Lúc này bên ngoài xuất hiện người, mùi tà khí phất phơ trong gió. Ba người nheo mày nhìn ra ngoài, đôi mắt xanh lục dè chừng. Bộ y phục sặc sỡ xuất hiện, trên tay bế một đứa bé xinh đẹp, đôi mắt hai màu của nó ngó nghiêng ngó dọc tìm kiếm. Thiên Di mỉm cười nói:
- Nhóc à! Mẫu thân nhóc chưa về nữa
- Hơis...vậy sao - Nhật Băng lộ ra vẻ mặt buồn rầu
Thiên Di liếc nhìn bọn họ không thân thiện, nói:
- Ăn nhanh đi rồi chuyển tới chỗ ta! Các ngươi ở đây vấy bẩn Nhật Băng thì phiền cho ta
- Lại đi đâu nữa - Thiên Xích hậm hực
- Đến chỗ ta...xì
Ba người nhanh chóng ăn cho xong rồi thu gom đồ đạc, bên ngoài tiếng một thiếu nữ cùng hài nhi chơi đùa nghe rất vui tai:
- Bây giờ ta sẽ cho nhóc cái này nếu nhóc tìm được nó - Thiên Di nói và xòe bàn tay ra. Đó là một miếng ngọc mà đỏ tinh xảo, trên đó có rất nhiều hoa văn đặc sắc, những con rắn uốn lượn như thể đang chuyển động vậy, uyển chuyển mượt mà.
- Đó là Huyết Hồn Ngọc? Là vật định ước của dòng tộc Hắc Xà chỉ duy nhất truyền lại cho trưởng nam khi đính ước thôi mà? - Nhật Băng thích thú cầm lên xăm soi
- Uầy! Không hổ danh là Nhật Băng! Đến vật đó mà cũng biết sao? Phải chính nó...ngươi có muốn không? - Thiên Di vuốt ve đôi má phúng phính của Nhật Băng
- Đương nhiên rồi - Cô bé nói và cười tít mắt
Thiên Di cầm miếng ngọc làm vài thuật, miếng ngọc biến mất, sau đó nàng cười:
- Nào...nào...đoán đi! Đoán đi
Ba người họ vẫn đứng nhìn, trong lòng có chút gì đó hối lỗi, có lẽ những lời Ái Liên nói ban sáng đã động trúng tâm can họ sao? Khuôn mặt nghĩ ngợi, phân vân của Nhật Băng, nụ cười trêu chọc của Thiên Di. Tất cả! Tất cả mộc mạc và bình dị đến lạ. Tưởng hồ như không phải yêu quái mà là một mỹ nhân đang vui đùa cùng hài nhi cô ấy. Nụ cười xinh đẹp, khiến người khác mê mẩn, không chứa một chút độc ác toan tính nào cả, rất tự nhiên. Thiên Xích chợt rung động, cuối gầm mặt ngẫm nghĩ, Nhật Băng gãi đầu, khuôn mặt trẻ con bất mãn khi không đoán ra được. Thiên Xích lên tiếng:
- Ở trong yết hầu!
Nhật Băng ngạc nhiên gật gù tỏ ra trách bản thân sao dễ đoán như vậy mà mình mãi đoán không ra. Thiên Di thì trợn mắt nhạc nhiên nhìn Thiên Xích, sau đó cười buồn;
- Ngươi đoán đúng rồi - Nàng xòe tay, miếng ngọc quý xinh đẹp đó xuất hiện. Nàng nhìn một hồi lâu như tiếc núi cái gì đó rồi ném về phía Thiên Xích
Thiên Xích vội chụp lấy, Tố Nga tuy rất thích nhưng không muốn nói ra. Thiên Xích ngắm một lát và nói:
- Quả là Huyết Hồn Ngọc, màu đỏ tươi mới hệt như huyết quản chảy trong người, những con xà được khắc rất tinh xảo, rất có hồn có thể thấy được nó đang chuyển động nữa. Đây là một miếng ngọc quý, Thiên Di cô nương vật này là vật đính ước của tộc Hắc Xà. Vật quan trọng như vậy, thực sự ta không dám nhận
- Ngươi cứ giữ lấy, nó quý bởi vì ý nghĩa, nếu ý nghĩa mất đi rồi thì đối với ta chỉ là tạp ngọc thôi - Nàng cười xót xa - Ta đã nói đoán được sẽ cho, ngươi đã đoán được cứ giữ lấy, lời ta nói ra không bao giờ làm trái lại
Thiên Xích toan nói gì đó nhưng Thiên Di đã bế Nhật Băng mà bay lên. Họ cũng leo lên ngựa mà đi theo, chuyển động của Thiên Di rất nhẹ nhàng, Thiên Xích cứ thế mà mãi ngắm đến quên cả mình là ai, đang làm gì. Nụ cười xót xa đó ẩn chứa đau thương gì? Chàng thực sự tò mò muốn biết. Sau vài canh giờ họ đã đến được ngôi nhà sát dưới chân núi, nó cũng như những ngôi nhà bình thường khác nhưng lại được xây ở giữa hồ, phong cảnh thơ mộng và thanh bình, có một cây cầu dài bắt từ chân bờ đến ngôi nhà ở giữa hồ. Toàn thân nhà được làm bằng gỗ thượng hạng, mặt hồ tĩnh lặng những cây cỏ hoa lá xung quanh hồ đẹp không tả nỗi. Vào trong nhà được bố trí rất ấm áp ở giữa còn có một cái bếp lò. Nghi Dung thấy có người liền ra mở cửa, khuôn mặt liền đanh lại:
- Tỷ tỷ...không phải chứ?!! Tỷ định..? Lỡ như Hàn Băng đi bẩm báo với...có mà chúng ta chết chắc - Nghi Dung phẫn nộ nhìn bọn họ
- Chứ bây giờ bảo ta phải làm sao? Đầu óc ta vốn hạn hẹp! Chẳng nghĩ được nơi nào nữa cả - Thiên Di bực tức
- Ây dààà...! - Nghi Dung nói sau đó quay sang nhìn bọn họ - Ta nói cho các ngươi biết...ở đây mà lộn xộn nữa thì cút ra khỏi làng đi! Đừng gây họa cho bọn ta! - Xong nàng dùng dằn vào trong
- Vào đi - Thiên Di nói chậm rãi đợi họ vào cả rồi mới khép cửa