suy đoán, lần tấn công đầu tiên, hắn sẽ chọn phương thức gì?

Đột phá? Ném xa? Hoặc trợ công?

- Bắt đầu được rồi.

La Hạo nhắc nhở một câu. Khí thế của Tiêu Dương lúc này cũng khiến cho La Hạo cảm thấy không thoải mái.

Tiêu Dương từ từ nhắm mắt, một tay duỗi thẳng, rồi hơi chùng xuống, cầm lấy quả bóng.

Một lát sau, cánh tay đột nhiên run lên.

Bắt đầu rồi sao?

Mọi người giật mình, nhìn không chuyển mắt vào thân ảnh đứng ngoài khu vực ba mét.

Đám người La Hạo lại càng thêm chăm chú.

Bọn họ không muốn lật thuyền trong mương. Hơn nữa, mục tiêu của La Hạo là ngược đối phương đến chết.

- Lâm huynh.

Tiêu Dương đột ngột lên tiếng, hai mắt mở ra.

Thân ảnh Lâm Tiểu Thảo lui về sau vài bước, ra khỏi khu vực ba mét, hơn nữa tay đưa ra. Nhưng nằm ngoài dự đoán của mọi người, Tiêu Dương không lập tức phát bóng.

Hắn vẫn duy trì tư thế kiếm khách. Thanh âm Tiêu Dương bình thản rơi xuống.

- Nói cho ta biết…quy tắc chơi bóng.

………..

…………

……….

Toàn trường im ắng.

Thậm chí còn có một loại ảo giác.

Khuôn mặt không ngừng run rẩy, suýt chút nữa sùi bọp mép.

Quy tắc chơi bóng?

Ngay cả quy tắc chơi bóng còn không biết, lại bày ra bộ dạng cao thủ cao thâm mạt trắc. Quả thật muốn mất mặt mà.

Lâm Tiểu Thảo cũng trợn tròn mắt, khóe miệng co rúm.

Nhìn khí thế, tư thái cầm bóng của Tiêu Dương, chính là một kiếm khách có thể tùy ý quyết định tính mạng sinh linh, sau đó lại tự tin quăng xuống một câu…Nói cho ta biết các ngươi muốn chết như thế nào.

Nói như vậy, bá khí sẽ rất nhiều.

Lâm Tiểu Thảo cảm giác thế giới nhanh chóng qua đời trước mắt.

Y thuận miệng nói:

- Đưa bóng vào rổ. Bên nào đạt được mười điểm thì thắng.

Lúc này, Lâm Tiểu Thảo khóc không ra nước mắt. Bây giờ đừng nói là lật ngược tình thế, chỉ hy vọng không bị hành hạ quá thảm là tốt lắm rồi.

Vẻ hào nhoáng bên ngoài của Tiêu ca đúng là dọa người.

Sắc mặt La Hạo thoáng trầm xuống thêm vài phần.

Cậu ta suýt chút nữa bị một tên tiểu bạch trong bóng rổ hù chết. Không, là đã bị hù. Vừa rồi, La Hạo cảm thấy trong lòng không ngừng run lên.

Ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm Tiêu Dương.

Tiêu Dương liếc nhìn hướng vòng rổ, quay mặt nói:

- Chỉ cần quăng vào là xong?

- Đúng.

Lâm Tiểu Thảo khóc không ra nước mắt.

- Ừm.

Tiêu Dương nở nụ cười tự tin:

- Vậy thì không thành vấn đề.

Ánh mắt tất cả mọi người đều cổ quái nhìn Tiêu Dương.

Người còn chưa nhận thức được số phận thê thảm của mình, đúng là hiếm thấy.

Đồng thời càng có người mang theo ánh mắt trêu tức.

Không thành vấn đề?

Vậy thì mỏi mắt mong chờ rồi.

- Bắt đầu đi.

La Hạo thật sự không có tâm tư nhìn tên gia hỏa chẳng có kiến thức căn bản về bóng rổ lề mề nữa.

- Chuẩn bị xong rồi.

Tiêu Dương đáp, ánh mắt lộ ra khí thế lạnh như băng.

Một tay cầm bóng.

Đại chiến mở ra.

Vèo.

Tiêu Dương đã động.

Bịch bịch bịch.

Bước chân nhanh chóng xuyên qua đường vòng cung ba mét, chạy thẳng đến cấm khu.

Sát khí đằng đằng, khí thế bàng bạc.

Phanh, phanh, phanh.

Đám người vây xem liền người ngã ngựa đổ.

Khuôn mặt biến thành màu đen, trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng trước mắt.

Tiêu Dương cầm bóng, ác liệt tấn công.

Vấn đề là…

Hắn cầm bóng, không phải dẫn bóng.

Đây quả thật là hủy ba quan mà.

Có người đánh bóng rổ như vậy sao?

Khuôn mặt run rẩy.

Lâm Tiểu Thảo không khỏi nhắm mắt lại.

- Phạm….

La Hạo thấy Tiêu Dương xông thẳng đến như vậy, lập tức hét lớn nhưng chữ “quy” còn chưa ra khỏi miệng đã im bặt.

Bịch.

Tiêu Dương đã vọt vào khu vực ném bóng, mạnh mẽ đạp một cái, lập tức phát lực. Khi còn cách đường ném bóng chưa đầy nửa bước đã nhảy dựng lên.

Tầm mắt mọi người đều bị chấn trụ.

Dáng người nhảy lên, mái tóc bay trong gió.

Bật lên đến độ cao nhất định, năng lực khống chế yêu nghiệt đến cực điểm, cơ thể giống như phi hành bay đến rổ bóng.

Phanh.

Quả bóng nặng nề đập vào lưới.

Oành.

Một tay chộp vào vòng rổ.

Một cú slam dunk.

Trong tích tắc này, không còn ai nhớ rõ động tác cầm bóng phạm quy của Tiêu Dương, mà chỉ có cảnh tượng kinh thiên này.

Nhìn thân hình có chút yếu ớt, nhưng lại ẩn chứa năng lượng vượt quá sức tưởng tượng.

Slam dunk

Hơn nữa lại còn gần đường ném bóng.

Đối với những người này mà nói, quả thật là nghịch thiên.

Một cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi.

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào thân ảnh đang chộp lấy vòng rổ, từ trào phúng đến sùng bái.

Người có thể thi triển cú ném bóng kinh thiên như vậy, làm sao có thể không biết về bóng rổ chứ?

Giả bộ.

Trước đó đều là giả bộ.

Két…két.

Một thanh âm kỳ quái phá vỡ sự yên tĩnh của hiện trường.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Không ít người giật mình.

Oành.

Thân ảnh Tiêu Dương rơi xuống, lui về sau vài bước.

Ầm ầm.

Vòng rổ bị đứt ra.

Có thể tưởng tượng được sức mạnh của cú ném bóng kia mạnh bao nhiêu.

Tất cả mọi người ngây ra như phỗng, nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương.

Tiêu Dương có chút ngại ngùng, cười mỉa:

- Thật sự xin lỗi. Không có khống chế tốt độ mạnh yếu của nó.

Tất cả mọi người đều đang chìm đắm trong sự khiếp sợ, không có ai trả lời Tiêu Dương.

Qua một hồi lâu.

Người hồi phục tinh thần đầu tiên chính là La Hạo.

Lúc này, gương mặt của cậu ta mang theo vài phần đắng chát nhìn Tiêu Dương. Đối phương chính là chân nhân bất lộ tướng. Có được thực lực cường đại như vậy, rõ ràng không cùng một cấp bậc.

Trong các trận đấu ở trường, chưa bao giờ có những lần ném bóng khiến toàn trường sôi trào, chứ đừng nói chi đến cú úp rổ kinh thiên như vậy. .

La Hạo xem ra, chỉ bằng một cú ném bóng này, trận đấu không cần tiếp tục nữa.

Nhìn vòng tròn bằng gỗ trên vòng rổ rơi trên mặt đất, La Hạo thở sâu một hơi, trực tiếp nhìn Tiêu Dương:

- Tôi thua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.