Lam Như Lan liếc mắt nhìn Tiêu Dương.
Thời đại này mà còn có người thuần khiết như hắn? Cho dù đánh xẹp cái bụng mỡ của Lam Như Lan, ông ta cũng không tin.
- Xú tiểu tử, xem ra da mặt của cậu rất dày.
Lam Như Lan cười hắc hắc, tiện tay lấy một bịch khoai tây chiên trong tủ kính, xé vỏ rồi cầm một miếng bỏ vào miệng. Sau vài cái nhai nhai nuốt nuốt, lại lấy thêm một miếng đưa ra trước mặt Tiêu Dương:
- Có muốn ăn không? Không thu tiền.
Đồng tử Tiêu Dương không khỏi mở to vài phần.
Nhìn ngón tay cầm miếng khoai tây chiên của Lam Như Lan, trong đầu Tiêu Dương nhớ lại cảnh tượng vừa nãy. Lam Như Lan ngồi giơ chân, dùng tay không ngừng xoa ngón chân.
- Không cần.
Tiêu Dương quyết đoán lắc đầu.
- Không ăn càng tốt.
Lam Như Lan bỏ miếng khoai tây chiên vào miệng, nói:
- Đúng rồi, xú tiểu tử, đừng lạc chủ đề nữa. Vừa rồi cậu nhắc đến Bạch đại tỷ…nói nhanh lên, cô ta như thế nào?
Lam Như Lan vừa nhai khoai tây chiên, ánh mắt khép hờ, biểu hiện hèn mọn bỉ ổi hiển thị không bỏ sót.
Tiêu Dương gật đầu:
- Chính là đại tỷ Bạch Khanh Thành.
- Haha…
Lam Như Lan đột nhiên phát ra tiếng kêu cổ quái, tay cầm khoai tây chiên liền run lên.
- Cậu nói ai?
Lam Như Lan mở to mắt.
- Chính là Bạch Khanh Thành.
Lời Tiêu Dương còn chưa dứt, Lam Như Lan đã vươn một ngón tay đặt lên người Tiêu Dương, ý bảo đừng nói gì thêm.
- Là cậu?
- Là ta.
Câu trả lời đơn giản.
- Trời ơi, thật là tiểu tử cậu sao? Tốt quá.
Lam Như Lan dường như rất vui, lập tức mời Tiêu Dương vào trong, bảo hắn ngồi xuống ghế, hơn nữa còn rót một tách trà.
- Cậu tên Tiêu Dương, là bảo vệ cổng dãy ký túc nữ A?
- Đúng.
Tiêu Dương gật đầu.
- Hảo tiểu tử, cậu mạnh hơn so với A thúc nhiều.
Lam Như Lan mỉm cười, đưa tách trà đến. Tiêu Dương đang chuẩn bị giơ tay ra nhận, nhưng Lam Như Lan chỉ đưa đến trước mặt hắn rồi vòng lại đưa lên miệng của mình, nhấp một ngụm, nghi ngờ hỏi:
- Cậu muốn uống?
Lam Như Lan hào phóng đưa tới.
Tiêu Dương vội vàng khoát tay:
- Ta không uống trà, ta không uống trà.
- Giới trẻ bây giờ không thích uống trà.
Lam Như Lan thổn thức:
- Uống trà rất tốt. Uống trà có thể thanh lọc dạ dày, giúp cơ thể không bị béo phì, sảng khoái tinh thần….
Lam Như Lan một hơi nói ra chỗ tốt của việc uống trà.
Tiêu Dương sâu kín nhìn Lam Như Lan. Hắn rất muốn nói, những vấn đề mà Lam Như Lan nói, hình như hắn cũng có.
- Khụ khụ, Lan thúc, chúng ta nói vào vấn đề chính đi.
Tiêu Dương lên tiếng:
- Vụ án giết người…
- A, đúng đúng, nói chuyện chính sự.
Sau khi đặt tách trà xuống, Lam Như Lan khoanh tay trước ngực, nheo mắt mỉm cười nhìn Tiêu Dương:
- Tiểu Dương Tiểu Dương, cậu đúng là khiến người ta hâm mộ đến chết. Nói nghe xem, mỗi ngày ra vào phòng ngủ của rất nhiều mỹ nhân, cậu có lấy được cái nào không? Thành thật, không được nói láo.
Tiêu Dương khoát tay:
- Không có.
- Xú tiểu tử.
Lam Như Lan lập tức vỗ đùi, trừng mắt nhìn Tiêu Dương:
- Tuổi của A thúc bó được thành bó to, cậu còn muốn lừa A thúc sao? Cậu không có cái aaaa sao?
- Aaaa là ai?
Tiêu Dương khiêm tốn thỉnh giáo.
Lam Như Lan nhìn Tiêu Dương, thiếu chút nữa quên mất tiểu tử này tự xưng là đệ nhất thuần khiết của Phục Đại. Ông ta nhìn chằm chằm Tiêu Dương, nhếch miệng:
- Còn không phải là cái aaaa người nào cũng muốn?
- Nhưng aaa là cái gì?
Tiêu Dương càng thêm khó hiểu.
Đồng thời trong lòng cảm khái, khó trách Lâm huynh nói không ít người đến quầy bán thức ăn vặt này “lấy kinh”. Lời của y đúng thật là khó hiểu.
Lam Như Lan không quan tâm câu trả lời của Tiêu Dương.
Xú tiểu tử, trước mặt A thúc mà còn giả bộ thuần khiết?
Lam Như Lan liên tiếp đưa ra mấy vấn đề đơn giản dò xét Tiêu Dương, ví dụ như cuộc đời này không xem mấy bộ phim JAV thì thật là uống công. Kết quả, Tiêu Dương nửa câu cũng không trả lời được.
Đệ nhất thuần khiết Phục Đại không đại diện được cho cái gì, nhưng ít nhất Tiêu đại trạng nguyên cho rằng bản thân mình là thuần khiết vô hạn.
Tiêu Dương bị Lam Như Lan lườm cho một cái, rốt cuộc tìm được cơ hội, gấp giọng lên tiếng:
- Lan thúc, về vụ án giết người…
- Ồ, phải, phải, vụ án…
Lam Như Lan hạ tay xuống:
- Đây cũng không phải là việc A thúc có thể làm được. A thúc chỉ là kiếm miếng cơm thôi. Phá án tất sẽ có tinh anh của cục cảnh sát xử lý, không cần chúng ta quan tâm quá nhiều.
Nghe xong, Tiêu Dương trợn tròn mắt.
Bạch đại tỷ phái một người hợp tác với hắn, còn nói cái gì là hy vọng ký thác lên người hai người.
Phì phì phì, chủ tâm lừa gạt mình sao?
- Lan thúc, thúc nói có manh mối gì hay không?
Cả nửa ngày sau, Tiêu Dương nhịn không được, yếu ớt hỏi.
- Manh mối? Có chứ.
Câu trả lời của Lam Như Lan khiến Tiêu Dương mừng rỡ, mang theo ánh mắt chờ mong. Lam Như Lan cúi xuống cầm một bó dây thừng, giơ trước mặt Tiêu Dương:
- Manh mối thì tôi có rất nhiều, cậu muốn cái nào?
…………
Tiêu Dương có một cảm giác muốn đâm đầu chết cho rồi.
- Lan thúc, đây chính là vụ án năm ngày ba mạng đấy.
- Tiểu tử cũng nhiệt tình như A thúc năm đó, kết quả thì thế nào? A thúc còn không phải ở quầy bán quà vặt này chờ đợi mấy chục năm.
Lam Như Lan ngồi xuống ghế, lôi quyển tạp chí mỹ nữ từ trong khe hở, nhìn qua nhìn lại:
- Bây giờ A thúc già rồi, cũng nên an hưởng tuổi già. Cái gì phá án…
Tiêu Dương không phản đối, trầm ngâm hồi lâu, nhìn lướt qua Lam Như Lan, ánh mắt nhịn không được dừng lại trên quyển tạp chí:
- Đã như vậy, Lan thúc, ta về trước. Có cái gì thì chúng ta liên lạc với nhau.
Lam Như Lan ừ một tiếng, cầm kính lúp lên.
- Đúng rồi.
Tiêu Dương bước ra, chỉ tay vào vách tường treo đầy nội y:
- Lan thúc, thúc bán cái này sao?
Lam Như Lan giương mắt nhìn, cười hắc hắc:
- Không gạt cậu, đây chính là món hàng A thúc bán chạy nhất ở đây.
Thần sắc hèn mọn bỉ ổi thoáng trải rộng, hai mắt mang theo hương vị đặc thù. Thần thái này khiến Tiêu Dương sợ đến mức chạy trối chết.
Chẳng thu hoạch được gì.
Bịch bịch bịch.
Thanh âm bóng rổ nện xuống mặt đất dồn dập vang lên.
Tiêu Dương nhìn trận bóng rổ. Trong năm người của Lâm Tiểu Thảo, có hai người đang nghỉ ngơi bên cạnh, ba người còn lại bao gồm Lâm Tiểu Thảo đang tranh bóng với ba người mặc đồng phục thể thao học sinh màu đỏ.
Một nam sinh đang dẫn bóng, chuyền qua chuyền lại dưới chân, lướt qua hàng phòng thủ một cách dễ dàng. Thấy tình thế không ổn, Lâm Tiểu Thảo vội tiến lên.
Khóe miệng nam sinh hiện lên nụ cười khinh miệt, khuôn mặt tràn đầy tự tin, tiếp tục nhảy lên.
Lâm Tiểu Thảo cũng nhảy lên cùng một lúc.
Bàn tay to như lá cọ nặng nề bổ xuống.
Ngàn cân treo sợi tóc.
Quả bóng từ tay phải được chuyền sang tay trái, cơ thể kéo dài, tay trái giơ lên bên trái.
Bốp.
Quả bóng đánh vào một bên.
- 10:0.
Chân nam sinh chạm đất, đồng thời lạnh nhạt cười khẽ với Lâm Tiểu Thảo:
- Các người lại thua một ván.
Lúc này, Lâm Tiểu Thảo không cam lòng, cắn răng, cầm quả bóng lên:
- Tiếp tục.
- Haha…
Lập tức nam sinh mặc trang phục thể thao màu đỏ phá lên cười, liếc mắt nhìn đám người Lâm Tiểu Thảo:
- Các người liên tục thua ba ván 10:0, chẳng lẽ vẫn còn chưa giác ngộ sao?
- Chút kỹ thuật tép riu của các người, ít đến sân bóng rổ để đỡ mất thể diện. Người khác không biết còn cho rằng bóng rổ Phục Đại chúng ta thấp như vậy.
Sắc mặt đám người Lâm Tiểu Thảo trắng bệch.
- Hạo ca, lề mề với bọn họ làm gì? Chúng ta chuẩn bị mở màn thôi.
Tại một nơi khác, một đám nam sinh mặc trang phục bóng đá hô lớn lên.
- Bảo vệ cổng vẫn nên làm tốt chức nghiệp của bản thân đi.
Nam sinh tên Hạo ca hất mái tóc của mình lên, đi về phía một sân bãi khác.
- Lâm huynh, làm sao vậy?
Tiêu Dương bước tới, vỗ nhẹ lên vai Lâm Tiểu Thảo.
- Đám chó.
Lâm Tiểu Thảo rốt cuộc nhịn không được, hung hăng trừng mắt nhìn theo bóng lưng của đám nam sinh:
- Chúng tôi vốn đang đánh với nhau. Nhưng tụi nó cứ đến khiêu khích, nói thân phận bảo vệ cổng của chúng tôi không xứng chơi bóng trên sân. Tôi nhất thời nuốt không trôi cơn tức này, nên đấu với tụi nó.
- Kết quả bại hoàn toàn?
Tiêu Dương hiểu ra.
Lâm Tiểu Thảo liếc mắt nhìn bên kia:
- Tụi nó đều là thành viên của đội bóng rổ trường Phục Đại. Trình độ nghiệp dư của chúng tôi sao bằng được. Nhưng, tôi nuốt không trôi cơn tức này. Dựa vào cái gì mà tụi nó tài trí hơn người? Tôi khinh.
Mấy chữ cuối cùng của Lâm Tiểu Thảo hơi lớn, rơi vào tai của đám nam sinh bên cạnh, nhất thời từng ánh mắt bất thiện nhìn sang.
- Lâm huynh, cần gì phải phát sinh thị phi chứ?
Tiêu Dương nhàn nhạt nói.
Lâm Tiểu Thảo không sợ, bĩu môi nói:
- Chơi bóng rổ không lại, nhưng chẳng lẽ còn sợ đánh nhau sao?
Lúc này, gần mười người do nam sinh tên Hạo ca cầm đầu bước đến.
- Như thế nào? Anh không phục?
Một thanh âm trêu tức vang lên.
Sắc mặt Lâm Tiểu Thảo cứng đờ, đang muốn lên tiếng, liền bị Tiêu Dương ngăn lại.
- Huynh đài xưng hô như thế nào?
- La Hạo.
Trong giọng nói mang theo sự kiêu ngạo.
- Nghe nói các người chơi bóng rất lợi hại?
La Hạo liếc nhìn, sau đó mở miệng:
- Đối với với những người có trình độ như các người, chẳng cần tốn bao nhiêu sức.
- Cậu…
Lâm Tiểu Thảo tức giận.
Tiêu Dương đặt tay lên vai Lâm Tiểu Thảo, nhìn La Hạo, mỉm cười nói:
- Bội phục.
La Hạo bày ra bộ dạng “anh đúng là thức thời”, liếc mắt nhìn Lâm Tiểu Thảo, cười lạnh:
- Canh cổng, hôm nay nhớ kỹ những lời này của tôi. Về sau, mỗi lần anh xuất hiện ở sân bóng, tôi sẽ hành hạ anh một lần. Cho đến khi anh không dám đến nữa.
Sắc mặt Lâm Tiểu Thảo trầm xuống, hai tay nắm chặt thành nắm đấm. Nếu không phải Tiêu Dương đang đặt tay lên vai y, Lâm Tiểu Thảo chỉ sợ đã nhịn không được mà dùng nắm đấm nói chuyện.
Sĩ có thể giết nhưng không thể nhục.
Tiêu Dương nhìn thẳng vào La Hạo, thấy La Hạo đang dùng ngữ khí bén nhọn khiêu khích Lâm Tiểu Thảo, không khỏi khóe miệng vểnh lên, nhàn nhạt nói.
- Huynh đài, nếu tha được cho người thì cứ tha.
- Anh là ai?
Lập tức có người trêu tức:
- Trên sân bóng, Hạo ca muốn sát ai, người đó không dám đặt chân nửa bước vào sân bóng.
- Chỉ là một bảo vệ cổng nho nhỏ, đừng làm mất mặt mình ở chỗ này.
- Ta cũng là bảo vệ cổng.
Tiêu Dương nghiêm mặt nói.
- Vậy thì xéo đi. Nếu không, Hạo ca đã nói, thấy các người một lần, sẽ hành hạ các người một lần. Hahah….
Tiêu Dương mỉm cười, ánh mắt mang theo vài phần lãnh ý, nhận lấy quả bóng rổ trong tay Lâm Tiểu Thảo:
- Xem thường bảo vệ cổng?
- Các người có tư cách gì để chúng tôi nhìn thuận mắt?
Bịch.
Quả bóng đập xuống đất.
Tiêu Dương nhìn đám người La Hạo, nghiêm túc nói:
- Đừng xem thường bảo vệ cổng. Bảo vệ cổng cũng sẽ hành hạ các người.