Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 60: Chương 60: Zhan Shibang Lam Như Lan




Nói xong, Tiêu Dương bỗng nhiên ngây ngốc.

Nửa ngày sau, hắn sờ mũi của mình:

- Đại tiểu thư, không phải ta tùy ý sờ đâu. Ta là có mục đích nên mới đụng vào.

……….

Quân Thiết Anh trừng mắt nhìn Tiêu Dương.

- Là mục đích trị liệu.

Tiêu Dương cảm giác đúng là trăm khẩu khó biện, bất động thanh sắc đổi chủ đề, nói cho Quân Thiết Anh biết một số việc cần chú ý trong quá trình trị liệu. Quân Thiết Anh ở một bên chăm chú lắng nghe, không dám chen vào bất kỳ một chữ nào.

Điều này liên quan đến quỹ tích sinh tồn của cô.

- Tạm thời cứ như vậy đi.

Tiêu Dương ngồi xuống, do dự một chút rồi nói:

- Còn có một việc quan trọng nữa.

- Chuyện gì?

Quân Thiết Anh giật mình.

- Đại tiểu thư, khi nào thì nàng muốn bắt đầu trị liệu?

Tiêu Dương cẩn thận hỏi. Lượn một vòng mới nhớ tới vấn đề cần hỏi.

Ánh mắt Quân Thiết Anh không khỏi gợn sóng, im lặng hồi lâu, sau đó nhìn Tiêu Dương, má hơi ửng đỏ:

- Theo ý anh thì thời điểm nào là hợp nhất?

- Bắt đầu ngay ngày mai đi.

Tiêu Dương không thoái thác, trực tiếp đưa ra lời đề nghị:

- Trị liệu nhanh chóng mới có thể phát ra hiệu quả tốt nhất.

- Ừm.

Quân Thiết Anh gật đầu.

- Bây giờ để ta đưa nàng về phòng ngủ nghỉ ngơi.

- Được.

Trong đầu Quân Thiết Anh lúc này chỉ quanh quẩn vấn đề trị liệu ngày mai, đôi má càng đỏ bừng, nhẹ cúi đầu không biết nên nói cái gì.

Tiêu Dương giúp đẩy Quân Thiết Anh rời khỏi phòng bảo vệ, trở về phòng 106.

Khi đẩy cửa, một tiếng thét chói tai vang lên.

- Sói đến đấy.

Nói xong, Tiếu Tiêu dùng tốc độ nhanh nhất cởi dép nhảy lên giường, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương.

Tiêu Dương khóc không ra nước mắt. Trong mắt Tiếu Tiêu, hắn đã trở thành một sắc lang.

Mặc dù Hà Tú không lên tiếng, nhưng ánh mắt vẫn toát ra sự cảnh giác.

Tiêu Dương lại càng ủy khuất. Không phải chỉ mang đi một cái áo kỳ quái của các người thôi sao? Hơn nữa các người còn bảo là không muốn mà?

Cho rằng đàn ông thuần khiết thì dễ khi dễ à?

Tiêu Dương trừng mắt nhìn Tiếu Tiêu, mỉm cười:

- Nếu ta là sói thì đã sớm nhào đến rồi.

- A.

Tiếu Tiêu bị động tác giương nanh múa vuốt của Tiêu Dương làm cho hoảng sợ.

Quân Thiết Anh khẽ cười:

- Tiêu Dương, anh đừng chọc Tiếu Tiêu nữa.

Tiêu Dương đắc chí nhìn Tiếu Tiêu. Tiếu Tiêu nhếch miệng, nhẹ giọng nói thầm:

- Còn là một con sói không có sắc đảm.

Tiêu Dương rất muốn chứng minh hắn thật sự có sắc đảm, nhưng tiếng chuông điện thoại của Quân Thiết Anh lại vang lên, cắt đứt quá trình suy nghĩ của Tiêu Dương.

Quân Thiết Anh nhận điện thoại, ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc, cổ quái nhìn chằm chằm Tiêu Dương.

- Tố Tâm cô nương tìm ta có việc?

Tiêu Dương đưa tay ra.

- Là đại tỷ.

Toàn thân Tiêu Dương khẽ run lên, tay duỗi ra suýt nữa rút trở về, nhưng trong đầu liền nhớ đến ước định với Bạch Khanh Thành ở phòng bảo vệ, tinh thần cũng thả lỏng hơn, tiếp nhận điện thoại trong tay Quân Thiết Anh, quay người cất bước ra khỏi phòng ngủ.

- Tiêu Dương, tôi đã đem tư liệu của anh đưa cho người hợp tác.

Bạch Khanh Thành đơn giản nói:

- Nhưng thân phận của người hợp tác với anh có chút đặc biệt, không tiện bộc lộ thân phận. Cho nên, người đó sẽ không đích thân đến tìm anh. Anh hãy nhanh chóng đến gặp người đó trao đổi chút đi, thuận tiện tìm hiểu vụ án.

- Người đó tên gì? Có thân phận gì ở Phục Đại? Lão sư?

Tiêu Dương hỏi.

- Không phải. Chỉ là một nhân viên bình thường mà thôi.

Bạch Khanh Thành trầm giọng nói:

- Anh cứ tìm người nào đó mà hỏi. Tất cả mọi người đều gọi ông ấy là chú Lan.

- Chú Lan?

Tiêu Dương có chút kỳ lạ với xưng hô này. Nếu là mẹ Lan, dì Lan thì hợp lý hơn.

- Ông ấy có cái gì đặc biệt?

Tiêu Dương mỉm cười:

- Ta sợ nhận lầm người. Nàng cũng biết, việc này trọng đại mà.

Bạch Khanh Thành suy nghĩ một chút, sau đó trả lời:

- Hèn mọn, bỉ ôi.

Ánh mắt Tiêu Dương mở to:

- Còn cái gì nữa không?

- Rất hèn mọn, bỉ ổi.

……….

Tiêu Dương cúp điện thoại, quay người trở về. Thấy Quân Thiết Anh nhìn mình bằng ánh mắt kinh ngạc, Tiêu Dương cũng không nhiều lời, nhẹ nhàng cười:

- Không có việc gì đâu. Ta về trước đây.

- Mau lên đi.

Tiếu Tiêu không khách khí ra lệnh trục khách.

- Đúng rồi.

Khi Tiêu Dương bước ra cửa, đột nhiên quay người lại hỏi Tiếu Tiêu:

- Muội có biết chú Lan không?

Vèo.

Một vật thể màu đỏ xẹt qua người Tiêu Dương.

Tiêu Dương vươn tay bắt được vật kia. Thấy tình huống không ổn liền nhanh chân xông ra ngoài.

- Chú Lan? Cũng dám ở phòng ngủ nữ sinh mà nhắc đến chú Lan?

Tiếu Tiêu lại càng hận, trừng mắt nhìn ra cửa:

- Chẳng lẽ anh ta không biết chú Lan là cấm kỵ của cả ký túc xá nữ sao? Ai cũng không được phép đề cập. Hừ, mình thấy tên sắc lang này và chú Lan đó có liên quan với nhau rồi.

Ánh mắt Quân Thiết Anh hiện lên sự nghi hoặc. Cô cũng không biết chú Lan mà Tiêu Dương hỏi là nhân vật nào.

- Tiếu Tiêu, vừa rồi bạn ném cái gì ra ngoài vậy?

Hà Tú bên cạnh lên tiếng hỏi.

- Còn có thể là cái gì nữa chứ? Chỉ là một cái hộp định vứt đi.

Tiếu Tiêu cúi đầu nhìn, sau đó hét lên một tiếng. Chiếc hộp giấy vẫn còn nguyên trên giường:

- Mình ném cái gì vậy?

Tiếu Tiêu nhìn quanh, sau khi xác nhận xong, lập tức khóc ròng:

- Mình lại ném đồ lót nữa rồi. Mất mặt quá đi.

………..

Quân Thiết Anh và Hà Tú im lặng.

Tiêu Dương bước nhanh về phía phòng bảo vệ, một hơi đóng cửa phòng bảo vệ lại.

- Cái gì?

Tiêu Dương lúc này mới chú ý đến vật màu đỏ mà Tiếu Tiêu ném về phía hắn. Sau khi nhìn thoáng qua, thần sắc cả kinh, nửa ngày sau mới lắc đầu thở dài:

- Cô nương này thật sự là…ngay cả thứ đồ này cũng tùy tiện ném ra ngoài.

Tiêu Dương cũng tùy tiện quăng nó xuống cuối giường, sau đó nằm xuống nghỉ ngơi.

- Trước vẫn nên tìm vị chú Lan kia thì hơn.

Nói đi nói lại, Tiêu Dương vẫn rất hiếu kỳ với chú Lan này.

- Bạch đại tỷ từng nói qua điểm đặc biệt của người này là hèn mọn bỉ ổn. Nhưng hèn mọn bỉ ổi đến trình độ nào mới trở thành cấm kỵ của cả dãy ký túc nữ.

Câu nói cuối cùng của Tiếu Tiêu, Tiêu Dương nghe rất rõ.

Tiêu Dương suy nghĩ lung tung một chút rồi mơ màng ngủ thiếp đi.

Không biết qua bao lâu, bên tai liền truyền đến tiếng ca du dương, êm tai như tiếng chim sơn ca.

- Chúng ta ngồi trên cao, nghe mẹ kể chuyện đã qua…

- Khi đó mẹ không có đất. Toàn bộ cuộc sống đều nhờ vào hai bàn tay, mồ hôi lưu lại trên cánh đồng nóng như lửa.

Trong tiếng ca ẩn chứa tình cảm đặc biệt, giống như một vài bức tranh vờn quanh trong đầu Tiêu Dương.

Đây không phải là tiếng hát hay nhất mà Tiêu Dương đã từng nghe, nhưng tuyệt đối là giọng hát ẩn chứa tình cảm nhất. Giữa những con chữ, Tiêu Dương cảm nhận được một thân tình nồng đậm.

- Là ai đang hát vậy?

Tiêu Dương tỉnh ngủ, nhìn đồng hồ treo trên tường, đã là thời gian lên lớp. Chiều nay Quân Thiết Anh không có tiết, không cần Tiêu Dương đưa cô đến phòng học. Cho nên Tiêu Dương ngủ đến mê mệt, cho đến khi tiếng ca lượn lờ bên tai.

- Ở ngoài cửa?

Tiêu Dương dụi mắt, ngồi dậy đến bên cửa sổ, khẽ giật mình:

- Lăng cô nương….

Nghe xong, tiếng ca liền im bặt. Lăng Ngư Nhạn vội vàng quay người lại, nhìn Tiêu Dương, ánh mắt vô thức liếc nhìn bên trong. Thấy bên trong không có ai, trong lòng Lăng Ngư Nhạn cảm thấy nhẹ nhõm không hiểu.

- Lăng cô nương, bài hát của nàng thật dễ nghe.

Tiêu Dương tán dương, thân hình dựa vào cửa, giơ ngón tay cái lên.

Lăng Ngư Nhạn nhìn hai mắt mơ màng của Tiêu Dương, áy náy nói:

- Làm phiền anh nghỉ ngơi rồi.

Tiêu Dương khoát tay, khẽ cười:

- Có thể nghe được tiếng hát êm tai như vậy, không ngủ cũng đáng mà.

Lăng Ngư Nhạn không khỏi cười nhẹ.

- Lăng cô nương, nghe ra nàng rất thích bài hát này?

- Nghe ra?

Lăng Ngư Nhạn nhìn Tiêu Dương.

- Đúng.

Tiêu Dương lập tức gật đầu:

- Khi Lăng cô nương hát bài hát này, ẩn chứa một tình cảm rất nồng đậm.

Hai mắt Lăng Ngư Nhạn hiện lên chút ảm đạm, dường như nhớ đến điều gì, cúi đầu một hồi, sau đó mới ngẩng đầu lên, mỉm cười nói:

- Bài hát này theo tôi từ lúc tôi được bốn tuổi. Cho đến bây giờ, mỗi ngày tôi đều hát một lần. Hơn nữa, ngoại trừ bài hát này, tôi trước giờ vẫn chưa hát bài thứ hai.

Tiêu Dương khẽ giật mình. Hắn có thể hiểu được phía sau bài hát có tâm sự của Lăng Ngư Nhạn.

- Nàng có thể hát lại một lần không?

Tiêu Dương kềm lòng không được, thốt lên lời.

Lăng Ngư Nhạn nhẹ gật đầu, một lần nữa ngồi xuống, quay lưng về phía Tiêu Dương, thanh âm du dương lại vang lên.

Tiếng hát văng vẳng tạo thành một bức tranh xinh đẹp bên ngoài cổng phòng bảo vệ.

Một người hát, một người lắng nghe. Tiếng hát vô tình nối liền khoảng cách giữa hai người.

Tiếng hát dừng lại.

Thanh âm mang theo tình cảm vẫn còn quanh quẩn.

Đây là ca khúc duy nhất mà Lăng Ngư Nhạn hát trong đời.

Tiêu Dương nhớ kỹ những lời này.

Nói chuyện phiếm với Lăng Ngư Nhạn một lát, Tiêu Dương rốt cuộc nhớ đến lời nói của Bạch Khanh Thành.

Đã có bài học trước đó, Tiêu Dương cũng không hỏi Lăng Ngư Nhạn.

Một tiếng cười to từ xa truyền đến. Tiêu Dương ngẩng đầu nhìn lên, lập tức sáng mắt, nói lời tạm biệt Lăng Ngư Nhạn rồi phóng ra ngoài.

- Lâm huynh, Lâm huynh.

Tiêu Dương ngoắc ngoắc. Lâm Tiểu Thảo đang cười nói chuyện với bốn bảo vệ cổng, trong tay còn cầm theo quả bóng rổ.

Nghe Tiêu Dương gọi, Lâm Tiểu Thảo vui mừng nói:

- Haha, tiêu ca, vừa lúc còn thiếu một tay. Chúng tôi chuẩn bị đi chơi bóng rổ, chi bằng đi với chúng tôi luôn?

- Ta không biết chơi.

Tiêu Dương nhìn quả bóng rổ trong tay Lâm Tiểu Thảo.

- Ầy, chỉ là chơi cho vui thôi mà, có cái gì biết hay không biết. Nói sau, thân thủ Tiêu ca tốt như vậy, chơi bóng rổ cũng sẽ ngon lành.

Lâm Tiểu Thảo cười nói.

Tiêu Dương lắc đầu khoát tay:

- Đúng rồi, Lâm huynh, ta hỏi huynh một việc, huynh có biết chú Lan không?

Nghe Tiêu Dương hỏi, bao gồm Lâm Tiểu Thảo, bốn người bảo vệ cổng đều cổ quái nhìn Tiêu Dương.

Tiêu Dương bị ánh mắt của bốn người nhìn chằm chằm, toàn thân không được tự nhiên.

Sau đó, Lâm Tiểu Thảo mang theo hàm súc nói với Tiêu Dương.

- Tiêu ca, anh tìm…chú Lan?

- Ừm.

Tiêu Dương gật đầu:

- Huynh có biết ông ấy ở đâu không?

- Thì ra Tiêu ca cũng là người đồng đạo.

Lâm Tiểu Thảo nháy mắt với Tiêu Dương, biểu hiện có ba phần hèn mọn.

Tiêu Dương vô cùng ngạc nhiên.

- Đàn ông mà hỏi chú Lan không chỉ có một mình Tiêu ca.

Lâm Tiểu Thảo cười ha hả.

- Zhan Shibang Lam Như Lan.

Khuôn mặt Lâm Tiểu Thảo hiện lên sự kính nể:

- Ở Phục Đại, đây chính là một người đàn ông mang tính truyền kỳ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.