- Vậy sao?
Mạnh Hổ cười giễu cợt, quay đầu lại hét lớn với mấy trăm tên lão binh đang đứng nghiêm phía sau:
- Đi, đi theo ta!
Mấy trăm tên lão binh ầm ầm đáp lời, ào ào như bầy sói theo sau Mạnh Hổ tới đầu thành nằm ngay phía trên cửa thành. Đứng trên đầu thành nhìn xuống, chỉ thấy một chiếc xe phá thành khổng lồ đang nằm trước cửa thành, toàn bộ thân xe phá thành được đóng bằng gỗ thô cứng chắc, trên nóc và hai bên đều được bao phủ một lớp sắt dày, ngoài lớp sắt được phủ thêm một lớp da trâu sống, có thể nói là đao thương không thể phá, lại không thấm nước!
Theo tiếng kèn hiệu có tiết tấu nghiêm ngặt, cửa thành dưới chân Mạnh Hổ đang phải chịu lực đánh rất mạnh mẽ. Nhìn đầu thành đang run rẩy như vậy là có thể đoán được, lực công kích của chày phá thành đánh vào cửa thành mạnh mẽ đến mức nào. Nếu tình hình cứ tiếp tục như vậy, cửa thành chỉ còn có thể chịu đựng được tối đa thời gian ăn một bữa cơm sẽ bị phá vỡ.
- Hừ hừ, chỉ bằng vào thứ này cũng muốn phá cửa thành sao? Vậy thì quá ngây thơ rồi!
Mạnh Hổ cười gằn hai tiếng, trên mặt lộ ra sát cơ lạnh lẽo, quay đầu lại ra lệnh:
- Ngươi, mang theo một đội vận chuyển củi đến đây, lấy thêm chút cỏ khô. Ngươi, đem dầu hoả đằng kia lại đây , càng nhiều càng tốt, còn ngươi, lập tức chuẩn bị đuốc, càng nhiều càng tốt, nhanh lên….
Mấy trăm tên lão binh bắt đầu chia nhau hành động thật nhanh, đám tráng đinh cũng bắt đầu bận rộn.
Chỉ trong thoáng chốc, đầu thành phía trên cửa thành đã chất đầy củi khô và cỏ khô, còn có một đống lớn các bình dầu hoả. Một đống lửa rất lớn cũng đã được đốt lên trên đầu thành, lửa cháy hừng hực toả ra sức nóng kinh người.
Mạnh Hổ ra lệnh một tiếng, vô số bó củi khô và cỏ khô từ trên đầu thành trút xuống như mưa, chỉ trong chớp mắt đã chất thành từng hòn núi nhỏ bốn phía xe phá thành. Ngay sau đó, những bình dầu hoả được ném xuống, chạm vào xe phá thành vỡ vụn ra, dầu hoả văng tung toé chỉ trong thoáng chốc đã thấm vào những đống củi khô chất cao như núi ở bốn phía, rất nhanh trong không khí đã ngập tràn mùi dầu hoả nồng nặc khó ngửi…
- Không được rồi!
Một tên tướng lĩnh của đế quốc Minh Nguyệt trong xe kêu to:
- Quân địch muốn dùng hoả công, lập tức lui lại!
Vù vù vù…
Đã không còn kịp nữa, tên tướng của đế quốc Minh Nguyệt vừa dứt lời, hàng chục hàng trăm cây đuốc đã từ trên đầu thành bay xuống, củi khô và cỏ khô thấm đầy dầu hoả liền bén lửa bùng lên ngay lập tức. Chỉ trong thoáng chốc, lửa cháy bừng bừng mang theo khói đen cuồn cuộn đã hoàn toàn nuốt chửng cả xe phá thành, trong xe gần như bít kín vang lên tiếng ho sặc sụa liên miên không dứt.
Trong tiếng ho sặc sụa, rốt cục có tên binh sĩ của đế quốc Minh Nguyệt không chịu được sức nóng và khói đen mù mịt cùng một lúc, từ trong xe kinh hoảng chạy ra ngoài, chỉ thoáng chốc đã bị ngọn lửa bao trùm, đám binh sĩ của đế quốc Minh Nguyệt ở bốn phía ngoài xe cũng không tránh khỏi tai ương, mấy trăm tên vùi thây trong biển lửa.
- Ha ha ha…
Thấy đám binh sĩ của đế quốc Minh Nguyệt giãy dụa kêu rên trong biển lửa, Mạnh Hổ cảm thấy trong lòng vô cùng thống khoái, ngửa mặt lên trời cười lớn:
- Đám nhóc con này, tới nữa đi, tới nhanh nhanh đi, ha ha ha….
o0o
Trung quân của đế quốc Minh Nguyệt.
Kịch chiến đã giằng co gần cả ngày trời, nhưng thuỷ chung quân của đế quốc Minh Nguyệt không có cách nào công vào trong thành.
Có nhiều lần, quân của đế quốc Minh Nguyệt cũng đã đem đại kỳ Minh Nguyệt cắm trên đầu thành, thế nhưng rất nhanh, bọn chúng đã bị quân của đế quốc Quang Huy phản kích đánh cho bật khỏi đầu thành. Sự chống cự của đế quốc Quang Huy kiên cường hơn xa sự tưởng tượng của Tư Đồ Duệ, mặc dù kịch chiến đã giằng co cả ngày, nhưng nhìn qua lực phản kích của quân phòng thủ chưa có dấu hiệu gì giảm sút.
Tư Đồ Duệ thậm chí còn có một cảm giác không yên, dường như lực phản kích của quân phòng thủ ngày càng trở nên sắc bén !
Đến khi chiếc xe phá thành thứ ba tiến lên công kích cửa thành đã bị chôn vùi trong biển lửa, lại thấy hơn trăm tên binh sĩ của đế quốc Minh Nguyệt giãy dụa rên la trong biển lửa, mặt Tư Đồ Duệ co giật liên tục, toàn thân không nhịn được bước lên phía trước hai bước, dường như muốn nhìn xem rốt cục là ai đã phá huỷ vũ khí công thành sắc bén của hắn?
Ầm ầm!
Đột nhiên hai âm thanh thật lớn vang lên hấp dẫn sự chú ý của Tư Đồ Duệ, hắn vội quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai chiếc xe công thành cao vút đã ầm ầm sụp đổ. Một chiếc trong đó vừa ngã xuống đã chạm vào một chiếc khác kế bên, sau đó cả hai cùng vỡ tung ra thành nhiều mảnh. Gỗ vụn tung bay đầy trời, hàng trăm tên binh sĩ của đế quốc Minh Nguyệt trong xe công thành người chết kẻ bị thương đang giãy dụa kêu la.
- Xe công thành!
Nghiêm Đĩnh cũng bước lên phía trước hai bước, run giọng nói:
- Xe công thành của chúng ta!
Rắc…rắc…rắc…….Ầm!
Nghiêm Đĩnh vừa dứt lời, chiếc xe công thành cuối cùng chậm rãi nghiêng qua một bên, sau đó ầm ầm ngã xuống. Đến giờ phút này, ba mươi mấy chiếc xe công thành của quân đế quốc Minh Nguyệt đã bị quân phòng thủ phá huỷ hoàn toàn.
Khi chiếc xe công thành cuối cùng ngã xuống, quân của đế quốc Quang Huy trên đầu thành cất tiếng hoan hô vang trời dậy đất, tinh thần phấn khích hẳn lên!
Sau khi kịch chiến cả ngày trời, trả giá vô cùng thê thảm, quân của đế quốc Quang Huy rốt cục đã phá huỷ vũ khí công thành sắc bén nhất của quân đế quốc Minh Nguyệt. Đến giờ phút này, thế công ngày đầu tiên của quân đế quốc Minh Nguyệt đã hoàn toàn tan rã, nếu như còn đánh tiếp ngoại trừ tăng thêm thương vong vô ích, không còn gặt hái được thêm ích lợi gì nữa cả.
Mặt Tư Đồ Duệ giật giật liên hồi, hạ lệnh cho Nghiêm Đĩnh với một giọng vô cùng chua chát:
- Truyền lệnh, toàn quân rút về phía sau, ngừng tiến công…
Tiếng kèn hiệu lảnh lót thoáng chốc vang dội trời không, nghe thấy hiệu kèn lui binh, đám binh sĩ của đế quốc Minh Nguyệt đang chen chúc dưới thành vốn đã không còn lòng dạ nào ham chiến, vội vã xoay người lại rút lui, chỉ trong chốc lát giống như nước thuỷ triều rút lui về trận của mình.
Thấy vậy, quân của đế quốc Quang Huy trên đầu thành cất tiếng hoan hô vang trời dậy đất. Không cần biết là lão binh của sư đoàn số Bốn, hay các đội cảnh vệ điều tới từ các phủ huyện, hay những tráng đinh mới ra trận lần đầu, tất cả đều múa lên những gì mình đang cầm trong tay, cả bọn gào thét như điên như cuồng, lại có nhiều người khóc nức lên, nước mắt tuôn trào như thác đổ.
Xa xa, ở phủ Tổng đốc giữa thành, Triệu Thanh Hạm xiêm y tha thướt đứng thẳng trên đài cao. Nhìn thấy bọn tướng sĩ trên đầu thành hoan hô như trẻ nít, bên tai vang tiếng thét gào như núi lở sóng gầm, trên khuôn mặt kiều diễm của Triệu Thanh Hạm không khỏi dần dần nở một nụ cười rạng rỡ.
Đột nhiên, trước mắt Triệu Thanh Hạm hiện lên hình bóng cao to hùng tráng của Mạnh Hổ, bên tai lại vang lên thanh âm hùng hồn chắc nịch của hắn:
- Chỉ cần có ta ở đây, bất cứ kẻ nào cũng không thể làm cho nàng thương tổn….
o0o
Ban đêm, đại doanh của đế quốc Minh Nguyệt.
Tư Đồ Duệ hai tay chắp sau lưng đứng ngây ngẩn nhìn bầu trời đêm bên ngoài lều, mười mấy tên sư đoàn trưởng đã tụ tập trong lều lớn. Cả bọn đứng nghiêm hai bên, không dám thở mạnh tiếng nào, không khí trong lều bị đè nén đến ngột ngạt, hiển nhiên, thế công lúc ban ngày bị chặn đứng làm cho bọn chúng ai nấy đều cảm thấy trong lòng nặng nề.
- Khinh địch rồi…
Sau một hồi lâu, Tư Đồ Duệ mới bùi ngùi thở dài một tiếng:
- Là bản Tổng đốc khinh địch, không ngờ tới việc tiểu nha đầu Triệu Thanh Hạm lại có thể phát động bọn tráng đinh trong thành hợp lực thủ thành. Càng không ngờ hơn nữa, bọn tráng đinh này thậm chí anh dũng đến mức đó, thực sự đã nằm ngoài dự liệu của bản Tổng đốc!
Nghiêm Đĩnh thấp giọng nói:
- Tổng đốc đại nhân, tám chín phần mười là do tên Mạnh Hổ kia giở trò quỷ…
- Mạnh Hổ sao?
Tư Đồ Duệ thì thào, ánh mắt dần dần trở nên nghiêm trọng chưa từng có:
- Ngươi nói đúng, việc phát động tráng đinh tham gia thủ thành tám chín phần mười là chủ ý của Mạnh Hổ. Chỉ bất quá không biết tên này rốt cục đã dùng phương pháp gì, lại làm cho tráng đinh trong thành trở nên anh dũng đến mức không ngờ? Dưới thế công như nước thuỷ triều của quân ta, không ngờ lại có thể thà chết không lùi, thật là không thể tin được, không thể nào tin được…
Tư Đồ Duệ mặc dù là người thiện chiến, thân trải trăm trận, nhưng dù sao cũng là tầng lớp quyền quý ở thế giới Trung Thổ, hiểu biết đối với sức mạnh của dân chúng còn kém xa so với Mạnh Hổ là người xuyên qua thời không. Ở thế giới này, chỉ mình Mạnh Hổ có thể hiểu được, dân chúng vì muốn bảo vệ quê hương nhà cửa của mình sẽ bộc phát ra lực lượng kinh người, chuyện Mạnh Hổ cần phải làm chỉ đơn giản là đánh thức luồng lực lượng ấy mà thôi!
Dĩ nhiên, việc đánh thức luồng lực lượng này cũng có sự nguy hiểm, lực lượng của dân chúng một khi được đánh thức, trật tự cố hữu tất nhiên sẽ bị khiêu chiến. Đây cũng chính là nguyên nhân mà các đại đế quốc ở thế giới Trung Thổ cố gắng ngăn cấm việc đánh thức lực lượng của dân chúng. Nhưng về phương diện này thì Mạnh Hổ không hề e ngại, vốn hắn muốn khiêu chiến trật tự cố hữu!
Tư Đồ Duệ còn đang nói, một tên tham mưu bước vội vào lều, ghé tai Nghiêm Đĩnh thì thầm vài câu.
Sắc mặt Nghiêm Đĩnh lộ vẻ buồn rầu, bẩm báo với Tư Đồ Duệ:
- Tổng đốc đại nhân, đã tổng kết xong kết quả thương vong, trận ác chiến hôm nay quân ta thương vong khoảng chừng hai vạn bảy ngàn, trong đó hơn tám ngàn tử trận, hơn ba ngàn bị thương nặng, nếu như không cứu chữa kịp thời chỉ sợ…
Trong lều thoáng chốc vang lên tiếng hít thở xao động, mười mấy tên sư đoàn trưởng đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt đại biến, hiển nhiên bọn chúng không ngờ rằng thương vong nặng nề đến mức như vậy. Phải biết rằng đám binh lính thương vong đều là quân tinh nhuệ của đế quốc Minh Nguyệt, theo tốc độ thương vong như hôm nay, trong mười ngày tới, ba mươi vạn đại quân ngoài thành Tây Lăng sẽ hoàn toàn tan rã lực chiến đấu!
Sắc mặt Tư Đồ Duệ thoáng chốc cũng trở nên cực kỳ âm trầm, một hồi lâu sau mới buồn bực hừ một tiếng, lạnh lùng nói:
- Chỉ sợ thương vong của đế quốc Quang Huy so với chúng ta còn nặng nề hơn!
o0o
Tư Đồ Duệ nói không sai, thương vong của quân đế quốc Quang Huy quả thật nặng nề hơn quân của đế quốc Minh Nguyệt rất nhiều. Mặc dù họ là bên thủ thành, có thể dựa vào thành trì kiên cố mà chống đỡ, nhưng phần lớn tham chiến lại là tráng đinh chưa được qua khoá huấn luyện quân sự nào, chưa kể đội cảnh vệ chưa từng bước ra chiến trường.
Sau một ngày kịch chiến, quân của đế quốc Quang Huy thương vong rất kinh người, đội cảnh vệ hai vạn thương vong hơn phân nửa, thương vong của tráng đinh thậm chí không thể nào tiến hành thống kê cho chính xác. Chỉ đến khi tập trung tất cả tráng đinh về quảng trường Tây Lăng một lần nữa, lúc ây Mạnh Hổ mới ước lượng được con số thương vong ít nhất phải là một phần ba, nghĩa là gần ba vạn người!
Nói cách khác, sau trận chiến ngày thứ nhất, con số thương vong của quân phòng thủ đế quốc Quang Huy là gần năm vạn người, gần như gấp đôi thương vong của đế quốc Minh Nguyệt!
Điều may mắn duy nhất là hơn một vạn quân chính quy của sư đoàn số Bốn thương vong rất ít.
Chuyện này có liên quan đến chiến lược thủ thành của Mạnh Hổ, Mạnh Hổ dùng chiến thuật biển người cực kỳ tàn khốc để thủ thành, đem bọn tráng đinh chưa từng được huấn luyện và đội cảnh vệ chưa từng ra chiến trường đẩy lên tuyến đầu. Mạnh Hổ muốn lợi dụng bọn họ để tiêu hao nhuệ khí của quân đế quốc Minh Nguyệt, chỉ khi nào xuất hiện lỗ hổng, lúc đó quân chính quy của sư đoàn số Bốn mới tiến lên để lấp vào.
Mặc dù làm như vậy sẽ khiến cho thương vong của quân phòng thủ tăng lên, nhưng lại có hai điểm có lợi. Một là có thể bảo trì lực lượng phòng ngự tinh nhuệ đến mức tối đa, hai là có thể làm cho tráng đinh và đội cảnh vệ trong thời gian ngắn nhất học được kinh nghiệm mạnh còn yếu mất vô cùng tàn khốc. Người yếu đương nhiên sẽ tử trận rất nhiều, những người mạnh còn lại sẽ nhanh chóng trưởng thành, trở nên binh lính chân chính. Trước sau Mạnh Hổ vẫn tin rằng, thực chiến mới là thủ đoạn luyện binh nhanh nhất và hiệu quả nhất.