Hồ Lệ Tinh

Chương 5: Chương 5: Lệ Băng




Ái Liên hốt hoảng, nhanh chóng vào trong bếp lấy một con dao và một miếng lụa trắng tinh khôi ra. Nhìn mọi người gấp gáp nói:

- Sao mọi người còn không mau vào trong? Lệ Băng không thích người lạ! Đặc biệt là nam nhân! Mau mau trốn đi! - Nói rồi đầy thẳng mọi người vào trong phòng, đóng sầm cửa lại

- Sao vậy? Sao lại không thích nam nhân? - Thiên Xích nhìn Tố Nga hỏi

- Huynh làm như muội biết vậy...nhưng theo muội nghĩ là vì tình thôi - Đôi mắt lục nhấp nháy nói rồi dùng tay chọc thủng một lỗ trên cửa, đưa mắt xem xét tình hình xung quanh

Thiên Xích và Hắc Kì cũng vậy, chủ yếu muốn xem xem người đó lai lịch ra sao? Tu vi ao cường như thế nào. Những trận cuồng phong vẫn cuộng ở ngoài kia, Nhật Băng và Ái Liên vẫn quỳ lại đó, tiếng lục lạc ngày càng rõ phát ra điệu nhạc nhịp nhàng. Tuyết cứ thế mà rơi dày đặt khắp sân nhà, trước cửa đã xuất hiện một bóng dáng của một ai, phục y trắng phất phơ trong màng đêm, khoác ngoài một bộ lông trắng tinh khôi, những chiếc lục lạc reo lên theo từng chuyển động của người đó, tạo thành khúc Ái Thương u buồn. Những bước chân của người đó chậm rãi mang theo băng tuyết mấy ngàn năm, lạnh giá vô cùng nhưng không chỉ mang theo băng giá không thôi, những bước chân còn ẩn chứa nỗi đau đớn và sự cô độc to lớn mà không ai có thể hiểu được. Mái tóc đen bây giờ xõa ra trông thanh ti mượt mà nhưng chính mái tóc đó lại cản trở tầm quanh sát của họ với dung nhan người đó. Bàn tay xinh đẹp trắng ngần đưa ra xoa đầu Nhật Băng, những chiếc móng dài bằng hai đốt tay sắt bén nhưng không làm bị thương cô bé. Nhật Băng không ngại ngùng hay sợ hãi chủ động áp mặt mình vào bàn tay người đó, mỉm cười và nhắm mắt cảm nhận hơi lạnh từ người:

- Hihi...thật dễ chịu...mát quá - Sau đó mở mắt lấy tay mình đặt lên bàn tay người

- Lệ Băng...người có cảm nhận được hơi ấm từ con không? - Nhật Băng ngây ngô hỏi

Người tên Lệ Băng bây giờ lên tiếng, giọng nói ma mị buồn rầu không kém phần lạnh giá:

- Đương nhiên

Nhật Băng nghe thấy thế liền nhào đến ôm chầm lấy người, siết thật chặt:

- Thế như vậy thì sao? Người có cảm thấy ấm áp chứ ạ? - Đôi mắt xanh lam như Miêu Tinh chíu sáng trong đêm

Lệ Băng không khó chịu ngược lại còn ôn nhu ôm chặt lại Nhật Băng, vuốt ve mái tóc bạch kim ấy, cô bé vùi đầu vào trong lòng người nói rằng:

- Băng Băng rất nhớ người! Khi lớn lên Băng Băng sẽ trở thành một mỹ nhân xinh đẹp để được xứng đáng làm nương tử người

Bây giờ ba người kia nhìn nhau khó hiểu, Thiên Xích là người học vấn luôn tò mò những thứ mới lạ nên lên tiếng trước:

- Ể! Thế là thế nào? Nữ ái nữ sao ả?

Lệ Băng cởi áo lông ngoài khoác lên người cho Nhật Băng, sau đó ôm cô bé vào lòng:

- Coi chừng bị phong hàn...giữ thật kĩ đừng làm bẩn nó - Nhật Băng nghe thấy vậy liền gật đầu

Tố Nga lúc này mới lắc đầu, nói khẽ:

- Không phải nữ ái nữ! Mà mà nam nữ tình ái thông thường thôi

- Sao muội biết?...chẳng nhẽ người đó là nam nhân?

- Đương nhiên...huynh không thấy người đó không có ngực sao?

- Nhỡ đâu ...giống muội thì sao? - Thiên Xích cười trêu Tố Nga

Nàng hậm hực liếc xéo Thiên Xích riết khẽ:

- Huynh muốn sống thì khôn hồn mà ngậm miệng!

Lệ Băng đứng thẳng dậy, lộ ra dung nhan người, ba đôi đồng tử căng hết mức đến nổi muốn rách cả ra. Dung nhan này thật khiến cho lòng người say mê dù cho là nam hay nữ, đôi môi anh đào đỏ mọng cùng chiếc mày lá liễu đã làm nổi bật lên làn da trắng tuyết của người. Đôi mắt màu đen vô hồn giống hệt con mắt bên trái của Nhật Băng, tuy nói giống nhưng cũng lại khác, đôi mắt này không những vô hồn mà còn lạnh lùng băng giá khiến ai đối diện với nó toàn thân run rẩy phút chốc mà chết vì cóng. Quả là thập toàn thập mỹ, đúng như lời của Tố Nga đã chuẩn đoán trước đó. Đây là một nam nhân có dung mạo sắc nước khuynh thành, nếu người này không phải là đệ nhất mỹ nhân thì cũng chẳng còn ai xứng với cái danh đó. Và cũng đúng như Ái Liên nói, Thiên Di mỹ nhân vang danh thiên hạ kia chẵng bằng một cái lục lạc của người.

Ba người họ chăm chú quan sát, không dám lơ là dù chỉ là một cái chớp mắt, con ngươi của Hắc Kì dại đi như bị trúng tà nhưng thực sự không phải. Đó gọi là si mê, tâm tư của Hắc Kì bây giờ đã lấp đầy bóng dáng người kia rồi, từ thuở nhỏ đến giờ chưa ai chạm được đến tầm mắt của hắn dù cho có xuất hiện trước mặt bao nhiều lần đi chăng nữa. Vậy mà giờ đây chỉ chưa đầy nữa canh, người đó đã vô tình lấy mất trái tim hắn, khiến hắn ngây dại như mất hồn.

Tố Nga cũng không ngoại lệ, dù rất muốn phủ nhận việc này nhưng nàng không cách nào gạt đi được, cứ trơ ra mà tham lam nhìn người. Thiên Xích cảm thấy tình trạng như thế này thì không ổn, người ta thường nói anh hùng khó vượt ải mỹ nhân đó à chuyện thường tình. Nhưng nếu vì vậy mà đâm ra tương tư chấp niệm thì không hay rồi.

Lệ Băng vẫn ôm Nhật Băng vào lòng vuốt ve, Ái Liên liền cầm con dao lên. Cả ba hốt hoảng thầm nghĩ không phải Đại Tẩu định liều mình giết người đó chứ... mà tại sao phải làm như vậy? Nhưng trái lại chuẩn đoán của mọi người, Ái Liên cầm dao và khoét trên tay mình ra một miếng thịt. Khuôn mặt Lệ Băng sửng sốt, hất nhẹ vạt áo mình một cái, lập tức con dao trong tay Ái Liên văng ra cùng với cái nhà kho sau lưng bà cũng tan tành. Nhưng không kịp rồi, Ái Liên đã làm điều đó, bà cầm trong tay một miếng thịt vừa bàn tay, mỉm cười với Lệ Băng. Đôi mắt đen của Lệ Băng bây giờ đã chuyển sang màu xanh lam giống hệt Nhật Băng, gằng từng chữ mà nói, có thể thấy người rất tức giận vì trận cuồng phong mạnh lên đột ngột, băng cũng vì thế mà dày và lạnh lẽo hơn:

- Ta đã nói rồi! Không cần! Sao ngươi cứng đầu như thế!

- Tôi...tôi...tôi không thể! Người là ân nhân tôi vậy mà tôi không thể báo đáp người gì cả...nên tôi mới lấy thịt sinh dương của mình cho ngài tẩm bổ thôi - Ái Liên vừa nói vừa khóc oai oán

- Ta nói rồi...ta đã đủ dương khí! Không cần thêm nữa! Ngươi mà chống lệnh thì đừng hòng ta đến đây!

- Tiểu nhân...tiểu nhân biết lỗi! Xin người đừng làm như vậy! - Ái Liên dập đầu liên tục

Lúc này, Nhật Băng xoay người lại, nhăn mặt mà nói:

- Mẫu thân sao cứ như thế? Người đã không muốn, hà cớ gì mẫu thân cứ cố chấp? Thay vì làm mấy việc này người nên tẩm bổ cho bản thân mình đi!

Tố Nga hốt hoảng, lẩm bẩm gì đó và nói khẽ:

- Sao Nhật Băng và người đó trông giống nhau như thế? Kì thật là rất giống...chỉ khác độ tuổi mà thôi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.