- Là...Hình Nhân Thuật Đạo? - Hắc Kì liếc nhìn
- Hình nhân thuật đạo? Là gì thế? - Tố Nga ngây ngô
- Ây da..! Sau vụ này ta sẽ bắt muội phải đọc hết cuốn Thuật Ma Đạo cho muội chết!
- Muội không muốn đâu cuốn đó dày lắm - Nàng lắc đầu nhăn mặt
- Hình Nhân Thuật Đạo...là một loại pháp thuật phải mất rất nhiều tu vi để có thể thực hiện, có khi là cả một trăm năm đấy!
- Ả...ghê vậy sao
- Ừm...Đó là loại thuật cấm trong Ma Đạo, chỉ có những người tu vi cao cường mới có thể thực hiện được. Nó như một phiếu cải lão hoàn đồng hay nói cách khác là biến tử thành sinh...Làm người đáng lẽ ra đã chết trở nên sống lại! Đó chính là con nhóc tên Nhật Băng kia - Thiên Xích gõ gõ lên trán Tố Nga vài cái
- Bản lĩnh như vậy sao? Có thể hồi sinh cả người đã mất? Nhưng khi chết đi linh hồn sẽ không quay trở lại thân xác được kia mà?
- Phải! Nhưng Hình Nhân Thuật Đạo thì lại có thể! Những người khi làm thuật đó phải tự tạo hình cho thân xác cũ, xong truyền chân khí của họ vào, biến đổi thành thân xác mới, mà chân khí cần đưa vào không dưới một trăm năm như thế mới lọc sạch được âm khí tích tụ trong cơ thể khi linh hồn rời khỏi xác. Hình Nhân Thuật Đạo luôn dựa vào dáng vóc khi nhỏ của người thi triển mà hình thành, khi nhỏ tướng tá, dung mạo người thi triển ra sao thì Hình Nhân Thuật Đạo sẽ biến tấu giống hệt vậy, không những thế sự tinh thông, minh mẫn, võ công đều giống hệt, chỉ có tính cách là tác động ít đến linh hồn thôi. Nên chuyện Nhật Băng giống người đó cũng thông thường thôi, có thể nói Nhật Băng chính là yêu quái khi còn nhỏ. muội không thấy sao...?
- Nhưng mái tóc đó đôi mắt đó không giống?
- Trời - Thiên Xích phì cười - Tất nhiên rồi...ai biết được người đó đã làm những gì trông nhiều năm như thế! Tóm gọn lại là hình dạng khi bé của yêu quái đó chính là hình dạng Nhật Băng bây giờ! - Thiên Xích chắc chắn, lại gãi đầu - Chỉ lạ là....
- Lạ là tại sao một con yêu quái lại bỏ ra nhiều đạo hạnh như vậy để cứu một con người.... Có phải ngươi muốn hỏi như thế không? - Nhật Băng được bế trong vòng tay của người dõng dạc nói to
Ba người một lần nữa khó xử, không biết phải làm thế nào thì Tố Nga hiếu thắng đã xông ra trước, vương cây Phượng Kiếm ra mà chỉ thẳng vào người, đôi mắt lục của nàng nhấp nháy trong màn băng dày đặc. Nhật Băng nheo mày, tức giận quát:
- Hỗn xược!! Ngươi dám chỉ kiếm vào người sao!
Tố Nga hơi bất ngờ nhưng cũng mặt lạnh mà phớt lờ Nhật Băng, đôi mắt nhấp nháy hung hăng nhìn về phía người đó. Người đó thôi vuốt tóc Nhật Băng, ngước mặt lên nhìn Tố Nga, nàng bất giác run người phần là vì dung mạo đó phần còn lại là vì ánh mắt kia, ánh mắt màu lam sáng lên trong đêm nhưng không chỉ dừng lại ở đó. Trong đôi mắt ẩn chứa điều gì đó rất đáng sợ, không thể thấy chỉ có thể cảm nhận, nỗi đau đớn, cô độc chỉ là phần nhỏ trong đôi mắt đen kia, còn giờ đây đôi mắt lam ẩn chưa sự hận thù, phẫn nộ khiến người đối diện bị áp đảo tinh thần một cách nặng nề. Nàng bắt đầu thở dốc, áp lực từ ánh mắt khiến nàng ngày càng mất dần sinh lực, cây Phượng Kiếm nhận thấy có yêu quái liền phát huy hết tác dụng, những hoa văn trên kiếm lóe lên những tia lữa nóng hừng hực. Con bé ôm chặt lấy người nhắn nhũ:
- Đó là cây Phượng Kiếm diệt yêu nổi tiếng đấy. Rất nhiều yêu quái bị nó một đao giết chết, nó khiến nhiều yêu quái sợ hãi, người coi chừng nhé.
Lệ Băng không đáp lại chỉ chậm chạp tiến gần tới, bước chân vẫn thong thả nhưng có gì đó nặng nề, băng lại theo chân người mà lan tỏa tới. Khoảnh khắc hai đôi mắt đối diện nhau khiến Tố Nga run sợ hơn nhưng tay vẫn siết chặt kiếm chỉ về người. Lệ Băng vẫn chầm chập đi tới, đến khi mũi kiếm chỉ thẳng đã đụng vào bộ y phục trắng của người nhưng người vẫn bước tiếp. Mũi kiếm bây giờ đã đâm xuyên qua da người nhưng người chưa dừng lại. Nét mặt rất bình thảng, đôi mắt lam vẫn xuyên thấu tâm can Tố Nga.
Nàng bất giác hoang mang: Sao lại như vậy chứ? Sao yêu quái đó lại làm như vậy? Không lẽ nó không sợ chết sao...hay là hao tổn chân khí chứ? Sao có thể bình thảng như vậy được? đừng tới gần nữa!...đừng tới gần nữa!!...đừng nhìn ta như vậy! Ngươi đang muốn nói gì với ta? Sao đôi mắt ngươi lại khiến ta thương cảm như vậy!...Dừng lại đi đừng tiến thêm nữa
Lúc này thanh kiếm đó đã đâm xuyên một nữa qua tim người, những hoa văn lóe lên tia lữa mạnh mẽ đến nỗi bật ra lửa phừng phừng. Từng bước chân trần cứ tiến tới, Nhật Băng chỉ ngồi yên vị trên tay người nhìn Tố Nga. Đến khi tim người đã sát đến tay cầm của kiếm, hay nói cách khác là tim của người đã bị một thanh kiếm xuyên qua trọn vẹn. Tố Nga thở dốc, có lẽ sức lực của nàng không còn nữa, việc đối mặt với Lệ Băng làm nàng nặng nề. Thiên Xích và Hắc Kì chạy đến yểm trợ, hai người cứ thế mà chỉa mũi kiếm của mình vào người. Nhật Băng bây giờ đã chịu mở lời:
- Các ngươi nghĩ có thể làm bị thương người bằng những thứ đồ chơi tầm thường đó hay sao!
Bây giờ giọng nói ngang tàn chầm chậm vang lên, mang theo cả sự tàn ác và hơi lạnh băng giá vào lời nói khiến nhiều người run rẩy:
- Hài lòng chưa? - Bàn tay xinh đẹp trắng ngần ấy vuốt lên thanh Phượng Kiếm, Tố Nga hạ tay ngây dại đứng nhìn, người nhẹ nhàng rút thanh kiếm ra - những cây kiếm này rất đẹp nên ta sẽ không phá hủy nó. Hoa văn đẹp như vậy phá hủy thì tiếc biết bao, còn ngươi... - Người nói và liếc nhìn Tố nga, nàng loạng choạng ngã về phía sau - Đôi mắt đó phi thường thật, ngươi nên biết ơn cha mình vì đã được thừa hưởng linh lực từ hắn, ta mong tiểu nữ của hắn không vô dụng như hắn...các người muốn làm ta bị thương thì nên tìm cây nào có giá trị một chút...ví như...
Người nói và nhìn xuống bàn tay, lập tức một thanh Long Hoàng Đao đẹp rực rỡ, lấp lánh nằm gọn trong tay Lệ Băng, người không thương tiếc mà ném xuống đất. Đôi đồng tử Tố Nga căng hết mức, nàng quỳ khụy xuống nền đất đóng băng, không thốt nên lời. Thiên Xích trợn mắt mà nói:
- Đó không phải là thanh Long Hoàng Đao của cha muội sao?! Cả...cả...thứ như vậy mà yêu quái như ngươi cũng có thể cầm được mà không bị nó phản khán thiêu chết à?!!
- Hừm thứ đồ chơi rẻ tiền đó sao có thể hại người chứ! - Nhật Băng khinh thường
- Cha...cha...cha ta? - Tố Nga vẫn trợn mắt - ngươi...ngươi...ngươi đã giết cha...ta? - Nàng khó nhọc nói
- Phải!