Câu đáp lại vô tư của Lệ Băng làm cho mọi người ở đó kinh ngạc, đôi mắt lục nhấp nháy bây giờ đã rướm lệ. Người xoay lưng đi nói với Ái Liên:
- Ta dẫn Nhật Băng ngao du, mai Thiên Di sẽ đưa nó về ... và đừng để ta thấy bọn họ một lần nữa
Ái iên gật đầu lia lịa, dâng miếng thịt khi nảy của mình trước mặt người mà nói:
- Xin người nhận cho, Ái Liên đã lỡ dại lần này tuyệt đối sẽ không có lần sau
- Cái đó...để cho Thiên Di đi
- Vâng ạ - Ái Liên lấy miếng lụa trắng quấn lấy
Chớp mắt một cái không còn thấy người nữa, tuyết đã ngừng hẳn cuồng phong cũng không còn, băng đang tan dần. Tố Nga vẫn ngồi đó, mắt nhìn chằm chằm vào cây Long Hoàng Đao, lê tuôn trào như mưa, môi lắp bắp:
- Cha...cha của ta...cha ta - Nàng cầm thanh kiếm lên ôm hôn thắm thiết - Cha...cha ơi...Chaaaaa
Hắc Kì và Thiên Xích cũng không biết làm sao an ủi nàng, chỉ đành ngồi xuống bên cạnh mặc cho nàng khóc thôi. Không thể an ủi cũng không thể sẽ chia, chỉ đành im lặng, lặng lẽ bên cạnh nàng, để nàng nhanh chóng vượt qua nổi đau này.
....................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................
Sáng hôm sau khi tỉnh giấc, Ái Liên lặng lẽ bước ra ngoài thấy ba người họ vẫn ngồi đấy, đôi mắt Tố Nga bây giờ đã sưng lên, bà lắc đầu bước đến và nói:
- Mau vào ăn cơm thôi
Tố Nga và hai người kia không có chút động tĩnh vẫn ngồi như tượng, dường như không để tâm gì đến Ái Liên. Lúc này, Ái Liên quát:
- Các ngươi đừng tự rước họa nữa!
- Ngước họa?...Bà không thấy con yêu nghiệt đó đã giết chết phụ thân ta sao? Bà đường đường là một thường dân sao lại binh vực cho yêu quái chứ - Tố Nga hét lên
- Hừm...ngu xuẩn! Lệ Băng vốn tính lạnh...không bao giờ vô cớ giết người...trừ khi người đó gây khó dễ cho người!
- Sao bà có thể nói như vậy chứ?! Diệt yêu là trách nhiệm của đạo sĩ! Cha ta chỉ là làm theo bổn phận thôi - Tố Nga nghẹn ngào mà
- Vậy tại sao bổn phận đó lại là diệt yêu quái?
- Bởi vì nó hại thường dân bá tánh! Bà không hiểu hay sao!! Làm sao mà bà hiểu được...bà chỉ là một thường dân! Một người nông dân bình thường may mắn được yêu nghiệt bố thí lòng thương mà cứu giúp! - Tố Nga nói đến đây thấy mình có hơi nặng lời nhưng nhất quyết không rút lại
Ái Liên im lặng, khuôn mặt bà cuối gầm, đôi mắt đục ngầu buồn bã vô tận, nhẹ giọng mà nói:
- Các ngươi mới là người không hiểu, suốt ngày tuân lệnh theo cái Hội Đồng Trưởng Lão kia! Đừng quơ nắm cả đũa, trước khi các ngươi sát hại một con yêu quái các ngươi có tìm hiểu về nó chưa?
- Tất nhiên là có...chúng ta phải tìm hiểu từng loại nằm ở cấp mấy mới có thể tiêu diệt được! - Nàng liếc nhìn bà ngng ngạnh
- Ta không nói những thứ đó...ta nói là nói nó sống ra sao? Đã làm hại những ai? Vì mục đích gì? Tại sao lại đi hại người? Các ngươi có bao giờ nghĩ đến chưa?! Các ngươi có để ý đến cảm xúc của yêu quái không?! - Ái Liên trợn mắt hét lên
Thiên Xích và Hắc Kì im lặng lắng nghe, phải từ trước đến giờ họ chưa hề nghĩ đến những thứ đó! Họ chỉ nghe lệnh từ Trưởng Lão và tuân lệnh làm theo. Tố Nga lặng im rồi nói tiếp:
- Yêu quái thì cần gì đến cảm xúc chứ! Cơ bản là chúng ta không cần thiết quan tâm đến điều đó!
- Đúng! Vì các ngươi không quan tâm đến điều đó! Nên nó cũng sẽ không quan tâm đến cảm xúc của các ngươi! Nó sẽ trả thù những gì đã làm tổn thương nó, mà không nghĩ đến những người thân của người đó như thế nào! Đơn giản vì lúc các ngươi sát hại đồng loại của nó, đâu nghĩ nhiều như vậy! Ta nói có sai không? - Ái Liên trợn mắt hét lên - Yêu quái thì sao? Yêu quái là không có gia đình, dòng dõi, bằng hữu, tình nhân à? Lúc các ngươi cướp đi những thứ quan trọng đó thì sao? Nó không đau đớn chắc? - Ái Liên nói đến đây liếc nhìn sang Hắc Kì, hắn bất giác nheo mày, ánh mắt người phụ nữ này như ẩn chưa rất nhiều chuyện nhưng không nói ra - Lúc yêu quái giết mẫu thân...phụ thân hay những người quan trọng với các ngươi...các ngươi có đau lòng không? Có hận thù không? - Ái Liên gằng từng chữ - Sao các ngươi không nghĩ...lý do tại sao nó làm thế? Hay chính xác hơn là...các ngươi đã làm gì nó...nên giờ nó đến báo thù?
Hắc Kì nghiêm nghị suy nghĩ, thực chất Ái Liên nói những lời này là muốn ám chỉ ai? Tố Nga hay là hắn? Hay chỉ là những lời buộc miệng bênh vực cho yêu quái thôi? Tố Nga lắc đầu, tỏ vẻ không muốn nghe thêm nữa. Ái Liên cười khẩy một tiếng sau đó xách cái thúng lên mà ung dung bước ra ngoài. Mặc cho họ muốn mà gì thì làm, sống chết mặc bây. Thiên Xích thở dài:
- Chúng ta ngồi đây khá lâu rồi! mau vào trong nghĩ ngơi đi...rồi còn nghĩ kế chống lại nữa
Hắc Kì và Thiên Xích nhanh chóng đỡ Tố Nga vào trong, nàng vừa nằm xuống là ngủ ngay, có lẽ nàng đã mệt lã rồi. Hắc Kì và Thiên Xích cũng tìm một chỗ để ngã lưng, rồi hai người cũng nhanh chóng thiếp đi. Mùi hương lạnh giá kia vẫn còn vương lại bên ngoài, trên cánh mũi và trên y phục mỗi người, nó nhẹ nhàng xoa dịu tâm tư người khác mà chính họ cũng chẳng hiểu tại sao.
.....................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................
Tố Nga mở mắt, cả người uể oải nay đã lấy lại sức lực. Nàng thu gom phục y vào trong phòng tắm, nữa canh giờ sau nàng chầm chậm đi ra thấy hai huynh của mình của đã thức giấc, chải lại tóc và nói với họ rằng:
- Hai huynh tỉnh rồi, nhanh chóng tắm rữa sạch sẽ đi. Mội sẽ đi chuẩn bị bữa tối
- Tố Nga...muội ổn chứ? - Thiên Xích nhẹ nhàng hỏi thăm
Tố Nga mỉm cười, nheo mắt nhìn Thiên Xich thở dài một tiếng:
- Muội ổn! Đó là điều xảy ra thường xuyên của các đạo sĩ mà - Nàng nói và nhìn sang Hắc Kì, bây giờ nàng đã cảm nhận được nổi đau mà mấy chục năm nay huynh ấy phải nếm trải qua
Sau khi ai nấy đều sạch sẽ, thì cơm ngon canh nóng cũng đã bày biện ra bàn sẵn dàng rồi. Họ cùng nhau ngồi vào bàn, ăn cùng nhau, cảm giác ấm cúng lại lan tỏa xung quanh ba người họ. Tố Nga mỉm cười nói:
- Chỉ cần các huynh còn ở cạnh muội thì dù gian nan ra sao muội cũng vượt qua được
- Nha đầu này...cứ cười mãi nghe chưa...muội phải cố gắng hơn nữa không thôi thì mãi vẫn không vượt qua được Nguyệt Nga đâu - Thiên Xích cười ăn vừa nói
- Gì chứ! Muội sẽ đè bẹp tỷ ấy sớm muộn thôi - Tố Nga đã lấy lại được sự vui vẻ trước đó
- Hừm...đừng mơ mộng quá lo ăn đi - Hắc Kì cười nhẹ
- Huynh...! Hứ! - Tố Nga ăn tiếp