Hổ Lang Chi Sư

Chương 72: Chương 72: Giằng Co




Sự thật chứng minh chiến lược thủ thành của Mạnh Hổ đã tương đối thành công.

Đến ngày thứ hai, thương vong của tráng đinh và đội cảnh vệ đã giảm bớt. Đến ngày thứ ba, thương vong của tráng đinh và đội cảnh vệ mặc dù không giảm bao nhiêu, nhưng gần như đã không cần đến quân chính quy của sư đoàn số Bốn lấp vào chỗ trống, bằng lực lượng của bọn họ đã có thể bảo vệ cho bốn phía tường thành!

Sau ba ngày kịch chiến, đội cảnh vệ hai vạn người chỉ còn lại không tới năm ngàn, mười vạn tráng đinh chỉ còn một nửa-năm vạn người. Thế nhưng những người sống sót đều là tinh hoa của tráng đinh và đội cảnh vệ.

Càng hiếm có hơn nữa, đám may mắn sống sót này đã trải qua ba ngày kịch chiến cực kỳ thảm thiết, bọn họ đã gặp qua tràng cảnh tanh máu nhất, đã trải qua sự giết chóc tàn khốc nhất từ trước tới nay. Dưới sự tiến công mãnh liệt của quân đế quốc Minh Nguyệt, bọn họ đã có thể vững như bàn thạch, an nhiên bất động, đây là phẩm chất tuyệt vời mà chỉ có lão binh thân trải trăm trận mới có thể rèn luyện được.

Dĩ nhiên, nếu như Tư Đồ Duệ bất chấp tất cả tiếp tục tấn công mạnh mẽ, thành Tây Lăng sớm muộn gì cũng sẽ bị công phá, nhiều nhất cũng chỉ có thể cầm cự được tối đa nửa tháng nữa mà thôi. Nhưng nếu như vậy, đế quốc Minh Nguyệt cũng phải trả một cái giá đắt cực kỳ, Mạnh Hổ tuyệt đối không nghĩ rằng Tư Đồ Duệ chỉ vì mỗi một thành Tây Lăng mà dốc hết vốn liếng của hắn.

Nguyên nhân rất đơn giản, đế quốc Minh Nguyệt nếu muốn gồm thâu hành tỉnh Tây Bộ, thì không thể nào dốc hết vốn liếng được, còn phải giữ lại lực lượng phòng thủ. Nếu như tấn công Tây Lăng mà tổn thất quá nặng nề, làm sao có thể ngăn cản được sự phản kích của đế quốc Quang Huy?

o0o

Quân doanh ở phía Tây thành, hành dinh của Mạnh Hổ.

Mạnh Hổ đang triệu tập bọn quan quân như Hạ Khánh, Chu Tiến, Bạch Hỉ, Chiến Ưng, Đôn Tử…. nghị sự. Liên đội kỵ binh của Chiến Ưng vốn trực thuộc quân đoàn Tây Bộ, thế nhưng bây giờ đã bị Triệu Thanh Hạm tạm thời biên chế vào sư đoàn số Bốn. Số người may mắn được tham dự còn có chủ tế Tây Bộ La Đạo Nam cùng với một số thân hào có thân phận hiển hách ở Tây Bộ.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng từ ngoài hành dinh vang lên, thoáng chốc hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Bóng hồng chợt thoáng, Triệu Thanh Hạm tha thướt xiêm y từ ngoài cửa bước vào, dung nhan của nàng dường như có vẻ hao gầy, đôi mắt tròn xinh đẹp mở to khác hẳn mọi ngày, ánh mắt long lanh rung động lòng người, lại thêm tấm thân uyển chuyển mềm mại, không khỏi làm người ta phải kinh tâm động phách.

Bọn Hạ Khánh không nhịn được phải nhìn đi chỗ khác, không dám nhìn thêm lần nào nữa, chỉ sợ không kềm chế được bản thân mà xảy ra thất thố.

Ánh mắt Chiến Ưng vẫn tự nhiên như thường, bởi vì hắn từ nhỏ tới lớn đều ở phủ Tổng đốc, thế nhưng không phải là thanh mai trúc mã với Triệu Thanh Hạm, vẫn bị nàng khinh thường không ít. Cho nên hắn đã được miễn dịch với sắc đẹp của Triệu Thanh Hạm, huống chi hắn vẫn biết Triệu Thanh Hạm là một trong Tam Chi Hoa của đế đô, cũng không phải người như hắn có thể đem lòng thương nhớ.

Nghĩ tới đây, Chiến Ưng không khỏi quay sang liếc nhìn Mạnh Hổ.

Mạnh Hổ đang nhìn thẳng vào đôi mắt mê người của Triệu Thanh Hạm, ngược lại Triệu Thanh Hạm có vẻ không dám nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của Mạnh Hổ. Thấy đầu nàng cúi thấp, ra vẻ điềm đạm nhu mì, Mạnh Hổ không khỏi nở nụ cười, Chiến Ưng không nhịn được lập tức cau mày, nhìn về phía Mạnh Hổ ánh mắt đầy vẻ ghen tị, nhưng cũng pha chút lo lắng, không biết hắn lo lắng những gì!

Đợi cho Triệu Thanh Hạm đi tới bên cạnh ngồi xuống, Mạnh Hổ mới lạnh nhạt nói:

- Nếu quân đoàn trưởng đại nhân đã tới, vậy bây giờ bắt đầu nghị sự được rồi.

Bọn La Đạo Nam không khỏi ngạc nhiên, trải qua ba ngày kịch chiến, bọn họ nhìn cũng đã hiểu được, người chủ trì hội nghị quân sự hôm nay đương nhiên là Mạnh Hổ, thế nhưng lời mở đầu tựa hồ phải là Triệu Thanh Hạm nói mới đúng chứ?

Dù sao Triệu Thanh Hạm cũng là quân đoàn trưởng của quân đoàn Tây Bộ, ít ra Mạnh Hổ cũng phải giữ thể diện cho nàng mới đúng! Thế nhưng rất nhanh, bọn La Đạo Nam càng kinh ngạc hơn, bởi vì Triệu Thanh Hạm đối với chuyện lấn quyền của Mạnh Hổ cũng không hề lộ vẻ gì bất mãn, ngược lại bọn họ còn phát hiện trên mặt nàng một nụ cười khe khẽ.

Mạnh Hổ nói tiếp:

- Trải qua ba ngày kịch chiến, giặc đế quốc Minh Nguyệt đã mất đi nhuệ khí, muốn công hãm Tây Lăng trong thời gian ngắn là tuyệt đối không thể được. Nếu không có gì bất ngờ, ngày mai, giặc đế quốc Minh Nguyệt sẽ tạm ngừng cường công, chuyển sang cách khác, trận chiến tấn công và phòng thủ Tây Lăng cũng sẽ tiến vào giai đoạn thứ hai- cuộc chiến giằng co!

Trên mặt La Đạo Nam cùng với bọn thân hào đều lộ vẻ khó coi, ba ngày trước bọn chúng vẫn kiên trì đòi rút khỏi Tây Lăng, cho rằng chỉ dựa vào hơn vạn tàn binh trong thành tuyệt đối không thể phòng thủ. Lúc ấy chỉ có mình Mạnh Hổ ra sức phản đối, kiên trì cho rằng chỉ cần ngăn trở sự tấn công mạnh mẽ của đế quốc Minh Nguyệt trong vòng ba ngày, trận chiến tấn công phòng thủ Tây Lăng sẽ bước sang giai đoạn giằng co.

Bây giờ, chiến sự đã phát triển theo đúng lời Mạnh Hổ, bọn La Đạo Nam cảm thấy khó xử hơn là vui mừng.

Lại nói, bọn La Đạo Nam đương nhiên không muốn buông bỏ Tây Lăng, bởi vì quyền lực và tài sản của bọn chúng đều ở hành tỉnh Tây Bộ. Nếu như Tây Lăng thất thủ, hành tỉnh Tây Bộ trầm luân, bọn chúng sẽ mất đi gần như tất cả tài sản, địa vị trong đế quốc cũng sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng, từ hiển hách quyền quý biến thành những tên quý tộc phá sản phải lưu vong ở đế đô.

Bây giờ cục diện đã cải biến, La Đạo Nam hiểu rằng cần làm một cái gì đó để cải thiện mối quan hệ với Mạnh Hổ.

Vì vậy, lúc Mạnh Hổ vừa dứt lời, La Đạo Nam chủ động bước ra khỏi hàng, nói:

- Chư vị, lần này đại quân của đế quốc Minh Nguyệt áp sát thành Tây Lăng, quân ta có thể ngăn cản được quân giặc tấn công mãnh liệt trong ba ngày, công của tướng quân Mạnh Hổ quả thật không nhỏ. Bản chủ tế sẽ kiến nghị với hoàng đế bệ hạ, tứ phong cho tướng quân Mạnh Hổ huân chương đế quốc hạng Nhất, để biểu dương thành tích của tướng quân.

Sau khi La Đạo Nam vừa nói xong, đám thân hào phía sau vội vã cất tiếng phụ hoạ, mặc dù trong lòng bọn chúng vốn xem thường Mạnh Hổ là một tướng quân không có dòng máu quý tộc, thế nhưng lúc này thành Tây Lăng vẫn đang trong vòng vây trùng trùng điệp điệp của mấy chục vạn quân đế quốc Minh Nguyệt, bọn chúng vẫn phải cần Mạnh Hổ thủ thành, đương nhiên sẽ không tiếc vài câu chót lưỡi đầu môi.

- Đa tạ chủ tế đại nhân.

Mạnh Hổ cười nhạt, nói tiếp:

- Thế nhưng bây giờ nói chuyện này hãy còn quá sớm, lúc này thế cục vẫn còn hung hiểm, giặc đế quốc Minh Nguyệt tạm ngừng cường công không có nghĩa là bọn chúng sẽ lui binh. Từ đây về sau, Tư Đồ Duệ ắt sẽ nghĩ mọi biện pháp để đối phó chúng ta, chúng ta tuyệt đối không thể coi thường!

- Bản chủ tế rất có lòng tin ở tướng quân Mạnh Hổ!

La Đạo Nam vừa nói vừa hoa chân múa tay, điệu bộ cực kỳ vô sỉ:

- Bản chủ tế tin tưởng tướng quân Mạnh Hổ nhất định sẽ đập nát dã tâm của Tư Đồ Duệ, trục xuất bọn giặc đế quốc Minh Nguyệt vừa dã man vừa vô sỉ trở về phía Tây Thanh Vân sơn!

- Đúng đúng đúng, tướng quân Mạnh Hổ nhất định sẽ không làm chúng ta thất vọng!

- Tướng quân Mạnh Hổ dụng binh như thần, lão thất phu Tư Đồ Duệ căn bản không phải là đối thủ!

- Bản tước đã từng nói, chỉ cần có tướng quân Mạnh Hổ ở đây, thành Tây Lăng tuyệt đối sẽ không có việc gì, các ngươi thấy không, bản tước nói có sai đâu?

Một đám thân hào hiển hách bắt đầu tâng bốc Mạnh Hổ hết sức vô sỉ, nếu như lúc thường, bọn chúng gặp Mạnh Hổ chỉ sợ không thèm liếc qua một cái. Thế nhưng bây giờ, bọn chúng kẻ tung người hứng không biết ngượng chút nào, rất đơn giản, vận mệnh của bọn chúng đang nằm trong tay Mạnh Hổ, cho nên lúc này nhất định không thể đắc tội với Mạnh Hổ.

Mạnh Hổ nở nụ cười giễu cợt, không thèm để ý tới bọn thân hào kia nữa, ánh mắt nhìn sang Triệu Thanh Hạm:

- Quân đoàn trưởng đại nhân, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Tư Đồ Duệ sẽ dùng chiến thuật đào địa đạo để công thành, từ bên ngoài thành đào một hoặc nhiều địa đạo thông đến chân tường thành, thông qua việc đào rỗng móng khiến cho tường thành sụp đổ!

- Đào địa đạo công thành?

- Đào sập tường thành?

Bọn tướng sĩ Hạ Khánh đưa mắt nhìn nhau, nếu như quả thật Tư Đồ Duệ làm như vậy, đúng là một chuyện cực kỳ khó đối phó.

La Đạo Nam biến sắc, vội la lên:

- Tướng quân Mạnh Hổ, nếu thật sự quân địch đào đất công thành, chúng ta phải làm sao đây?

Mạnh Hổ mỉm cười chế giễu:

- Đào địa đạo để công thành là một công trình khổng lồ, ít nhất cũng phải hai tháng. Tuy nhiên quân giặc đế quốc Minh Nguyệt thiếu thốn lương thực, nếu muốn công thành hai tháng, Tư Đồ Duệ phải phái binh vận chuyển lương thực từ Tam Giang tới đây.

Ngừng một chút, Mạnh Hổ lộ ra vẻ mặt hung dữ, gằn giọng nói:

- Chuyện ấy sẽ tạo cơ hội cho quân ta, gần vạn kỵ binh Man nhân đang tới lui tuần tra ở vùng bình nguyên Tam Giang sẽ để lại cho Tư Đồ Duệ ký ức thống khổ vĩnh viễn không bao giờ quên được!

o0o

Ngoài thành Tây Lăng, đại doanh của đế quốc Minh Nguyệt.

Yến Trường Không, Tần Khởi và mười mấy tên sư đoàn trưởng và các tham mưu trưởng đã tụ tập ở đại doanh của Tư Đồ Duệ. Trong đại doanh sáng sủa nhưng yên tĩnh đến mức kim rớt cũng có thể nghe, mười mấy tên sư đoàn trưởng và tham mưu trưởng đều cúi đầu, ánh mắt uể oải, không khí trong đại doanh hơi có vẻ ngột ngạt.

Tiếng bước chân nặng nề vang lên, Nghiêm Đĩnh theo sau Tư Đồ Duệ chậm rãi bước vào đại doanh.

Thấy các tướng sĩ trong lều ai nấy đều mang bộ dạng uể oải, ánh mắt Tư Đồ Duệ đột nhiên hoà hoãn trở lại, lạnh nhạt nói:

- Các ngươi làm sao vậy? Vì sao cả bọn mặt mày buồn thảm như thế? Thành Tây Lăng chính là thủ phủ hành tỉnh Tây Bộ của đế quốc Quang Huy, gia tộc họ Triệu đã kinh doanh ở đó mấy trăm năm qua, công cuộc phòng thủ trong thành vô cùng kiên cố, đâu thể dễ dàng công hãm như vậy?

Nghiêm Đĩnh theo sát phía sau Tư Đồ Duệ không khỏi lộ vẻ trầm tư, thầm nghĩ đây chính là chỗ hơn người của Tư Đồ Duệ.

Nếu là một chủ soái bình thường, lúc này làm sao có thể trầm tĩnh được như vậy, chỉ sợ đã mắng té tát mười mấy tên sư đoàn trưởng kia. Thế nhưng Tư Đồ Duệ không làm như vậy, hắn chẳng những không trách móc thủ hạ của mình, ngược lại còn chủ động giải vây cho bọn chúng, đây chính là chỗ cao minh trong việc cầm quân dùng người của hắn.

Yến Trường Không lộ vẻ xấu hổ, lập tức quỳ rạp xuống đất, phấn khích nói:

- Tổng đốc đại nhân, ngày mai ty chức sẽ dẫn đội cận vệ ra trận, cho dù chết cũng phải chiếm được thành Tây Lăng cho đại nhân!

- Không!

Tư Đồ Duệ khoát tay, nghiêm giọng:

- Bắt đầu ngày mai, việc cường công Tây Lăng tạm thời ngưng lại!

- A?

- Cái gì?

- Tạm ngừng cường công?!

Các tướng sĩ trong lều không khỏi đưa mắt nhìn nhau.

Nghiêm Đĩnh bắt chước giọng điệu của Tư Đồ Duệ:

- Chư vị tướng quân, địch nhân chống cự rất ngoan cường, trải qua ba ngày kịch chiến vẫn chưa phá được thành, ngược lại quân ta đã thương vong hơn năm vạn người. Nếu như tiếp tục cường công, thương vong có thể gia tăng nặng nề hơn nữa, cho dù cuối cùng có thể chiếm được Tây Lăng, đến lúc đó lấy đâu ra lực lượng ngăn cản sự phản công của đế quốc Quang Huy?

Yến Trường Không nói với vẻ bực tức:

- Chẳng lẽ cứ vậy mà lui binh? Thật không cam lòng!

- Lui binh?

Đôi mắt của Tư Đồ Duệ đột nhiên loé lên sáng rực, gằn giọng nói:

- Bản Tổng đốc nói lui binh lúc nào? Tướng quân Trường Không, bỏ chiến lược cường công không phải là không tấn công nữa! Đánh trận có rất nhiều cách đánh, công thành cũng có rất nhiều chiến lược, dùng ưu thế tuyệt đối về binh lực phát động cường công cố nhiên là biện pháp đơn giản nhất và nhanh chóng nhất, nhưng không phải là biện pháp hữu hiệu nhất!

Yến Trường Không thảng thốt:

- Ý của Tổng đốc đại nhân là….

- Đào địa đạo công thành!

Tư Đồ Duệ trầm giọng:

- Mặc dù có hao tốn thời gian, nhưng vẫn còn kịp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.